Hai người giằng co một hồi, ánh mắt Thẩm Trí hơi híp lại, hướng về phía cô rồi nói: "Cô ở lại chờ kết quả xét nghiệm, đợi khi lấy được kết quả hãy đưa đến cho sư phụ cô, xem ông ấy có biết lai lịch nó đến từ đâu không?"
Tạ Tiền Thiển suy nghĩ một chút: "Được, vậy tôi có thể tan làm rồi phải không?"
Thẩm Trí nhướng mày liếc nhìn cô, dừng một chút, nhớ tới lời đề nghị của Ansel, liền nói với Tiền Thiển: "Lại đây."
Tạ Tiền Thiển đi vài bước đến bàn làm việc, Thẩm Trí đẩy điện thoại di động của mình đến trước mặt cô: "WeChat, hãy giúp tôi cài đặt một cái."
"Hửm, WeChat à?!?!"
Cô cầm điện thoại và lẩm bẩm: "Anh ở nước ngoài đều sử dụng phần mềm gì, Facebook và Twitter?!?!"
Thẩm Trí không lên tiếng, cô ngẩng đầu liếc anh một cái, phát hiện Thẩm Trí cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng và sâu trong ánh đèn vàng ấm áp, anh đáp: "Tôi không sử dụng nhiều."
"......" Một con gấu trúc cổ hũ khổng lồ sao?
Tạ Tiền Thiển đã tải ứng dụng xuống một cách rất thành thục và căn phòng trở nên rất yên tĩnh trong hàng chục giây chờ đợi.
Cho đến khi có một tiếng "đing", âm thanh tải xuống hoàn tất phá vỡ sự im lặng, cô nhấp vào WeChat và đăng nhập ngay lập tức, sau đó cúi nửa người qua bàn gỗ, giải thích với Thẩm Trí: "Tải xuống hoàn tất, anh có thể thêm bạn bè gửi tin nhắn đến họ, còn có thể đăng trên vòng bạn bè nữa."
"Vòng bạn bè?" Thẩm Trí lặp lại.
"Chà, vòng bạn bè là nơi thể hiện cuộc sống của anh."
"Tại sao phải thể hiện cuộc sống ở đó?"
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn anh chớp chớp mắt, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Không biết."
"Vậy cô đã thể hiện nó?"
"Thỉnh thoảng."
"Thể hiện những gì?"
Tạ Tiền Thiển đã quên bài đăng cuối cùng trên vòng bạn bè là gì, vì vậy cô lấy điện thoại từ trong người ra và lướt đến vòng bạn bè của chính mình, tìm cái mới nhất mình đã đăng và đưa cho Thẩm Trí: "Cái này."
Trong ảnh là một chiếc lá, một chiếc lá không được sạch cho lắm và không cũng được đẹp cho lắm.
Thẩm Trí đỡ lấy chiếc kính và cẩn thận nhìn chằm chằm chiếc lá ba lần, xác định không hiểu cô đang muốn thể hiện cái gì, bèn hỏi: "Còn nữa không?"
Tạ Tiền Thiển vuốt một chút và một bài đăng khác hiển thị một giải pháp chức năng lượng giác phức tạp hơn, nét chữ bay bổng như đạo sĩ và nó được nối với nhau thành từng cục như ký hiệu đạo giáo, hoàn toàn không thể nhìn ra được đang viết những gì.
Thẩm Trí lại chỉnh kính, anh không biết là do mình hiểu lầm sâu sắc về định nghĩa thể hiện cuộc sống hay cô gái trước mắt có hiểu lầm sâu sắc về việc thể hiện cuộc sống.
Nói tóm lại, Thẩm Trí đã không hiểu được những gì cô đang thể hiện trong hai bài đăng ở vòng bạn bè của cô, mặc dù anh cũng đã cố gắng hết sức để xem nó.
Tạ Tiền Thiển cất điện thoại và nói: "Anh không cần phải đăng ảnh, anh cũng có thể thể hiện bằng câu chữ."
Thẩm Trí tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao để đăng bài?"
Tạ Tiền Thiển cầm điện thoại di động, lại ngẩng đầu nhìn anh, anh nửa tựa vào trên ghế, một tay chống đầu quay sang nhìn cô.
Vì vậy, Tạ Tiền Thiển cúi đầu và gõ "Tại sao tôi lại đẹp trai như vậy!" trên điện thoại, sau đó bấm đăng và nói với anh: "Thế là xong."
