Võng Du Thực Vật Sư

Chương 139: Khô lâu mộ địa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ván cờ caro thứ hai tiếp tục, Nhất Thế Yêu Nhiêu cho dù đã cố hết sức bình tĩnh để có thể tiếp tục chiến tiếp với Diệp Trần, nhưng chiến cục càng lúc càng rối, nàng đã dùng hết biện pháp, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi hắn.

- Tiếp!!!!!!!
Nhất Thế Yêu Nhiêu nổi giận gầm lên.

- Ok, ok, tiếp thì tiếp!!
Diệp Trần cười đáp.

Trận chiến lại được tiếp tục, trận này còn thua nhanh hơn trận trước, sau đó lại bắt đầu một ván mới…..

Bất tri bất giác, hai người trong phòng đã đánh đến hơn một giờ đồng hồ( Nhiều nghĩa nhá )

- Tiếpppppppppppp!

- Này, này Yêu Nhiêu mỹ nữ, cho dù là chơi 20 chạm 10 thì cũng là ta thắng rồi, ngươi nếu muốn thắng ta ít nhất cũng phải thắng 30 ván liên tục mới có thể!

Nhất Thế Yêu Nhiêu lúc này đôi mắt đã đỏ quạch, vẫn muốn tiếp tục, nhưng Diệp Trần thì không chịu nổi nữa, lên tiếng ngăn cản.

- Hừ, thôi bỏ đi, coi như là ta thua..

Nhất Thế Yêu Nhiêu có lẽ tự ái, đỏ mặt một lúc sau đó cũng không thèm quấn quýt với Diệp Trần nữa.

- Bỏ đi làm sao được Còn đánh cuộc của chúng ta đâu!

Diệp Trần cũng không dự định buông tha cho nữ nhân này, nàng tựa như rất thích cùng người khác đánh cuộc, phải làm cho nàng nhớ lâu một lần, đừng bao giờ dễ dàng đánh cuộc với người khác nữa.

Nhất Thế Yêu Nhiêu không nói hai lời, nhắm mắt lại, bộ dáng tựa như đợi Diệp Trần đến hôn nàng.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, mở mắt ra mới thấy hóa ra Diệp Trần đã ôm nàng đặt lên đùi hắn.

- Ngươi có ý gì?
Nhất Thế Yêu Nhiêu không khách khí trừng mắt hỏi hắn, nàng cũng không hề đáp ứng cho hắn ôm bao giờ cả.

- Thắng ngươi nhiều như vậy, dù sao cũng phải thu chút điểm lợi tức, mới cả, tư thế này càng tiện chứ sao!

- Hừ!
Nhất Thế Yêu Nhiêu không thèm trả lời, lại nhắm mắt.



- Trông bộ dáng ngươi có vẻ rất miễn cưỡng, không bằng bỏ đi!

Nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt của nàng, Diệp Trần đột nhiên nói.

Gia hỏa này khẳng định là cố ý.

Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe thấy vậy bèn mở mắt, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Trần.

- Ngươi đã nói bỏ đi, thì bỏ đi!

Nhất Thế Yêu Nhiêu đột nhiên, tròng mắt khẽ đảo, liền cười dài nói.

M nó chứ, lúc trước còn thề sống thề chết rằng thua sẽ chịu, hiện tại vừa ngoan ngoãn một chút đã trở mặt nhanh như vậy, rất không quân tử, ý lộn, không trung thực.

Diệp Trần vốn muốn đùa giỡn với Nhất Thế Yêu Nhiêu một chút, khiến nàng chủ động hôn tới, ai dè nàng hoàn toàn không mắc mưu.

- Làm sao vậy? Còn chưa buông ta ra?
Nhất Thế Yêu Nhiêu cười lạnh nói.

- Ôm một chút đã!
Không hôn thì không hôn, bất quá ôm một đại mỹ nữ cũng chẳng phải là chuyện xấu gì cả.

Nhất Thế Yêu Nhiêu lười không buồn để ý, kệ để hắn ôm.

- Yêu nhiêu mỹ nữ, không bằng làm bạn gái ta đi, miễn cho sau này lại cứ bắt ta đi giả trang.

Nhất Thế Yêu Nhiêu yên lặng ngồi trên đùi hắn, Diệp Trần cảm giác thật thoải mái, bèn không nhịn được lên tiếng đề nghị.

- Không!
Nhất Thế Yêu Nhiêu nghĩ cũng không nghĩ một chút nào, nghiêm túc cự tuyệt.

- Tại sao vậy? Ta cảm thấy đôi ra rất hợp mà!

Hai người cùng một chỗ đánh đánh chửi chửi, đùa giỡn với nhau cảm giác này cũng thật tuyệt mà.

- Giống như mộng thoáng qua mà thôi, trong nhà không đồng ý, mà ta còn có việc cần phải làm, trước khi hoàn thành được việc kia, ta không thể trở mặt cùng bọn họ được.

Âm thanh kiên quyết của Nhất Thế Yêu Nhiêu vang lên, không chút thương lượng nào cả.

- Vậy sao? Thật đáng tiếc!

