*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Vân Yên
” Thật xin lỗi!” Vội vàng chạy tới chỗ làm việc, nhìn thấy toàn bộ xe vận tải đã sớm mở ra, đốc công sinh khí, nhìn Tử Hủ đang cuối đầu giải thích, châm chọc ” Ngay cả điều cơ bản nhất khi làm việc cũng chẳng giữ được, biểu hiện vẫn không tốt, nếu không phải là A Tường xin giúp anh thì tôi nhất định sẽ không mời anh. Hiện tại thì không được nữa rồi….vì anh đến muộn, do vậy, bắt đầu từ ngày mai, không cần phải đi làm nữa!”
” Không…thật xin lỗi, xin cho…tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thật sự rất cần công việc này.” Tử Hủ gấp đến độ cái gì cũng đều không quan tâm đến, anh quỳ trên mặt đất cầu xin ” Nhờ….Tôi cầu ngài!”
Trộm lộ ra vẻ tươi cười khi thực hiện được gian kế, đốc công làm bộ, ra vẻ như thật khó xử ” Thôi vậy, chỉ có anh biết biểu hiện của chính mình vẫn không tốt, nếu như thật sự rất cần công việc này, vậy tôi chỉ cắt giảm tiền lương của anh mà thôi….”
” Vâng, vâng! Chỉ cần cho tôi tiếp tục làm việc là được rồi!” Cho dù là điều kiện hà khắc gì đi chăng nữa mình cũng sẽ đáp ứng hết, chỉ cần có thể bảo trụ công việc thì tốt rồi, sinh sống mỗi tháng chủ yếu phải dựa vào nó.
” Tốt lắm, về sau tiền lương của anh bị trừ một nửa, muốn làm tiếp hay không thì tùy anh.”
Một nửa…? Tử Hủ vẫn quỳ trên mặt đất nhất thời cảm thấy trời đất như đang rung chuyển, cuộc sống về sau làm sao mà lo liệu nổi đây….
” Tử Hủ, sao lại quỳ gối thế này!” Sau khi đưa hàng về, A Tường nhìn thấy Tử Hủ hành động bất thường liền lo lắng, lại gần ân cần thăm hỏi. Tử Hủ lắc lắc đầu đứng lên, huơ tay ý nói không có chuyện gì rồi bắt đầu làm việc.
” Đúng rồi, lần trước anh nhờ tôi giới thiệu việc làm thêm đúng không, bạn của tôi ở công trường đang tuyển người, công việc từ chiều đến tối, lúc anh không cần học bổ túc có thể đi xem thử. Bất quá công việc này rất vất vả nha, cả đêm đều phải di chuyển…” A Tường nói một hơi, đến khi xoay người thì thấy Tử Hủ ấn bụng, khó thở gấp gáp, mới vội vàng giúp anh.
” Anh……Chết chưa! Anh phát sốt rồi!” Ôm lấy Tử Hủ yếu đuối tựa vào thân thể mình, A Tường đưa anh đến phòng nghỉ, chỉ cảm nhận được thân thể trong lòng mình nhẹ tựa lông chim.
Hắn thật là đàn ông trưởng thành sao?
” Tôi không sao, buông tôi xuống…Tôi muốn đi tìm việc làm thêm khác…” Tử Hủ thì thào nói, rồi dần dần mất đi ý thức, mơ hồ nghĩ đến việc vừa mới bị công ty trừ đi tiền lương.
” Thiệt là! Thiếu dinh dưỡng, ngủ không đủ giấc, cảm mạo còn không ăn cơm, anh như thế còn muốn làm việc?” Giúp đỡ Tử Hủ về nhà, A Tường vừa tức giận lại lo lắng, khi anh nghe được thầy thuốc chuẩn bệnh cho Tử Hủ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt ” Anh nhất định phải yêu quý chính mình chứ!”
Yêu quý? Nhịn không được cười khẽ ra tiếng, miệng vết thương lại bị kéo lên khiến anh nhíu mày. Muộn quá rồi…Tình yêu của anh đều chỉ dành cho Huỳnh, không còn dư thừa mà giữ lại cho chính mình.
” Còn cười ư?” Bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán Tử Hủ, A Tường cảm thấy Tử Hủ thật đặc biệt, rõ ràng lớn hơn mình, vậy mà lại giống như con nít khiến cho người ta phải lo lắng; luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng lại có chút tịch mịnh khiến người ta phải khóc thương….Nam nhân này tràn ngập mâu thuẫn làm kẻ khác chẳng yên lòng.
