Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 72: Lối vào Cửu môn quan (1)




Vừa di chuyển về phía Hắc Tinh Lĩnh lãnh thổ, Mặc Lam vừa giải thích cho Quách Minh, đây là vấn đề liên quan tới trật tự thế giới và cuộc tranh đấu giữa các Trọng sinh giả với nhau.

Quách Minh có quyền được biết, đồng thời cậu ta cũng có đủ thực lực để gây ảnh hưởng tới cuộc chiến này.

Dương Ninh Ninh coi Quách Minh là bạn, vậy có nghĩa là kể từ bây giờ cho tới khi kết thúc sự hỗn loạn thời gian, hai người bọn anh chính là đồng bọn.

“Tình hình cụ thể thì ta cũng không biết rõ, nhưng có ba cụm từ được Ninh Ninh nhìn thấy”

“Đó là gì?”

Ba cụm từ? Nó chính là những chiếc chìa khóa giúp mở cửa cánh cổng bí mật sâu bên trong sự u ám đến xương tủy này.

Kể cả Mặc Lam cũng không thể hiểu rõ hai cụm từ đầu, nó giống như là tên của một cá nhân nào đấy, nhưng riêng chữ cuối cùng….

“Alivia, Mole, cùng với Cửu tuyền – Nơi hội tụ của chín cánh cửa thép, Cửu môn quan”

Chạy chậm lại một chút, khi nghe thấy hai cái tên này, rõ ràng khế ước giữa cậu cùng với Tiểu Mộc đang trở nên thật yếu ớt.

Nó gần giống như… tiêu biến vậy, không phải cưỡng đoạt khế ước, cũng không phải cường chế xé bỏ, mà là sự tồn tại của Tiểu Mộc bị xóa đi.

Rốt cuộc thì chị ấy đang bị sao vậy, Tiểu Mộc, chuyện gì đã xảy với gia đình cậu?

“Cửu tuyền….”

Nheo mắt lại, Quách Minh ghi nhớ thật rõ hai chữ cuối cùng này, đồng thời cũng lục lại ký ức xem có thông tin tương quan nào không.

Theo định nghĩa của kiếp trước, Cửu tuyền, hay còn từng được gọi là Hoàng tuyền, là nơi mà người chết quay trở về sau khi chết.

Nói cách khác thì đây chỉ là một cái ngữ danh khác của địa ngục mà thôi, nhưng ở Vĩnh hằng đại lục, có một cuốn sách từng nhắc qua về truyền thuyết chín cánh cửa thép dẫn lối tới bản chất sinh tử.

“Khi ngọn đèn dầu thắp sáng chín cây cột đèn bằng thép tượng trưng cho các quy tắc bất diệt, chín cánh cửa được mở tung ra thay đổi nhân quan tồn tại”

“Hả?”

Quách Minh mở miệng nói ra một câu cửa miệng mà mình tâm đắc nhất trong truyền thuyết của Cửu môn quan. Mặc Lam không rõ lắm ý tứ của cậu, nhưng mà…

Nếu những gì về câu chuyện không tưởng này là hiện thực, vậy thì nó tuyệt đối là tồn tại đáng sợ nhất.

- --------------------------------------------------------------------------------------------

Tại một nơi khác, thức tỉnh sau giấc ngủ thật say, Tiểu Mộc… à không, Alivia thức dậy sau một thời gian dài.

Mái tóc dài màu vàng ánh cùng sự quý khí tỏa ra xinh đẹp đến không thể xâm phạm, từng cử chỉ nhỏ như cái liếc mắt cũng khiến người ta cúi đầu.

Đưa tầm mắt nhìn xung quanh, ngay khi hình ảnh của Mole lọt vào, đột nhiên nước mắt lập tức rơi xuống.

“….Mole?”

Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Cô cũng chẳng nhớ nữa, từ ngày cả hai bị chia cách, vì bảo vệ bản thân mà Alivia tự phong ấn chính mình.

Mole bị trọng thương thật nặng nề, suy yếu đến mức độ mất đi hầu hết sức mạnh của mình, toàn bộ người dân trong ngôi làng khi xưa đều chết hết.

Thứ còn để lại nơi đây, toàn bộ là sự tưởng niệm của Mole đối với cô.

Cơ thể nhỏ bé tiến về phía trước, Mole vừa rồi đã gần như xóa bỏ sự tồn tại của Tiểu Mộc, nhưng vẫn chưa thực sự khiến nữ ma thú biến mất.

