Võng Du Thực Vật Sư

Chương 130: Diễn trò bạn trai




Diệp Trần không biết Dạ Phong Lưu đang rất bi thương, hắn chỉ kỳ quái không rõ một gã thích khách của Thương Đăng như thế nào lại đi cùng một gã cao phú soái.

Nói thật, nếu không phải e ngại hai diễn viên trong Nhã Trí Tiểu Hiên là Yêu Nhiêu và Hoa Tiền Nguyệt Hạ thì không chừng hắn đã trực tiếp hỏi Dạ Phong Lưu lý do tại sao đám người Thương Đăng không xuất hiện, thực lòng hắn rất tò mò chuyện này.

- Yêu Nhiêu, đây là ý gì?

Ba người ngồi xuống, Diệp Trần vẫn ôm Nhất Thế Yêu Nhiêu không buông tay, Hoa Tiền Nguyệt Hạ hung hăng liếc nhìn bên tay hắn đang ôm Nhất Thế Yêu Nhiêu, hít một hơi thật sâu, quay sang Yêu Nhiêu trầm giọng hỏi.

- Trong hiện thực, ta vì mặt mũi ngươi và lão nhân song phương nên có một số việc không tiện nói. Bây giờ ngươi lại muốn trong trò chơi gặp mặt ta nên ta cảm thấy rằng tốt nhất là nói rõ ràng, miễn cho sau này mọi người đều mất mặt.

Yêu Nhiêu nhàn nhạt nói.

- Người này là bạn trai của ta, ta không muốn rời xa hắn, càng không muốn cùng một chỗ với ngươi.

Mẹ nó, nữ nhân này nói dối đơn giản giống như ăn cơm vậy.

Diệp Trần ở một bên nghe xong không nhịn được thở một hơi. Hắn biết rõ là giả, chỉ là đương sự nghe xong chắc chắn không nhận ra ý tứ giả tạo trong lời nói của Yêu Nhiêu, càng không phải nói đến người khác.

- Yêu Nhiêu, giận dỗi trong trò chơi tìm một nam nhân để đối phó người trong nhà. Hà tất phải như vậy, ngươi biết rõ rằng làm vậy không có được bất kỳ hiệu quả gì, ngươi không thực tâm thích nam nhân này, mà hắn cũng không có khả năng kết hôn với ngươi, cuối cùng chỉ là hại hắn mà thôi.

Diệp Trần ngẩn người, Hoa Tiền Nguyệt Hạ lại nói một câu nằm ngoài dự tính của hắn, không vì hành động và lời nói của Nhất Thế Yêu Nhiêu mà tức giận, sắc mặt dần thoải mái, mà lời nói tựa hồ rất có đạo lý.

- Huynh đệ, ngươi và Yêu Nhiêu là bằng hữu ta không phản đối, nhưng nếu là quan hệ thân mật thì ngươi không có chỗ tốt. Cho dù ta không ghen tức mà động thủ chỉ cần người nhà của Yêu Nhiêu biết cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi, trong trò chơi sẽ gây phiền toái không chừng đi đường ngươi chết lúc nào không biết.

Hoa Tiền Nguyệt Hạ nói với Yêu Nhiêu xong, quay sang Diệp Trần cực kỳ bình tĩnh nói nhưng ý tứ uy hiếp lại rất rõ ràng.

- Chuyện của chúng ta không cần ngươi lo lắng, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào ta cho ngươi biết sau này ngươi ít tìm ta là được, bằng không đừng trách ta không nể mặt ngươi và lão nhân song phương, tính cách ta ngươi cũng biết rồi đó. Còn bạn trai ta, hắn rất lợi hại, người bình thường muốn giết hắn không dễ dàng, ngươi lại càng không cần quan tâm đến hắn, nếu rảnh tốt nhất ngươi nên tìm vài nữ nhân bên ngoài mà hoan hảo.

Hoa Tiền Nguyệt Hạ nói xong, nhưng đáng tiếc Yêu Nhiêu không hề để ý. Đối với phản ứng của hắn nàng đã sớm dự liệu, làm sao có thể để gã dễ dàng lừa gạt.

Hơn nữa Yêu Nhiêu cũng không dễ chọc, thậm chí còn vạch mặt Hoa Tiền Nguyệt Hạ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Chuyện như vậy bị chính nữ nhân mình đang theo đuổi kể ra trước mặt người khác thì dù da mặt có dày tới đâu, tu dưỡng tốt đến cỡ nào đi nữ thì Hoa Tiền Nguyệt Hạ cũng không thể tiếp tục bình tĩnh, không nhịn được sầm mặt xuống.