Diệp Trần khẽ thở dài, sau đó khẽ vuốt mái tóc dài óng mượt của Nhất Thế Yêu Nhiêu . Nàng khẽ phản kháng, bất quá sau đó xoay người lại dựa vào trên ngực của Diệp Trần.

Tuy Nhất Thế Yêu Nhiêu cự tuyệt, nhưng Diệp Trần có cảm giác khoảng cách của hai người dường như đang được kéo gần them một chút.

- Hôn một lần không được sao?

Nhưng lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên phá hư cái không khí yên bình này, hỏi.

- Hừ, ta biết ngươi đúng là đồ lưu manh mà!

- Nhất Thế Yêu Nhiêu tức khắc cười nhạo. Diệp Trần chỉ biết cười ngượng ngùng. Nhất Thế Yêu Nhiêu nhấc đầu chủ động hôn đến.

Diệp Trần đương nhiên không chút khách khí, cúi đầu nghênh đón.

Hai đôi môi không khách khí quấn lấy nhau, tính ra thì đây là lần thứ ba hai người hôn nhau, mà mỗi lần hắn tựa như đều có cảm giác như mới vậy.

Tuy rằng Nhất Thế Yêu Nhiêu không đồng ý để hai người làm tình nhân, hai người cũng xem như đã là tình nhân rồi.

Tư thế của hai người tương đối mập mờ, Nhất Thế Yêu Nhiêu ngồi trên đùi Diệp Trần, nghiêng người tựa vào ngực Diệp Trần, khiến cho đôi tay của hắn hiện tại rất manh động, lúc hai người hôn nồng nhiệt là lúc tay hắn lặng lẽ luồn vào trong quần áo của nàng.

- Này, đừng có được Voi đòi Hai Bà Trưng, chuyện này không nằm trong phạm vi đánh cuộc.

Nhưng lúc này, Nhất Thế Yêu Nhiêu tỉnh hơn rất nhiều so với hai lần trước, tay Diệp Trần mới mon men tới bụng của nàng, nàng đã lên tiếng cảnh cáo.

- Đánh cuộc??
Diệp Trần nhất thời ngẩn ngơ.

- Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ ta vì cái gì lại hôn ngươi?
Nhất Thế Yêu Nhiêu hừ một tiếng.

- À, ừ, đánh cuộc, đánh cuộc…

Diệp Trần cười khổ, nữ nhân này sĩ diện quá cao, Diệp Trần dám khẳng định dưới hoàn cảnh như vừa rồi, kể cả không có chuyện đánh cuộc trước đó, thì sự việc vừa rồi vẫn không hề có sự thay đổi nào cả.

- Thế bây giờ muốn tiếp hay thôi nào??

Tựa hồ như cảm xúc dâng trào vẫn chưa hạ xuống, Diệp Trần khẽ hỏi, nhưng nhìn thấy Nhất Thế Yêu Nhiêu không trực tiếp cự tuyệt, mà trên mặt chỉ hơi hiện lên vẻ do dự, Diệp Trần lại cúi đầu hôn tiếp.

Nhất Thế Yêu Nhiêu phát hiện hình như nàng có chút vấn đề. Sự tình hôn hít như thế này trước kia nàng vô cùng khinh bỉ, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy hứng thú.

- Haha, Lão Đại, chúng ta tới rồi!

Hai người chuẩn bị tới thời điểm đê mê, bỗng dưng, tiếng Pháp Hào như sấm vọng vào bên tai hai người.

“ Mợ kiếp, Pháp Hào đã vào trong phòng rồi! “

Diệp Trần trong lòng phát lạnh, vội vàng đặt Nhất Thế Yêu Nhiêu ngồi xuống bên cạnh. Nhất Thế Yêu Nhiêu bình tĩnh hơn nhiều, sau khi trở về chỗ ngồi, khẽ chỉnh lại quần áo mà lúc nãy Diệp Trần khẽ làm loạn.

- Pháp Hào, ngươi làm gì vậy? Sao không tiến vào trong ngồi?

Đám người Đại Pháo đi sau hét lên với Pháp Hào đi trước.

Đám Đại Pháo vào hơi chậm một chút, không thấy được cảnh mập mờ giữa Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhưng Pháp Hào thì thấy rất rõ ràng, tên tiểu tử thuần khiết này ngây người đứng một lúc, bị Đại Pháo đẩy một cái mới tỉnh ngộ đi tới, nhìn Diệp Trần với ánh mắt vô cùng sùng bái.

- Lão Đại, trâu bò, quá trâu bò rồi, nữ nhân mạnh mẽ như vậy mà cũng bị ngươi thu phục!

Pháp Hào vừa đi tới ngồi đối diện hai người Diệp Trần, vạn phần khâm phục bèn nhắn tin cho Diệp Trần.

Mấy tên đàn ông như Đại Pháo Vô Danh có lẽ không nhận thấy được chuyện giữa Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhưng Tử Cảm Lãm vào sau nhìn vào khuôn mặt có chút ửng hồng của Nhất Thế Yêu Nhiêu, mắt phượng khẽ nhướng lên, lôi Dạ Sắc Nữ Vương đến bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống.