Muốn làm được điều đó, vẫn còn một bước nữa, để cho Alivia tỉnh lại hoàn toàn…

“Thật lâu rồi, chúng ta lại gặp nhau”

“Ừm…”

“Đi cùng anh một chút nhé?”

“Ừm..”

Cứ như vậy nhìn nhau gật đầu, được gặp lại Mole là nguyện ước cuối cùng của cô, chỉ cần ở bên anh ấy, thế giới có ra sao đều được.

Hình ảnh vô cùng hài hòa giữa một đứa trẻ bé nhỏ, tay cầm tay nữ tinh linh xinh đẹp đang cúi người bước đi.

Sự vui tươi trên gương mặt Alivia tưởng chừng sẽ tồn tại vĩnh viễn, nhưng ngay vừa khi bước ra khỏi căn phòng, hiện thực đã khiến cô gần như phát nôn.

“Đây là….?”

Toàn bộ được bao phủ bởi hắc ám, cây cối trở thành dị vật quái thú, mọi thứ thật kinh khủng, sinh linh đang gào thét.

Một ngàn năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi đến chóng mặt, bọn họ vẫn còn đây, gia đình của cô, nhưng tất cả đang khóc than đau đớn.

Nhận ra được cảm xúc dao động trong người con gái mình yêu thương, Mole vội che chở và an ủi.

“Alivia, không sao đâu, chúng ta sẽ một lần nữa tiến vào Cửu tuyền, chúng ta sẽ….”

“Đừng!”

Đừng nhắc tới cái tên đó, sự hủy diệt của hắn ta đã đem nơi này thay đổi.

Co rụp lại ngồi xuống, hai tay bưng kín đầu, cảm giác đau khổ khi phải nhớ lại quá khứ xa xưa.

Mọi kế hoạch và sự chống đỡ của vùng đất Thánh địa đều trở nên vô dụng, cô đã không biết bao lần đẩy người thân mình vào chỗ chết.

Tên yêu quái bất tử đã thảm sát và hủy hoại nơi đây, đáng ghét hơn là hắn lại được thánh quang phù hộ.

Khốn nạn, không tin được, tín niệm của cô đối với quang mình triệt để trở nên hoài nghi khi kẻ thù của mình sử dụng được Đạo Luật của thần!

Một loại pháp thuật chỉ có đứa trẻ của Quang minh thần mới sử dụng được, vậy mà rơi vào tay của một con người xấu xa…

“Alivia! Tỉnh dậy đi!”

Thoát khỏi cảm xúc ưu thương, tình cảm của Mole dành cho Alivia là không thể bị phá vỡ, tuy nhiên mọi người đều đã chết.

Mối thù này không thể không báo, vì nó bọn anh phải trở nên mạnh hơn, kiên cường hơn, sự yếu đuối có thể bỏ lại đằng sau.

Anh tình nguyện đem cái chết của mình ra để đánh đổi, giết được hắn ta, giải phóng cho tất cả, và rồi mãi ở bên cạnh Alivia.

Đến cả việc chia cách một mối liên kết mạnh mẽ giữa Minh Viễn và Tiểu Mộc anh còn làm được, Mole thật sâu sắc khinh bỉ chính mình, nhưng anh sẽ không hối hận.

“…..”

Không nói gì, Alivia vươn lên tìm kiếm một sự cứu rỗi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng kiên cường từ Mole.

Cô một lần nữa đứng dậy, hướng về phía rừng sâu tăm tối, dùng sức gào lên một tiếng.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Như thể phát tiết hết toàn bộ sự khó chịu trong lòng, cô xoay người đi cùng với Mole, lần này Alivia rời khỏi rất dứt khoát.

Nước mắt đã cạn, những giọt lệ nóng hổi cho gia đình đã chảy hết, giờ là lúc để chiến đấu với cái ác.

Thanh tẩy sự ô uế cho vùng đất đã từng một thời xinh đẹp này, bước vào bên trong sương mù tăm tối.

Ken két…. Ken két….

Tiếng gió xoáy không ngừng cắt đứt mọi thứ xung quanh, con đường dẫn tới một trong chín cánh cổng của Cửu môn quan, bọn họ dự định thắp lên ngọn đèn dầu thứ nhất.

“Đi thôi!”