Sau khi Thẩm Trí rời đi, sư phụ gọi cô và Thẩm Nghị lên lầu mắng cho một trận và rồi để Thẩm Nghị đi trước.
Trước đây, khi Tạ Tiền Thiển và Thẩm Nghị tỷ thí võ công, mặc dù nói là tỷ thí nhưng những đòn đánh của Thẩm Nghị đều ra tay rất tàn nhẫn, tuyệt nhiên không có một chút gì gọi là mềm lòng.
Tất nhiên, những chiêu thức mà Tạ Tiền Thiển đã tấn công Thẩm Nghị vừa rồi cũng không một chút nể nang lưu tình. Vì vậy, việc Thẩm Nghị đột ngột rút nắm đấm mạnh mẽ của mình lại đã khiến cô sinh nghi trong lòng.
Chính vì sai lầm này mà Tạ Tiền Thiển đã bị sụ phụ khiển trách vì thiếu tập trung, với sức mạnh của cô lẽ ra có thể tránh được việc bị anh ta tóm trúng để rồi bị nhấn xuống như thế nhưng cô đã chậm hơn một giây và bị Thẩm Nghị trấn áp.
Để trừng phạt những biểu hiện gần đây của cô nên sư phụ đã yêu cầu cô phải nhận một nhiệm vụ và sử dụng kỳ nghỉ hè để rèn giũa lại tính khí của mình.
Sư phụ Lương không phải là người hám tiền nhưng võ quán cần duy trì chi phí hàng ngày. Vì vậy thỉnh thoảng vẫn nhận một số nhiệm vụ ở bên ngoài, những năm này cơ bản đều dựa vào những công việc kinh doanh này để trang trải cuộc sống.
Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ vì lịch trình học tập dày đặc của cô, mỗi khi cô nghe những giai thoại mà các sư huynh đệ gặp phải trong những lần chấp hành nhiệm vụ khiến cô rất nóng lòng muốn thử sức. Trước kỳ nghỉ, cô đã đề cập qua với sư phụ của mình rằng nếu võ quán có nhận nhiệm vụ thì kỳ nghỉ hè này của cô sẽ sử dụng vào việc đi làm thêm.
Lúc rời đi, sư phụ cũng không nói rõ là phái cô đến bên cạnh Thẩm Trí mà chỉ nói ông chủ sẽ chủ động liên hệ với cô. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiền thù lao sẽ đủ để võ quán chuyển đến một nơi rộng rãi hơn.
Vì vậy, khi các sư huynh đệ nói lời tạm biệt với Tạ Tiền Thiển, đôi mắt họ long lanh sáng ngời, như thể cô ra ngoài sẽ kiếm được rất nhiều tiền về.
Ngày hôm sau, vào lúc trời vừa nhá nhem tối, Tạ Tiền Thiển nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông xa lạ, yêu cầu cô đến Tụ Nhã Lang trên đường Ngọc Xương. Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo thể thao màu đen nhạt và đội một chiếc mũ lưỡi trai rồi ra ngoài.
Khi đến nơi, cô gọi điện thoại, chú Trịnh từ trong chạy ra đón cô, Tạ Tiền Thiển đi theo ông chú trung niên vào trong, lúc này đây cô mới phát hiện ra nơi đây bề ngoài trông giống như một nhà hàng phong cách theo hơi hướng cổ điển Trung Hoa Dân Quốc, thực chất bên trong là một câu lạc bộ tư nhân tách biệt và thanh lịch.
Xuyên qua dãy hành lang thật dài, phía sau kỳ thật rất rộng rãi. Đặc biệt còn có một cái hang lớn, nhìn từ bên ngoài không thể biết được bên trong lại có bố cục bày trí lớn như vậy.
Mỗi một sảnh riêng đều có một khoảng sân trống, để có thể vào trong cần phải quẹt thẻ, rất kín đáo và mang tính bảo mật cao độ.