Thẩm Trí không để ý lắm cô đã đăng gì, chỉ hỏi: "Cô có thể nhìn thấy bài đăng của tôi không?"
"Muốn vậy thì anh phải kết bạn với tôi."
Thẩm Trí không nói, chỉ giơ tay ra hiệu cô tiếp tục thao tác, Tạ Tiền Thiển cúi đầu mở mã QR, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ bình tĩnh thư thái của người kia.
Vì vậy, đêm đó, những người nằm trong danh bạ điện thoại di động của Thẩm Trí lần lượt phát hiện ra rằng cậu cả của nhà họ Thẩm, người chưa bao giờ thích sử dụng phần mềm mạng xã hội nay thực sự đã mở WeChat và họ nhanh chóng gửi yêu cầu kết bạn qua đó.
Nhiều đối tác, bạn bè trong vòng và cấp dưới xung quanh đều thấy kỳ lạ khi cậu cả của nhà họ Thẩm, một người vốn luôn cư xử khổ hạnh và không thích bộc lộ cảm xúc mà lại đăng trên vòng bạn bè: "Tại sao tôi lại đẹp trai như vậy!"
Những người nhìn thấy vòng bạn bè này đã suy nghĩ rất lâu, hóa ra Thái tử gia của nhà họ Thẩm cũng có một khía cạnh tự luyến đến như vậy nhưng dường như những gì anh nói cũng không có gì là sai, vì vậy cả tập thể chỉ có thể âm thầm nhấn nút thích.
Quả nhiên, ngày hôm sau Tạ Tiền Thiển đã không xuất hiện bên cạnh Thẩm Trí nữa. Cố Diễu thầm ngưỡng mộ khả năng nhìn nhận sự việc một cách thấu suốt của Cố Lỗi trở nên tuyệt vời như vậy là từ khi nào.
Sau khi Thẩm Trí rời Đô Thành, Tạ Tiền Thiển nghe theo lời anh đi lấy lại những chiếc kim bạc đã được xét nghiệm và đưa chúng cho sư phụ. Trong vài ngày qua, cô đã theo chân sư phụ để điều tra nguồn gốc của những chiếc kim bạc, địa điểm gần nhất mà bọn họ đến là Bạch Mao Sơn nằm ở ngoại ô Đô Thành. Sư phụ Lương đích thân đưa Tạ Tiền Thiển lên núi, lấy danh nghĩa đi thăm để gặp được chưởng môn nhân, một ông lão tóc hoa râm.
Trong khi trò chuyện đã dò hỏi về những cao thủ ám khí ở khu vực Đô Thành và nhận được một danh sách từ ông lão.
Khi xuống núi, Tạ Tiền Thiển nhìn thấy tin hành lang được đẩy lên top đầu với tiêu đề Kỳ Trần cùng Thái tử gia bí ẩn.
Hơn nữa, theo tin tức nói rằng Thái tử gia của nhà họ Thẩm được mời đến Hải Thành để tham gia Hội nghị thương mại, Kỳ Trần sẽ cùng anh đến đó tham dự. Phản ứng của phòng làm việc đối với những tin đồn này là ngập ngừng ấp úng và trên mạng Internet lan truyền đầy rẫy những bức ảnh của Kỳ Trần tại sân bay Hải Thành, xâu chuỗi lại những sự việc trùng hợp này lại càng khẳng định tính xác thực của tin tức.
Tạ Tiền Thiển không quá để ý đến chuyện lùm xùm giữa Thẩm Trí và Kỳ Trần nhưng cau mày nghĩ rằng tung tích của Thẩm Trí đã hoàn toàn bị bại lộ. Nếu người hôm đó muốn ám hại anh vẫn chưa bỏ cuộc và muốn tiếp tục ra tay với anh thì đây chính là một cơ hội tuyệt vời.
Vì vậy, khi xuống núi thì cô đã nói với sư phụ rằng sẽ đến Hải Thành một chuyến nhưng sư phụ Lương không nói gì, bảo cô chú ý an toàn khi đến đó và đưa danh sách đến tay Thẩm Trí, anh tự khắc sẽ biết sắp xếp.
Tạ Tiền Thiển quay trở lại nhà họ Thẩm và thu dọn một vài bộ quần áo cần thiết rồi ngay lập tức bay thẳng đến Hải Thành.
