Võng Du Thực Vật Sư

Chương 93: Ai đuổi giết ai???




Liên tiếp hạ sát ba đợt địch nhân, Diệp Trần vẫn tiếp tục săn quái tại Gia Lạc sâm lâm.

Thăng cấp mới là mục tiêu của hắn, còn lũ tôm tép đưa tới tận cửa này chỉ có thể là giải trí tiêu khiển một chút mà thôi.

Ước chừng nửa giờ sau, một đám người lại xuất hiện trước mắt Diệp Trần.

Hệ thống kiểm định tiềm hành lập tức nhắc nhở hắn, không ngờ lần này ngoài thích khách còn có cả mục sư và chiến sĩ nữa.

- Hắc hắc, các ngươi thật ra rất khá đấy.

Diệp Trần nhìn nhóm người này cười cười. Thân hình vừa động, dựa vào cây cối bỏ lại lũ quái vật hướng về nơi khác trong rừng rậm chạy tới.

Chạy một khoảng, Diệp Trần cảm thấy kéo cũng đủ quái vật rồi, hắn trực tiếp ném bom sầu riêng giết quái vật, tuyệt không giống với kẻ đang chạy trốn.

- ĐM, tốc độ gã này nhanh như vậy sao?

Đám người ngẩn ra, có gã không nhịn được giận giữ nói.

Chỉ cần Diệp Trần chạy một mạch đảm bảo bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ. Chỉ có thích khách học được kĩ năng gia tốc mới có thể đuổi kịp, còn không tất cả các chức nghiệp khác phải sử dụng quyển trục gia tốc mới có khả năng, kể cả chiến sĩ có sử dụng kĩ năng xung phong cũng không kịp hắn. Bằng không cũng chỉ có thể hi vọng vào đôi giày hoặc bộ trang bị tăng thuộc tính nhanh nhẹn thì thêm chút cơ hội mà thôi.

Vì vậy thực tế Diệp Trần không sợ đối phương kéo đến bao nhiêu người, nghĩ muốn nhanh chóng thăng cấp kĩ năng Lục Bình Thảo, cũng dễ dàng cắt bỏ mấy cái đuôi phiền phức này.

Còn nếu như có gã thích khách nào có thể đuổi kịp hắn thì càng tốt, có thể giải quyết luôn.

Tốc độ của mấy gã thích khách cũng khá tương xứng với hắn. Dựa vào cây cối trong rừng, Diệp Trần chạy đông chuyển tây bọn chúng đừng hòng đuổi theo trừ khi chính hắn đứng lại chờ.

Mà cảm giác của Diệp Trần thì lớn hơn rất nhiều so với kỹ năng tiềm hành của thích khách, cho dù kiểm định thất bại một lần, thì ta làm thêm vài lần nữa, khi đã kiểm định thành công thì xin chúc mừng mấy người chơi còn lâu mới được xưng làm cao thủ này, không một ai có thể thoát khỏi độc thủ của Diệp Trần.

Vừa chạy, Diệp Trần đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên. Vừa qua một lần kiểm tra hắn thành công phát hiện trên cây kia có kẻ đang ẩn nấp.

Tên thích khách ngẩn người khi thấy Diệp Trần đi tới, hắn biết đã bị phát hiện liền gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của Diệp Trần.

Hắn đã được lĩnh hội sự lợi hại của bom sầu riêng, mặc dù đồng bọn đã mặc bộ trang bị chuyên dụng của nghiệp đoàn nhưng vẫn dễ dàng bị hạ sát. Bộ trang bị này đẳng cấp không thấp nhưng trước sức mạnh của bom sầu riêng cũng không thể chống lại được, một khi trúng bom lập tức được bay về thành.

Nếu được lựa chọn, bọn chúng sẽ không bao giờ có ý nghĩ cùng tên biến thái Diệp Trần làm đối thủ.

Cho nên gã thích khách này nhìn chắm chằm vào Diệp Trần, một khi Diệp Trần công kích hắn sẽ sử dụng kĩ năng “Lướt qua”, chắc có thể vượt khỏi phạm vi sát thương của bom sầu riêng.

Động! Hắn động!

Gã thích khách thấy được Diệp Trần giơ cây pháp trượng lên!

Lướt qua.

Gã thích khách sử dụng kĩ năng, nhanh chóng trong khoảnh khắc tránh khỏi quỹ đạo lúc đầu.

Động tác giả! Tên kia làm động tác giả!

Một khi dùng kĩ năng “Lướt qua”, dĩ nhiên sẽ di chuyển đến gốc cây bên cạnh. Đột nhiên một quả bom sầu riêng xuất hiện, gã thích khách cả kinh.

Diệp Trần cố ý dùng động tác giả, hắn đợi gã thích khách sử dụng kĩ năng sau đó như vậy mà dễ dàng ném bom sầu riêng đến vị trí gã di chuyển đến. Cứ như vậy mà hạ sát gã thích khách.

Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, kĩ năng “Lướt qua” vừa dừng lại gã thích khách đã hóa thành một đạo bạch quang, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Linh hồn bay lên, nhìn thi thể nằm bên dưới, gã thích khách cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Cùng đuổi theo Diệp Trần với gã còn có mấy tên thích khách nữa, bọn chúng thấy thảm cảnh của đồng bọn không khỏi kinh hãi.

