Được Lạc Khê chăm sóc, Lạc Miêu Miêu rất nhanh đã nở hoa, quả thực là thanh lệ tuyệt sắc, không giống tục vật nhân gian.
Lạc Khê cảm giác như nhà có nhi tử trưởng thành, dứt khoát mua một cái so pha, đặt dưới gốc cây hoa quỳnh, pha một ly trà xanh, thể nghiệm một phen cái gì là thú vui của người già.
Đáng tiếc làm dáng không được quá ba giây, lần nữa âm dương sư triệu ra một phiếu bốn sao cẩu lương, Lạc Khê phẫn nộ tắt di động, đối mặt với nhi tử phun tào: “Trò chơi rác rưởi, sớm hay muộn gì cũng đóng cửa.” (Chỗ này chắc thằng nhỏ đang chơi game Âm Dương Sư)
Sau đó liền nhắm hai mắt lại bắt đầu ngủ.
Tháng tư thời tiết không nóng không lạnh, rất thích hợp, Lạc Khê rất nhanh liền ngủ mất.
Tuy rằng là tiểu trạch nam độc thân, nhưng tư thế ngủ của Lạc Khê lại rất phóng khoáng, tóc trên đầu xù lên một đống, áo thì cuộn cao lộ ra một đoạn eo, cái loại thần thái dụ người không dạy tự thông, phi thường thuần thục.
Vì thế cây quỳnh hoa bên cạnh y lại xảy ra biến hóa, mỹ nam tử lại một lần nữa xuất hiện.
Nam nhân đứng bên cạnh Lạc Khê, cúi đầu tỉ mỉ nhìn y một hồi, duỗi tay kéo áo xuống cho y cẩn thận, lại giúp y đắp thêm tấm chăn mỏng.
Ân…… Có điểm mỹ vị, tựa hồ rất muốn ăn(﹃)