Sau khi xuống máy bay, cô liên lạc với Cố Diễu, Cố Diễu cúp điện thoại rồi nhìn Cố Lỗi đầy kinh ngạc: "Không phải anh nói Tiền Đa sợ đến phát hoảng mà bỏ chạy sao? Cô ấy thật sự đã tới đây rồi."
"???" Cố Lỗi đặt dấu chấm hỏi.
Cố Diễu gửi địa chỉ cho Tạ Tiền Thiển, cô bắt taxi từ sân bay đến biệt uyển Duyệt Mạn nằm dọc theo sườn đồi phía Tây bờ biển, xe dừng trước biệt thự số 8. Tạ Tiền Thiển đang mang chiếc balo, mặc một một đồ thể thao và gõ cửa.
Ngay sau đó, hình như có tiếng động từ camera giám sát ngay trước cửa lớn, sau đó cánh cửa tự động mở ra với một tiếng "cạch".
Tạ Tiền Thiển bước vào và những gì nhìn thấy là một bãi cỏ ngay chính diện xanh tươi với một bể bơi biệt lập ở ngay giữa, các giống cây thực vật quý hiếm rải rác ở khắp hai bên, che khuất cả ánh nắng mặt trời, dường như là một vùng đất thuần khiết ẩn mình trong khu rừng mưa nhiệt đới khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Toàn bộ biệt thự cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cây cối cũng chẳng buồn động đậy, dường như ở đây không có lấy một bóng người nhưng chính sự yên tĩnh quỷ dị này lại khiến Tạ Tiền Thiển cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc này, lá cọ ở phía Đông Nam đột nhiên lay động phát ra một tiếng cực nhỏ "xột xoạt", Tạ Tiền Thiển đột nhiên cảnh giác hơn. Cùng lúc đó, một bóng người từ trên cây cọ nhảy xuống, cô trực tiếp nghiêng người lộn nhào sang một bên, tránh được cú đấm phải trực tiếp.
Cố Lỗi rất tò mò về võ thuật Trung Quốc nhưng ở nước ngoài để có được cơ hội tiếp xúc với võ thuật cổ truyền không nhiều. Khi nghe tin Tiền Đa đến, cậu ấy đã rất nóng lòng muốn thử sức, vừa hay lão đại đang có việc phải làm và đây là cơ hội tốt để cậu ấy có thể tỷ thí với Tiền Đa.
Vì vậy đã sớm mai phục trong sân, không ngờ cô bé lại linh hoạt như vậy, đánh lén không thành, càng hăng máu, cậu ấy chạy nhanh vài bước về phía trước rồi giơ cẳng tay lên đấm cô một cái.
Cố Lỗi luyện tập quyền anh và đấu vật, từng động tác và phong cách đều lộ ra khí phách và sức mạnh, giống như một con gấu đen lớn hung hãn cứ trực diện lao thẳng về trước.
Sau khi Tạ Tiền Thiển nhìn thấy người đến là Cố Lỗi, trên người cô đang đeo chiếc balo lớn lúc thì xoay xuống eo lúc thì lộn nhào ra sau, lúc nhảy l3n đỉnh hòn non bộ. Tất cả các chiêu thức đều đang cố gắng né tránh cậu ấy để không đối đầu trực diện.
Cố Lỗi cảm thấy nắm đấm của mình như ném vào bông gòn, tất nhiên tức giận và hét vào mặt Tạ Tiền Thiển đang đứng vững trên hòn non bộ bằng một chân: "Xuống đi, chúng ta đấu một trận."
"Không."
"Đi xuống."
"Không."
Cố Lỗi tức giận đến mức cũng leo lên hòn non bộ nhưng ngay khi cơ thể cường tráng của cậu ấy ôm lấy hòn non bộ, Tạ Tiền Thiển giống như một chiếc lá xanh nhạt từ trên đỉnh nhảy lướt xuống. Trong nháy mắt đã lộn nhào người ra phía xa, khi xoay người lại vô cùng bình tĩnh đứng bên bể bơi nhìn Cố Lỗi. Cố Diễu đang đứng bên cửa sổ trên tầng hai của biệt uyển đã bị bóng dáng nhanh nhẹn đó làm cho sững sờ.