Rất nhanh, một kẻ thấy Diệp Trần đang nhìn mình, lại thấy vết xe đổ trước mặt trong lòng không khỏi khẩn trương.

Mặc dù chỉ có cùng Diệp Trần giao chiến hai lần nhưng bọn chúng đã giáp mặt tử thần không biết bao nhiêu rồi.

Kẻ này, có tiếp tục làm động tác giả hay không?

Vừa nhìn động tác của Diệp Trần bọn chúng vừa nghĩ.

Động tác giả!

Thấy Diệp Trần huy động pháp trượng, gã thích khách không sử dụng “Lướt qua” mà tiếp tục truy đuổi.

Không sao, không sao cả, hắn đoán đúng.

Gã thích khách vui mừng.

- DKM! Chúng ta đang đuổi giết hắn cơ mà!

Nhưng rất nhanh gã thích khách đã nhớ ra một sự thật là hắn đã vui mừng khi thấy Diệp Trần làm động tác giả. Rốt cuộc ai đang đuổi giết ai đây?

Hắn không có thời gian suy nghĩ bởi Diệp Trần lại tiếp tục huy động phá trượng.

Động tác giả!

Lại đoán đúng, gã thích khách không khỏi cảm thấy cao hứng.

Hỗn đản! Đây không phải lúc cao hứng. A, lại tới nữa!

Giả …

Lần này chưa đợi hắn kịp suy nghĩ, một khối thi thể nằm rạp trên mặt đất.

Không phải giả, lần này là công kích thật sự.

Thích khách truy đuổi có tất cả sáu người, hai gã đã ra đi làm bốn người còn lại không nhịn được run lên một trận.

Hai đồng bọn này quả thực bị hắn trêu đùa mà chết, không rõ khi nào sẽ đến bọn họ đây.

Rất nhanh, năm phút sau Diệp Trần đã hạ sát bốn tên còn lại, cả đám ngã xuống trên mặt đất.

- Đội ngũ thích khách toàn bộ đã chết.

Đội ngũ truy tung phía sau nghe thấy âm thanh vang lên từ một gã chiến sĩ, nhất thời đình chỉ cước bộ.

Không có thích khách báo tọa độ, bọn chúng muốn đuổi theo cũng không được.

- Sao có thể, những sáu gã thích khách, đối phương chỉ là một thực vật sư thôi mà.

Trầm mặc một lúc, một gã cung thủ ảo não nói.

- Có vẻ sáu người kia đã bị gã thực vật sư giết hại.

Tên chiến sĩ chính là người liên lạc với sáu thích khách trên đầu đầy mồ hôi lạnh lên tiếng.

Nói những thích khách này bị giết chết còn là suy nghĩ nhẹ nhàng nhất rồi, trên thực tế, họ bị hành hạ đến chết, oan uổng hơn rất nhiều

- Vậy hiện tại làm sao bây giờ?

Có người không nhịn được hỏi.

- Để hỏi ý tứ cấp trên xem sao.

Gã chiến sĩ lập tức liên lạc với cấp trên.

Trong rừng rậm tất cả bọn chúng đều di chuyển rất chậm, lại dễ dàng bị đánh lén, tiếp tục truy tung không có ý nghĩa gì mà còn có thể bị đối phương giết toàn bộ.

- Trước tiên lui lại đã.

Gã chiến sĩ rất nhanh nhận được chỉ thị, vung tay lên tất cả mọi người lập tức rút quyển trục truyền tống, chuẩn bị trở về thành.

Thời gian truyền tống đếm ngược 10 .. 9 .. 8 .. đến khi chỉ còn 2s ngắn ngủi bất chợt một quả bom sầu riêng xuất hiện giữa đám người. Một tiếng nổ mạnh vang lên, sáu bảy người như vậy mà nằm trên mặt đất, được miễn phí về thành. Những người còn sống sót thì trợn tròn mắt trong quang mang truyền tống, cứ thế nhìn đồng bạn chết đi.

- Thực sự là một đám gà mờ, có phải mình ức hiếp người quá đáng rồi hay không?

Diệp Trần từ trong rừng đi ra, nhìn vài cỗ thi thể trên mặt đất hắc hắc cười nói, vẻ mặt kia không có một chút biểu cảm tội lỗi nào.

Trên thực tế hắn đã dẫn dụ đám thích khách chạy lòng vòng, sau khi giết sạch 6 người thì lập tức trở về thừa cơ hạ sát một phần đám người còn lại sau đó lại đến địa điểm luyện cấp tiếp tục công việc.

Không ngờ vừa đi tới lại thấy bọn chúng đang truyền tống về thành, Diệp Trần không bỏ lỡ cơ hội lập tức hạ động thủ sử dụng bom sầu riêng giết chết bọn hắn.

- Có lẽ không còn ai, tiếp tục luyện cấp đi!

Tìm kiếm một lúc, Diệp Trần lại tiếp tục luyện cấp.

Thương Đăng công hội không thể như vậy mà bỏ qua cho đối phương. Nửa giờ sau, một gã thích khách tiến nhập Gia Lạc sâm lâm.

Lần này, gã thích khách đã tìm thấy Diệp Trần trong Gia Lạc sâm lâm, lại thành công tiếp cận hắn mà không bị hệ thống giám sát tìm ra.