Chú Trịnh đưa Tạ Tiền Thiển vào một khuôn viên rồi nói với cô: "Cứ đi qua cánh cửa đó, cậu cả đang ở bên trong."
Tạ Tiền Thiển nâng vành mũ lên, lên tiếng hỏi: "Cậu cả trông như thế nào?"
Chú Trịnh cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Cô đi vào tất biết thôi."
Tạ Tiền Thiển khẽ cau mày, không chút do dự, đi về phía cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo.
Trên đường đi vào, có thể dễ dàng nhận ra phong cách của câu lạc bộ này rất cổ kính, cách xây dựng theo trường phái nghệ thuật cổ điển và Tạ Tiền Thiển đã nghĩ rằng đằng sau cánh cửa này cũng là một loạt các đồ trang trí nội thất cổ xưa nhưng cô đã đánh giá thấp sự theo đuổi thú vui hưởng lạc của những người giàu có.
Đằng sau cánh cửa thực sự là một bức bình phong lớn hình chiếc quạt và đằng sau bức bình phong là những đồ nội thất hiện đại.
Đập vào mắt cô là một quầy trà hình bán nguyệt, âm nhạc không lớn như vix mà có chút nhẹ nhàng du dương, mấy người đang ngồi ở quầy trà nói cười vui vẻ. Bất luận là nam hay nữ đều ăn mặc rất cầu kỳ, vừa nhìn đã nhận ra thân phận không hề tầm thường.
Bước vào trong khuôn viên thì bắt gặp phía sau có một bể bơi riêng, ở khắp mọi nơi dàn nhân viên phục vụ đều thuộc dạng xinh đẹp, thân hình đều chuẩn người mẫu đang mặc sườn xám, ngực đầy đặn mông nở nang.
Sau khi Tạ Tiền Thiển đi vào, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn vào trang phục kỳ lạ của cô nhưng phần lớn họ không chú ý đến cô.
Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi như thế này, trước đây cô cũng đã nghe các sư huynh đệ của mình nói về các câu lạc bộ. Nhưng nơi đây cũng không hẳn giống như những gì cô từng được nghe kể vừa bẩn thỉu-tục tĩu-dâm loàn mà hoàn toàn ngược lại. Mọi ngóc ngách ở đây đều toát lên kiểu cách sang trọng, giống như nơi gặp gỡ riêng tư của những người thuộc tầng lớp thượng lưu chân chính.
Cho đến khi một người phụ nữ rất quyến rũ trong bộ sườn xám đến gặp cô và hỏi: "Là cô Tạ đúng không?"
Tạ Tiền Thiển ngước mắt gật đầu, cô ấy lễ phép cười nói: "Mời đi lối này."
Đi qua bể bơi riêng, cô được đưa đến căn phòng bên kia có vẻ hơi vắng hơn. Sau khi mở cửa, cô gái xinh đẹp cười với cô và nói: "Mời vào."
Tạ Tiền Thiển chậm rãi đi vào, bên trong bày trí theo phong cách cổ điển thuần túy, ước chừng sáu bảy người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa nhàn nhã nếm rượu vang, bên cạnh hai người đàn ông còn có hai cô gái xinh đẹp ngồi đó. Mặc dù Tạ Tiền Thiển không hề chú ý đến làng giải trí nhưng cô chắc chắn rằng người phụ nữ có mái tóc nâu dài là một minh tinh rất nổi tiếng, bởi vì cô gái này đã từng xuất hiện trên bao bì sữa chua mà cô hay uống.
Trong khi đang nhìn cô minh tinh xinh đẹp, người đàn ông ngồi trong cùng ngước mắt lên, vừa thoáng qua Tạ Tiền Thiển đã nhận ra ngay người đàn ông đẹp trai này, chính là cái người hôm qua xuất hiện trong võ quán, cô lập tức hiểu ông chủ của mình là ai rồi.
Cùng lúc đó, Thẩm Trí nói với cô: "Lại đây."
