Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 96: Thư giới thiệu




Quách gia tam thiếu gia? Cách xưng hô này cũng không đến mức quá kỳ dị, bởi vì hầu như học viên nơi đây đều xuất thân từ các gia tộc to lớn.

Nhưng mà riêng Quách gia, một trong những gia tộc có sức ảnh hưởng lớn tới Lăng Hiên đế quốc, chiến thần Quách Chiến chính là thần tượng của mọi võ sư trong khắp cả nước.

Với sức mạnh kinh người của mình, ông đã bảo vệ tổ quốc khỏi sự xâm lấn của nhiều quốc gia khác, đồng thời nắm lấy nhiều chiến công hồi khai hoang tầng năm Tháp chọc trời.

Người có hai đứa con, một trai một gái, nam là thiên tài võ sư, nữ là thiên tài pháp sư, nhưng chưa từng ai có nghe về danh tiếng của Quách gia tam thiếu gia hết.

“Hiên Sâm lão sư, đứa nhỏ này….”

Một vị lão sư khác do dự tiến lên, ông ta có cảm giác rằng ba người Quách Minh không đơn giản, không dám tùy tiện gây chú ý quá nhiều.

Đặc biệt là sau màn xé quần áo và điều khiển tinh thần của học viên Thạch Đường, coi như học viên khối Thất tinh còn làm không được, cả bọn ông cũng chưa dám chắc ăn, thế nhưng mà…

“Cái này..”

Hiên Sâm không biết phải trả lời ra sao, hồi trước Quách Chiến ông bạn thân có thử hỏi xem con trai út nhà hắn có vào được học viện quốc gia hay không.

Bản thân đã nói rằng thiên phú Triệu hồi sư của Quách Minh quá yếu đuối, không vào được, coi như có vào cũng sống không quá thoải mái.

Thế nhưng giờ đây, tại Tháp chọc trời tầng bốn, đứa trẻ này làm gì ở đây? Hơn nữa Quách Chiến có biết chuyện gì không?

“Hiên Sâm thúc không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, tụi ta có người dẫn tới mà, tất nhiên là không đi một mình rồi”

Cười vui vẻ nói, hơn nữa còn đánh trúng trọng tâm, kẻ không để ý thì không biết, người có tâm liền nhận ra rằng cậu như đọc thấu được dòng suy nghĩ của người đối diện.

Từ khi nào mà đứa nhỏ lười biếng và yếu đuổi nhất của Quách gia lại trở nên đáng sợ đến vậy.

Muôn vàn thứ liên tục tuôn ra trong đầu, đột nhiên tiếng bước chân vang lên làm mọi người đề cao cảnh giác.

“Ô, Tiểu Đóa, Tiểu Sinh, cậu chủ, mọi người đang ở đây sao? tụi này tìm mãi đó”

Minh Viễn dựa vào khế ước và sự nhạy cảm để đuổi theo sau bước đi của Quách Minh, rất nhanh bắt kịp đám nhỏ.

Tuy nhiên khi anh lộ mặt ra thì trạng thái có vẻ không ổn định cho lắm, mà nói thẳng ra là chật vật cực kỳ.

“Tiểu Viễn, rốt cuộc là hai vị đại tỷ nhà ta mua nhiêu đồ vậy?”

Quay người lại nhìn một đống túi treo khắp cổ, tay, và hai bên vai, hiển nhiên là mua thật nhiều thứ

Hai người Alivia cùng Mole thì không có trữ vật giới chỉ, nhưng không phải là tụi Minh Viễn có trữ vật giới chỉ sao? dù hơi nhỏ nhưng cần thiết gì phải tự tay xách đồ giống vậy đâu?

Trừ khi…

“Mấy người mua quần áo nhét kín trữ vật rồi sao?”

Đổ mồ hôi nói ra suy nghĩ của mình, hơn nữa càng thêm khẳng định khi nhìn thấy con ma nơ canh hình người thứ hai bước ra.

Hình tượng của Mole không khá hơn Minh Viễn nhiều lắm, cả hai dù anh tuấn soái khí nhưng đều là thê nô, chẳng trách được bị đàn áp dữ vậy.

“ahaha, có chút quá tay thôi mà”

Tiểu Mộc đưa tay che miệng cười duyên, nhưng thật sự không đáng cười lắm đâu, cả bà nữa, Alivia, bà cũng không hiền lành gì đâu.

Hai nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hợp thời trang xuất hiện bên cạnh hai chàng trai trẻ của chúng ta, Tiểu Đóa và Tiểu Sinh liền nhảy trọn vào lòng họ.

“Đây là?”

Alivia thân thiện hỏi, gương mặt như thiên thần và mái tóc vàng của cô khiến người khác phải thẩn thờ vì quá xinh đẹp.

Nét đẹp của tinh linh quả nhiên thật khó dứt ra, nhìn một cái, già trẻ trai gái đều bị quyến rũ, thật may là bản thân có đủ định lực ha…

“Hiên Sâm lão sư, thầy ấy làm việc bên trong Học viện quốc gia Lăng Hiên quốc”

“Xin.. xin chào mọi người”

Vội vàng nói lời chào hỏi, không hiểu sao ông cứ có cảm giác muốn cúi đầu thần phục trước mấy người mới tới này.

Linh tính mách bảo rằng bọn họ mạnh hơn ông rất nhiều, thật có khả năng dẫm nát bản thân như dẫm chết một con kiến.