Mọi người cũng đến đông đủ, Diệp Trần giới thiệu song phương làm quen lẫn nhau. Nhất Thế Yêu Nhiêu không hổ là người đã trải qua sự đời, tuy rằng bị Pháp Hào nhìn thấy, nhưng lúc này biểu hiện cũng vô cùng tự nhiên hào phóng, không có chút nào thất lễ.

Kế tiếp đương nhiên là việc thương lượng chỗ luyện cấp, chuyện này Diệp Trần đã cùng mấy người Tử Cảm Lãm Đại Pháo đã nói qua trong Tháp Pháp sư rồi. Mọi người đều không có dị nghị. Lúc này mọi người ngồi xuống để nhận biết những người còn lại là chủ yếu mà thôi.

- Chuyện đó cứ xác định như vậy. Đại Pháo, Hàn Phong, hai người làm quen với mọi người còn lại đi. Trần Ai, ngươi xác định lại địa điểm luyện cấp, sau đó lập tức di chuyển.

Sự tình không cần cò kè mặc cả, tự nhiên rất nhanh, trên cơ bản, chủ yếu Đại Pháo cùng Hàn Phong hỏi cách đội ngũ của Nhất Thế Yêu Nhiêu luyện cấp, biết được chuyện nàng tiêu tiền như nước xong, hai người khẽ kêu một tiếng rồi không nói gì nữa.

Dựa theo cách mà Nhất Thế Yêu Nhiêu luyện cấp, cho dù bọn họ có hơi chậm hơn một chút, nhưng cũng không chậm hơn quá nhiều, khi gia nhập đội ngũ chắc cũng chỉ chậm hơn một chút so với đám Pháp Hào và Tử Cảm Lãm mà thôi.

- Chỗ luyện cấp ta đã tìm xong từ lâu rồi, hiện tại chúng ta đi làm quen một chút đã, Nhất Thế Yêu Nhiêu sẽ đi qua rất nhanh thôi.

Nhất Thế Yêu Nhiêu mang theo hai người Đại Pháo ly khai trước, Diệp Trần cũng không có ý lãng phí thời gian, xoay người nói cùng mấy người Pháp Hào.

Sau đó mọi người rời khỏi phòng, dưới sự dẫn dắt của Diệp Trần, tiến về bãi quái 40-45 cấp ở Lai Đức tiểu trấn.

- Pháp Hào, Nhất Thế Yêu Nhiêu cùng Diệp Trần có quan hệ như thế nào?

Tử Cảm Lãm cùng Dạ Sắc Nữ Vương đi phía sau, bỗng nhiên PM mật hỏi Pháp Hào.

- Hắc hắc, Tử Cảm Lãm, ngươi nghe xong cũng đừng giật mình nhá. Kỳ thật, lúc trước ta đi vào phòng nhìn thấy lão Đại ôm Nhất Thế Yêu Nhiêu, ta nghĩ bọn họ là tình nhân!

Pháp Hào không biết Tử Cảm Lãm cùng Diệp Trần có chút quan hệ mập mờ, nên mới hắc hắc đắc ý trả lời.

Lão Đại cua được một đại mỹ nữ như vậy, hắn sau này nói ra, mình trên mặt cũng vẻ vang a.

- Hừ, đúng là một tên hoa tâm sắc lang!

Tử Cảm Lãm bất mãn hừ một tiếng, ban nãy, nàng cảm thấy Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu có chút mờ ám, nên nàng mới hỏi Pháp Hào.

Nhưng Pháp Hào nghe thấy có chút khó hiểu, lão Đại như thế nào lại là hoa tâm sắc lang, chẳng qua tán gái nhiều hơn bình thường chút thôi chứ mấy.

- Làm sao vậy ?

Dạ Sắc Nữ Vương thấy Tử Cảm Lãm có vẻ buồn bực bèn hỏi.

- Không có gì!

- Ghen à?
Dạ Sắc Nữ Vương nhất châm kiến huyết.

- Không phải mà!

- Thích thứ gì ráng mà tranh thủ, tựa như ngươi muốn làm ngôi sao, nhưng ngươi không hành động, vị trí ngôi sao cũng sẽ không bao giờ tự tìm tới cửa nhà ngươi đâu!

Dạ Sắc Nữ Vương thản nhiên nói, sau đó cũng không thêm gì nữa cả.

….

Xuyên qua một gốc cây héo rũ ở ngoài Lai Đức tiểu trấn, dưới tiếng kêu của từng bầy Ô Nha( quạ đen), mọi người đi tới trước một khu mộ địa màu xám.

Trông khu mộ địa, những phần mộ đổ nát, cổ xưa, những tấm bia mộ nghiêng ngả, xung quanh còn không ít những cây thập giá đứng thẳng, trong khu vực u ám này, thỉnh thoảng còn nảy sinh ra từng đám khô lâu quái vật.

- Lão Đại, chỗ này nhiều người quá, ngươi không tìm sai địa phương đấy chứ?

Bất quá, trong Khô lâu mộ địa này, cũng không phải là không có người chơi, mà là có một lượng lớn người chơi đang giết Khô lâu quái.

Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, Pháp Hào buồn bực hỏi Diệp Trần.