- Rất lợi hại? Trong trò chơi có bao nhieu người lợi hại như vậy, hắn bao nhiêu cấp? Ta tùy tiện…

- 40

Hoa Tiền Nguyệt Hạ thẹn qua hóa giận, Yêu Nhiêu hừ lạnh nói. Hoa Tiền Nguyệt Hạ nghe vậy lập tức đáp trả:

- 40 cấp? Vừa đúng lúc, hôm nay ta vừa chiêu mộ một thích khách, 38 cấp, ta nghĩ thủ hạ ta tùy tiện một tay là có thể bóp chết hắn, càng không nói đến việc đối phó hắn, tìm một vài gã lợi hại hắn chết như thế nào còn không biết.

- Tốt lắm, ngươi cho thích khách xuất thủ. Bên ngươi thắng ta sẽ lập tức chia tay hắn, nếu hắn thắng ngươi sau này đừng quấn lấy ta, chạy được bao xa thì chạy.

Yêu Nhiêu nghe xong, cười lạnh nói.

Thích khách cấp 38 muốn đến sát bên người gã gia hỏa biến thái này, thực đúng là nằm mơ.

- Này này, cái đó đâu giống với lúc trước nói.

Diệp Trần vừa nghe, quay sang ý kiến với Nhất Thế Yêu Nhiêu.

Mẹ nó, đánh một trận không phải có thể ở trong này là được. Muốn phân cao thấp kiểu gì cũng phải đi ra khỏi thành, hay đi đến cạnh kỹ tràng, mua thuốc, chuẩn bị trang bị, lập phòng chuyên dụng, một hồi cũng phải mất nữa tiếng là ít. Pháp Hào còn đang chờ hắn, hắn không có nhiều thời gian lãng phí mà nhàm chán đánh nhau như vậy.

- Ta để cho Pháp Hào đợi thêm một chút cũng được, chuyện trước kia ta không so đo vơi ngươi sao ngươi lại so đo chút việc nhỏ như vậy.

Nhất Thế Yêu Nhiêu quay lại trừng mắt với Diệp Trần một cái, hắn nghẹn lời, im miệng.

Khó trách tại sao trước đó nữ nhân này lại nói tốt như vậy, thì ra đã sớm chuẩn bị, nữ nhân này quả nhiên không chịu thiệt một chút nào.

- Hảo, ta ngược lại muốn xem xem thực vật sư như hắn có bao nhiêu lợi hại.

Đối thủ chỉ là một thực vật sư. Hoa Tiền Nguyệt Hạ biết thời kỳ đầu thực vật sư rất yếu, mà hôm nay hắn vừa chiêu mộ Dạ Phong Lưu, hắn đã tự mình chứng kiến thực lực của Dạ Phong Lưu, nghĩ đến đối phó với thực vật sư, dù có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng thắng được Dạ Phong Lưu.

Cấp bậc của Hoa Tiền Nguyệt Hạ là 37, hắn chiêu mộ Dạ Phong Lưu chính là để thay hắn xuất chiến trong thời điểm này, một vệ sĩ chân chính là một người chơi đằng cấp cao hơn.

Hoa Tiền Nguyệt Hạ có một thân trang bị không tồi, tự thân cũng có vài phần thực lực, nhưng hắn không lên tiếng muốn đích thân đánh gục Diệp Trần, trừ khi hắn biết đối thủ của mình thực sự yếu nhược nếu không hắn sẽ không mạo hiểm xuất thủ, không cẩn thận lật thuyền trong mương thì cực kỳ mất mặt.

Ở một bên, Dạ Phong Lưu một mực yên lặng không lên tiếng, lúc này nghe vậy đứng lên nhìn chằm chằm Hoa Tiền Nguyệt Hạ nói:

- Ngươi thật sự muốn ta chiến đấu với hắn.

- Đương nhiên, ngươi thắng ta sẽ thưởng cho một vạn kim tệ.

Hoa Tiền Nguyệt Hạ không kiêng kị gật đầu. cho một vạn kim tệ khen thưởng đồng thời thị uy Diệp Trần, hiển nhiên muốn nói cho Diệp Trần biết một vạn kim tệ với hắn không là gì cả, thức thời thì sớm tránh xa Yêu Nhiêu, miễn cho tự chuốc khổ.

- Hiểu, đây là tiền thưởng ngươi cho ta lúc trước, bây giở trả lại cho ngươi, ta không làm nữa.

Dạ Phong Lưu gật đầu, từ trong ba lô xuất ra kim tệ để trên bàn, sau đó quay người ly khai.

Cùng tên kia chiến đấu, một chút phần thắng cũng không có, mà không thể thắng hắn thì dưới con mắt của Hoa Tiền Nguyệt Hạ hắn đã không còn giá trị, đối phương thuê hắn cũng không phải để hắn đi theo sau làm dáng.