Tạ Tiền Thiển nhấn vành mũ xuống và đi về phía anh, Lưu Á Đông ngồi ở bên cạnh đặt ly rượu vang xuống, cười rồi nói: "Khá lắm, tôi còn tưởng anh nói đùa với bọn tôi đấy, chẳng phải anh không chạm phụ nữ sao?”
Thẩm Trí ngồi phịch xuống ghế sofa da, anh đang mặc trên người chiếc áo cardigan trắng không cài khuy, tư thế lười biếng: "Tôi lương thiện, vô tội, là anh đã cố chấp nghĩ nhiều thôi."
Nói xong, ánh mắt anh lướt qua cô gái bên cạnh Lưu Á Đông: "Khó trách, tướng do tâm sinh. Á Đông, anh nên chú ý sức khỏe của mình."
Lưu Á Đông ngay lập tức vòng tay ôm người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh và cười nói: "Không cần người anh em bận tâm đâu, tôi vẫn rất khỏe."
Thẩm Trí không nói chuyện với anh ấy nữa. Cô minh tinh tóc nâu là Kỳ Trần, cô ta cũng rất thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh, có thể coi là một tiểu hoa đán tuyến hai có chút danh tiếng.
Nhưng kể từ khi Tạ Tiền Thiển bước vào, sắc mặt của cô ấy không được tốt cho lắm.
Khi Tạ Tiền Thiển đến, cô ta nắm lấy cơ hội cầm ly rượu vang và đi về phía Thẩm Trí.
Thẩm Trí không có nhìn Kỳ Trần, mà nhìn chằm chằm người bước đi phía trước là Tạ Tiền Thiển, đột nhiên hỏi: "Có biết đánh bài không?"
Tạ Tiền Thiển kinh ngạc nói: "Không biết."
Thẩm Trí mân mê chuỗi hạt trầm hương trên tay, chậm rãi đứng lên: "Vậy thì tốt, thua dùm tôi một chút tiền.”
"......"
Thẩm Trí ngay cả đến cái nhìn cũng keo kiệt với Kỳ Trần, quay người và đi đến một bên, Kỳ Trần chỉ có thể lùi bước.
Hoàng Vỹ nói rằng tối nay sẽ giới thiệu cô ta với Thái tử gia của nhà họ Thẩm và cô ta đã ở đây cả đêm nhưng đến một câu nói cũng không có cơ hội nói với Thẩm Trí nữa là. Và một số người đang động viên thúc giục Thẩm Trí đưa cô ta về, đột nhiên không biết từ ở đâu lại xuất hiện một cô bé như thế.
Tạ Tiền Thiển không hiểu sự việc chỉ đi theo Thẩm Trí đến bàn đánh bài bên cạnh, phía ghế sofa lần lượt có ba người đàn ông đi đến, Tạ Tiền Thiển đứng cạnh bàn đánh bài, đã cưỡi trên lưng hổ thì khó mà bước xuống được nữa.
Cô thật sự không biết chơi mạt chược, những người này chơi một ván chắc cũng không ít tiền. Ngày đầu tiên đi làm đã khiến ông chủ bị thua thảm hại và mất rất nhiều tiền, đây là khái niệm gì vậy?
Thẩm Trí đã ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn phía sau Tạ Tiền Thiển và nói với cô: "Ngồi đi."
Tạ Tiền Thiển lúng túng nhìn anh, anh nhàn nhã hỏi: "Nghe nói năm ngoái cô đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đầu vào khối khoa học, chắc không có vấn đề gì."