Cố Lỗi đột nhiên cảm thấy mình giống như một con khỉ bị lừa, khó chịu siết chặt cơ bắp trên tay, hét vào mặt Tạ Tiền Thiển: "Hóa ra võ thuật truyền thống chỉ dám né chỗ này tránh chỗ kia, nào dám trực tiếp đối mặt tấn công. Tôi còn tưởng rằng những người trong võ quán của cô lợi hại đến nhường nào, chẳng trách người ta bảo rằng võ thuật Trung Quốc toàn là những con gà yếu hay khoe mẽ và bịp bợm."
Cố Lỗi mang vẻ mặt đầy khinh thường và duỗi hai ngón tay cái xuống và làm động tác "kẻ thua cuộc" với Tạ Tiền Thiển.
Tạ Tiền Thiển khẽ cau mày, ánh nắng vàng khiến đôi mắt màu sáng của cô trở nên sắc bén và cơ thể gầy gò của cô đột nhiên bộc phát ra một luồng sát khí chưa từng có.
Cố Lỗi thấy vậy, biết mình đã khơi dậy lòng h@m muốn chiến đấu của Tiền Đa, vì vậy cậu ấy lập tức phấn kích lao về phía cô. Lần này, Tạ Tiền Thiển không né tránh nữa, cô đứng sát bên cạnh bể bơi rồi siết chặt nắm đấm của mình, toàn bộ cơ bắp của cô cũng căng đến mức sắp phát nổ.
Ngay tại lúc Cố Lỗi vừa định giơ nắm đấm lên, đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra một cái bóng đen quấn lấy cổ tay của cậu ấy. Trong nháy mắt đã hóa giải được chiêu thức của cậu ấy, sau đó cái bóng đen lập tức rời khỏi cậu ấy, đi lên và ném vào bộ ng ực vạm vỡ đấy. Cố Lỗi đứng lên, toàn thân đột nhiên cảm thấy đau nhói và rồi bước chân cậu ấy dừng lại, cúi đầu giống như một đứa trẻ to xác phạm lỗi, thấp giọng gọi: "Anh Thẩm."
Nắm đấm của Tạ Tiền Thiển dần dần buông lỏng, cô quay đầu nhìn Thẩm Trí, cô không biết anh từ đâu đi tới. Lúc này, áo len cổ đứng màu trắng và quần vải lanh cotton dáng rộng thùng thình khiến cho dáng người anh càng thêm mảnh khảnh nhưng lại mang trong mình một cảm giác bất tử. Chỉ là lúc này đây lông mày anh cau lại, chậm rãi đem chuỗi hạt vừa ném về phía Cố Lỗi quấn lại vào tay của mình, nghiêm túc nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lồ ng ngực của Cố Lỗi cảm giác giống bị roi quất qua đau như lửa đang thiêu đốt, chỉ có thể yếu ớt trả lời: "Là, là...... tôi chỉ muốn cùng Tiền Đa tỷ thí giao lưu một chút thôi."
Cố Lỗi không biết rằng Tạ Tiền Thiển đã bị thương, vì vậy cậu ấy ra đòn như đang quyết đấu trận sinh tử với cô.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sát nách bó sát, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, vết quật vừa rồi của Thẩm Trí đã khiến da thịt của Cố Lỗi sưng tấy lên rồi nhưng dù sao thì làn da vốn cũng sần sùi thô ráp nên cậu ấy không quan tâm lắm. Ngược lại trái tim bé nhỏ của Cố Lỗi thì đang đập thình thịch vì hiếm khi thấy lão đại trực tiếp ra tay, lúc này trong lòng đang vô cùng bấn loạn.
Thẩm Trí dùng ánh mắt áp chế nhìn chằm chằm cậu ấy khiến Cố Lỗi không dám ngẩng đầu, liền nghe Thẩm Trí nói: "Không có lần sau."
Cố Lỗi ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết, anh Thẩm."
Thẩm Trí quay sang nhìn Tạ Tiền Thiển, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới thấy cô đang đeo một chiếc balo lớn trên vai, dây đeo vai áp sát vào người, cổ đeo một chiếc tai nghe và vẫn là bộ đồ thể thao trên người như một cô học sinh tuổi vị thành niên vô tư trong sáng.
Trong mắt anh thần sắc hơi hơi nheo lại, hỏi: "Tại sao cô lại tới nơi này?"
"Tôi mang đồ đến cho anh."
Thẩm Trí nhàn nhã xoay người, góc áo tung bay, nói với cô: "Đi theo tôi."