Tử Hủ xoa xoa thái dương, thì ra trên thế giới này vẫn còn có người tốt, bác Hà, A Tường…Đối với người xa lạ như mình mà quan tâm vô điều kiện, nếu như ở nhà, Huỳnh cũng có một phần mười quan tâm đến mình như vầy thì hay biết bao….
” Tới nhà của tôi rồi.” Chỉ vào lâu đài trước mặt, Tử Hủ phát hiện Huỳnh đang ở ngoài cửa, hung dữ trừng mắt nhìn hai người.
Tử Hủ nghi ngờ hỏi ” Huỳnh, tại sao lại còn ở nhà? Không đi học sao?”
” Buông tay. Anh không được chạm vào anh ta” Huỳnh dùng sức kéo Hủ cách xa A Tường bên cạnh, Tử Hủ vô lực nên đành phải dựa vào người Huỳnh.
Chút bất tri bất giác, Huỳnh đã cao như vậy sao? Sắp cao hơn mình rồi….
” A, thật có lỗi…A Tường, cảm ơn anh, ngày mai gặp lại!” Một bên bị Huỳnh kéo vào trong nhà, Tử Hủ quay đầu lại hướng A Tường cảm ơn.
” Còn nói “Ngày mai gặp”! Thừa dịp tôi không có ở nhà mang đàn ông về, anh muốn làm thật sao?” Dùng sức lay Tử Hủ đang nằm trên giường, Huỳnh đùng đùng nổi giận mắng, chết tiệt, hắn biết anh mệt nên đã rất lo lắng, thì ra là anh ta đi tìm đàn ông!
” Không, anh ta là đồng sự của tôi…” Đầu choáng váng não căng trướng… Huỳnh đang tức giận ư? Vì cái gì…A, mình biết rồi, cậu ta nhất định không muốn người khác biết là đang sống cùng với mình a… ” Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm cho người ta biết…tôi ở đây…”
” Có ý tứ gì? Là không đem đàn ông mang về mà có ý muốn đi khách sạn sao?” Nắm tóc Tử Hủ lên, xát mạnh vào thái dương, nhiệt độ làm Huỳnh nhíu mày, nhưng cậu không có tâm tình để ý tới.
” Cậu đang nói cái gì…?” Chóng mặt quá, đau quá…Ý Huỳnh muốn nói cái gì? Cậu ta nhất định đuổi mình đi sao, muốn mình ở khách sạn sao…?
” Anh cần đàn ông như vậy, liền theo tôi làm đi, anh không phải thích tôi sao?” Hôn lên môi Tử Hủ, Huỳnh bắt buộc Tử Hủ đang vô lực phản kháng phải tuân lệnh.
Không, không được…Mình không thể làm chuyện có lỗi với thẩm thẩm… Tử Hủ suy nghĩ rồi giãy giụa quay đầu đi, nhưng lại bị Huỳnh dùng sức cắn tiếp.
” Đừng nhúc nhích” Huỳnh thốt ra thanh âm mềm nhũn, Tử Hủ khẽ liếm đôi môi bị chính mình cắn phá, nghe được lời Huỳnh nói, rốt cuộc ngưng giãy giụa, tùy ý Huỳnh đem quần áo trên người mình cởi sạch.
Không hề thương tiếc tách hai chân Tử Hủ ra, thăm dò đến địa phương chưa bao giờ bị khai phá, lập tức sáp nhập hai ngón tay vào khiến Tử Hủ đau đến gập người nhưng anh cũng không dám khép hai chân lại, chỉ dùng sức nắm chặt dra.
” Thả lỏng một chút” Huỳnh chuyển động ngón tay, nhìn thấy thân thể của Tử Hủ liền không thể khống chế được dục vọng của mình, không ngờ Tử Hủ sớm chiều cùng mình lại có được thân thể mê người như vậy.
Nghe Huỳnh ra lệnh, Tử Hủ miễn cưỡng thả lỏng thân thể, khống chế không dứt, không ngừng dùng sức thở gấp, loại sự tình này….Mình thế nào cùng em họ phát sinh quan hệ nhưng lại cảm thấy khoái hoạt?…Mình, thật sự là không biết liêm sỉ nữa rồi!…..