Tạ Tiền Thiển không hiểu giữa việc đạt điểm cao nhất trong kỳ thi và chơi mạt chược thì có mối liên can gì với nhau.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính của Thẩm Trí tràn đầy ánh sáng tao nhã và anh vẫy tay với cô, Tạ Tiền Thiển nghiêng người, anh nói với giọng trấn an: "Bọn họ đang chơi bài hoa, 144 quân bài, vạn trụ 1 ăn 9 với 4 quân mỗi loại xuân-hạ-thu-đông, 8 quân hoa cho mai-lan-cúc-trúc, 7 ký tự lớn với 4 quân mỗi loại. Người chia bài bắt đầu với 14 quân và người chơi có 13 quân. Quy tắc thắng là naaamabcdd, m và n cũng có thể là 0, 147, 258, 369 đều được, phòng thủ theo phép tính lùi, các quy tắc khác cứ tuân theo bọn họ, đã ghi nhớ chưa?"
Tạ Tiền Thiển suy nghĩ trong đầu một chút, gật đầu: "Nhớ rồi."
Thẩm Trí giọng điệu bình tĩnh nói: "Được, đánh đi."
Cho nên tinh hoa dân tộc được diễn biến phát triển ba bốn nghìn năm nay bị Thẩm Trí giải thích chỉ bằng vài ba câu. Mấu chốt là một người dám dạy, một người dám học.
Người đẹp mặc sườn xám đánh chip lên, Tạ Tiền Thiển nhặt quân bài xanh lá nhỏ nhất được đánh số "1", cô quay lại hỏi Thẩm Trí: "Đây là 1" Cô còn tưởng rằng tấm bài xanh lá có giá một trăm nhân dân tệ.
Nhưng Thẩm Trí chậm rãi thốt ra một chữ: "Vạn."
Tay của Tạ Tiền Thiển đột nhiên run lên, suýt chút nữa cô đã ném quân bài đó đi, cô không dám tưởng tượng những mệnh giá mà những con chip lớn hơn đó thể hiện là gì. Dù sao, khả năng cao là cô sẽ phải chôn thân ở đây hôm nay. Hôm qua, cô chỉ sơ xuất không tiếp được chiêu của Thẩm Nghị một cách trọn vẹn mà sư phụ lại bán cô cho một nơi đánh bạc ngầm, tình thầy trò còn đâu nữa?
Lưu Á Đông vừa ngồi xuống, liền cười nói: "Cô bé à cứ mạnh dạn mà chơi, phía sau cô là cả một mỏ dầu vô tận, còn sợ cái gì?"
Tạ Tiền Thiển không dám nhìn vào mỏ dầu phía sau nữa, cô cảm thấy lưỡi dao sắc nhọn đang ở trên lưng mình.
Khi bắt đầu vào cuộc chơi, Tạ Tiền Thiển đã cố gắng ghi nhớ 144 quân bài trong ván đầu tiên, Lưu Á Đông trò chuyện với đối thủ của Tạ Tiền Thiển là Hoàng Vỹ, Hoàng Vỹ nói rằng em trai của anh ấy sẽ sớm đến đây và sẽ chơi cùng nhau. Em trai anh ấy cũng khá tốt tính.
Một số người lại nói chuyện công việc, Tạ Tiền Thiển tập trung cao độ và cảm thấy lóa mắt trước 144 quân bài trước mặt, khi cô đang phân loại các quân bài, Hoàng Vỹ đã tự mó. Cô không biết mình đã phải trả bao nhiêu, có tận mấy tấm bài xanh biển, trái tim cô như rỉ máu, cô lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Trí nhưng dường như anh không hề chú ý đến bàn chơi bài bên đây, chỉ chăm chú cúi đầu nhìn điện thoại.
Tạ Tiền Thiển hít một hơi thật sâu, cau mày và xem lại các quy tắc nhưng tại sao ba quân bài còn lại đều là những quân bài tốt mà khi cô đang đếm bài một cách chăm chú thì sẽ có người bên cạnh thắng cược. Cứ như vậy, sau vài ván số chip trước mặt cô đang ngày càng ít hơn.
Mỗi hiệp kết thúc, cô đều sẽ quay đầu sang bên kia, dùng ánh nhìn còn chút sót lại ở khóe mắt để liếc nhìn phản ứng của mỏ dầu nhưng anh vẫn cúi gầm mặt vào điện thoại mà không hề nhìn cô lấy một cái.