- Này này, xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho rõ ràng xem nào… Sao không làm nữa, tiền này ngươi cầm lại đi, nếu cảm thấy tiền thưởng ít quá thì ta có thể tăng lên mà.

Sự tình đột nhiên biến hỏa, tất cả mọi người bao gồm Diệp Trần cũng không nghĩ sẽ có một hồi tuồng kịch như vậy.

Thân là cố chủ của Dạ Phong Lưu, biết được thân thủ của hắn, Hoa Tiền Nguyệt Hạ đã xuất ra một vạn kim tệ làm tiền thưởng, càng không thể tưởng tượng được sự tình sẽ chuyển biến như vậy. Trong lúc gã còn đang luống cuống tay chân, chỉ có thể hướng thân ảnh của Dạ Phong Lưu hô to.

- Ta không phải đối thủ của hắn.

Trước Nhã Trí Tiểu Hiên, Dạ Phong Lưu nhàn nhạt trả lời.

- Ha ha ha, như vậy tính là ta thắng?

Tuy rằng biết Diệp Trần nhất định sẽ thắng nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu không thể tưởng tượng được trận đấu còn chưa có bắt đầu đối thủ đã nhận thua.

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Hoa Tiền Nguyệt Hạ, Yêu Nhiêu đắc ý cười to

Hoa Tiền Nguyệt Hạ buồn bực cực điểm, hắn thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Khẳng định chắc chắn mình sẽ thắng, xuất ra một vạn kim tệ khen thưởng, thuận tiện cấp cho đối phương một chút mặt mũi không ngờ thi đấu còn chưa bắt đầu người của mình đã trực tiếp chịu thua.

Thực sự là đánh vào mặt hắn một cái tát vang dội.

- Ân, bằng hữu tìm ta hỗ trợ, không thể cùng ngươi nói chuyện. Yêu Nhiêu, đến hôn môt cái.

Dạ Phong Lưu bỏ của chạy lấy người, trận đấu không được diễn ra, Diệp Trần thấy sự việc đã được giải quyết, có hắn hay không cũng giống nhau, liền quyết định bỏ đi. Bất quá hắn rất vô sỉ đòi hôn Nhất Thế Yêu Nhiêu.

- Ngươi, hỗn đản.

Nhất Thế Yêu Nhiêu nghiến răng pm hắn.

- Diễn trò mà, ta xem như miễn phí phục vụ, không cần thì không tính, ta thật sự phải đi rồi.

Miễn phí phục vụ?

Đại hỗn đản, hình như là nàng chiếm tiện nghi của hắn vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ.

Nhưng Diệp Trần đã nói ra miệng, Yêu Nhiêu lúc này mà cự tuyệt thì diễn trò lúc trước chỉ phí công.

- Đến đây đi.

Hung hăng nguyền rủa gia hỏa này mười lần, Nhất Thế Yêu Nhiêu lên tiếng.

Vì thế trước mặt Hoa Tiền Nguyệt, Diệp Trần cùi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Nhất Thế Yêu Nhiêu.

Hơn nữa gã còn không để ý đến chống cự của Nhất Thế Yêu Nhiêu, đầu lưỡi cạy miệng nàng, lưỡi hắn ngông cuồng xâm chiếm, hai đầu lưỡi quyện vào nhau.

Cả hai đều không nhịn được nhớ tới đêm trong rừng cây, trong lúc nhất thời quên hết xung quanh, cả gã Hoa Tiền Nguyệt Hạ, hôn nhau thật sâu.

Đến khi bàn tay không thành thật của Diệp Trần di chuyển đến cặp nhũ phong của Yêu Nhiêu thì nàng mới tỉnh ngộ, hung hăng đẩy Diệp Trần ra. Bất quá với người ngoài thì đây là hành động bình thường, dù sao đây cũng là chỗ công cộng, nam nhân không cố kỵ nhưng nữ nhân sẽ rất xấu hổ.

- Hắc hắc, ta đi trước, rảnh sẽ tìm nàng.

Diệp Trần biết tiếp tục là không có khả năng, cười hì hì phất tay, rời khỏi tiểu hiên, hoàn toàn không để ý đến Hoa Tiền Nguyệt Hạ.

Nhìn Diệp Trần dần dần đi ra, sắc mặt Hoa Tiền Nguyệt Hạ đã âm trầm như mực.

Lúc trước hắn còn có hoài nghi hai người nhưng hiện tại nó đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nhìn Yêu Nhiêu bộ dạng thẹn thùng, gương mặt hồng nhuận còn có chút mê ly, điều này sao có thể là giả.

Còn có cái tay kia đã đụng vào cặp nhũ phong của Yêu Nhiêu rồi.

Hắn thấy rất rõ ràng.