Đặc biệt là ánh mắt sát khí đằng đằng của Mole khi lũ con trai mê mẫn người yêu mình, thật đáng sợ.

“Là lão sư của học viện Lăng hiên quốc sao? trùng hợp vậy, không phải ngài cũng muốn gia nhập học viện ư?”

“Ừm”

Minh Viễn ngạc nhiên nói, sau đấy từ vội vàng để quần áo sang một bên, từ bên hông cố rút ra một cái lệnh bài gì đó.

Đưa tới trước mặt Lăng Hiên và nói.

“Ta là thành viên đội ba hàng tiên phong, Minh Viễn, hân hạnh được gặp mặt”

“Cùng đội với anh ta, Tiểu Mộc, là một pháp sư”

“Alivia”

“Mole”

Giới thiệu về thân phận của mình, Minh Viễn hiểu khá rõ về quy tắc giao tiếp với người khác, nếu đột ngột xuất hiện nhiều người lạ mặt, thật khó để lấy được lòng tin từ nhau.

Thân phân mạo hiểm giả không có trứng dùng, vậy thì thân phận hàng tiên phong cao quý tuyệt đối đủ.

“T.. tiên phong thành viên?”

“Là các chiến binh hàng tiên phong sao??”

“Tuyệt vãi”

“Trời ơi… cho em xin chữ ký đi….”

Cả đám nhỏ và người lớn đều thay đổi thái độ hoàn toàn sau lời giới thiệu này, nếu là đến từ tầng sáu người thì mọi chuyện dễ hiểu rồi.

Hiên Sâm thật cẩn thận nhận lấy lệnh bài, sau đấy cung kính trả lại, với kiến thức sâu rộng ông liền nhận ra đây là hàng thật.

“Các ngài đây là?”

“Chúng ta chuẩn bị rời khỏi Tháp chọc trời, chuẩn bị để đám trẻ nhập học Học Viện quốc gia đây”

“Vậy.. vậy sao, thật tốt quá!!”

Nghe tới tin này, Hiên Sâm mừng rỡ như bắt được cọng rơm cứu mạng, hiện tại thực lực của đám nhỏ khối Thất tinh vẫn còn chưa đủ mạnh để giành giải quán quân Đại hội học viện.

Nhưng với sự bổ sung đội ngũ của ba người Quách Minh, đứng đầu hẳn là chuyện dễ dàng đạt tới.

“Ý của ngươi là sao?”

Tiểu Mộc tò mò hỏi, tốt quá là thế nào? Chỉ là nhập học thôi mà?

“Ý của ông ấy chính là gia tăng thực lực của đội ngũ chiến Đại hội học viện đại lục đấy”

“Ô… ồm… đó là cái gì?”

“Nói chung là một giải đấu quy mô lớn, phân bố tài nguyên được phát cho các quốc gia được lấy từ tầng thứ sáu, là một cách an toàn và không gây thế chiến cũng như tranh cãi cho mọi người”

Giải thích trực tiếp, lời nói của Quách Minh khiến nhiều người giật mình, quả nhiên, dù cho thực lực của mấy người này có mạnh đến mấy, bọn họ đều lấy đứa trẻ này làm người đứng đầu.

“Đúng vậy! Không biết Tiểu Minh cảm thấy thế nào?”

“A… cái này sao? ta lười lắm, nếu rãnh sẽ làm”

Thở dài một hơi, sau đấy trả lời với ý tứ không khẳng định không phủ định làm nhiều người bối rối, có kẻ với thái độ anh hùng bước ra tính khiển trách.

“Ngươi…”

Nhưng mà rồi một luồng khí lạnh tới tận xương tủy khiến tất cả rùng mình, động tác và lời nói lập tức cứng lại, đầu lưỡi tê rần, không nói được gì.

Ánh nhìn của nhóm bảy người Quách Minh, trừ mình cậu ra đều trở nên băng lãnh khi có kẻ dám mạo phạm chủ nhân của họ.

“Chuyện này.. thôi thì tùy ý của nhóc vậy, cha của cậu…”

“A, nếu là baba thì ông ấy chưa biết đâu, kể cả anh chị ta cũng vậy, ta đang tính làm một điều bất ngờ mà!”

Lại một lần nữa đoán trúng ý của Hiên Sâm, cậu nhóc cười cười làm người khác sởn da gà, sau đấy Quách Minh bước tới trước mặt ông.

Vẫy tay kêu Hiên Sâm cúi xuống, đồng thời bản thân cũng nhón lên khẽ nói vào lỗ tai ông thật nhỏ.

“Vậy nên ngài nhớ giữ bí mật nhé, được chứ?”

Bước lùi lại vài bước, đợi cho Hiên Sâm gật đầu, sau đấy đưa cho bọn cậu một phong thư và nói.

“Đây là thư giới thiệu, cầm nó sẽ được đặc cách gia nhập học viện, chúng ta còn có việc ở tầng này nên đi trước”

Sau đấy bọn ông vội vả bỏ đi giống như gặp phải quái vật, Quách Minh nhận lấy lá thư mà không có tâm lý gì, cậu chỉ đơn thuần cười mà thôi, toàn là do bọn họ não bổ mấy cái đáng sợ tự dọa mình ấy chứ.

Rõ ràng là bán manh, thế quái nào càng lúc mấy người kia càng run rẩy vậy?

Chiêu thì thầm vào tai làm nũng áp dụng với lão ba hồi đấy cũng được lắm mà, thế quái nào giờ lại thành ra thế này….

“Một đám kỳ quặc”