Vòng thứ hai vừa mới bắt đầu không lâu sau, Tạ Tiền Thiển đánh ra một quân bài, Lưu Á Đông dưới vành mũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tiền Thiển, cười nói: "Thực xin lỗi cô bé, giao hết ra đi, tiết học kết thúc."
Tạ Tiền Thiển nhìn vào những con chip trống rỗng trước mặt và đột nhiên nhận ra rằng đó không phải là tiền, mà là nhịp tim.
Cô quay lại nhìn ông chủ của mình một lần nữa, lúc này mới nhận ra rằng người đàn ông này đã cất điện thoại di động từ lúc nào. Cô không biết tổng cộng mình đã thua bao nhiêu tiền nhưng cô chắc chắn rằng nó đáng giá một căn hộ vùng ven thành phố.
Vành mũ che khuất tầm mắt của cô, Thẩm Trí chỉ có thể nhìn thấy cô mím chặt môi, dường như đang tự trách mình.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của anh hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy, anh hỏi: "Biết chơi rồi chứ?"
Tạ Tiền Thiển nhìn vẻ mặt của ông chủ nhưng không nhìn thấy bất kỳ sự khó chịu nào, thay vào đó, cả người anh đều lộ ra một khí chất khoan thai thoải mái.
Trên thực tế, về cơ bản cô đã nắm vững tất cả các quy tắc và mánh khóe trò chơi nhưng cô không dám nói là biết chơi, dù sao thì cô vừa mới thua cả một căn hộ.
Thẩm Trí nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, đáy mắt hiện lên một chút ấm áp, chậm rãi nói: "Không sao, tiếp tục đi."
Giọng nói lúc này của anh giống như nam châm lơ lửng trong không trung, chất lượng âm thanh giống như loại loa siêu trầm, phảng phất có một dòng điện lướt qua làn da của Tạ Tiền Thiển, vô hình xoa dịu cảm xúc bồn chồn không yên của cô, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Thẩm Trí giơ tay với người đẹp sườn xám: "Thêm chip."
Số lượng chip vẫn giống như trước lại xuất hiện trước mặt Tạ Tiền Thiển, lần này cô đếm số lượng chip một cách cẩn thận, sau đó quay qua mỏ dầu, hỏi: "Nếu tôi lại thua hết thì làm sao?"
Thẩm Trí cầm lấy chiếc ly trong tay, chất lỏng màu đỏ trong đó dường như có tia sáng ma quái, ánh mắt sau chiếc kính lộ ra ý tứ sâu xa khó nắm bắt, nhàn nhạt nói: "Ồ, vậy thì trừ thẳng vào tiền lương của cô."
Tạ Tiền Thiển lập tức thu hồi mọi biểu cảm: "Nếu tôi thắng thì làm sao?"
Thẩm Trí lắc lắc ly rượu vang, nhìn cô: "Thuộc về cô."
Tạ Tiền Thiển nhếch khóe miệng: "Cám ơn ông chủ."
Ở lần bắt đầu thứ hai, một vòng trôi qua, mặc dù Tạ Tiền Thiển không thắng nhưng những con chip trước mặt không hề có biến động. Mỗi quân bài đều được đánh ra rất chắc tay, một số tay chơi lão làng lập tức nhận ra, Lưu Á Đông quay mặt về phía Thẩm Trí nói: "Cô bé nhà anh khá đấy, đã học biết cách đếm bài rồi."
Thẩm Trí không đáp, cúi đầu nhìn sách cổ trên giá sách bên cạnh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Đúng lúc này, bên ngoài có động tĩnh, Hoàng Vỹ ra hiệu, một người đàn ông đi vào, Tạ Tiền Thiển hơi hơi ngẩng đầu lên. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông thì âm thầm kinh ngạc.