“Tên xâm phạm giả này, cố gắng đến vậy sao?”
Nhìn vào bên trong quả cầu mà Mole cho cô mượn, Tiểu Mộc không hiếu sao lại cảm thấy có phần đau lòng cho tên con người bên ngoài.
Rõ ràng là khác giống loài, đồng thời cô chẳng hề quen biết gì đối phương, chẳng lẽ bản thân lại trở nên đa cảm đến như vậy?
Lại nữa sao? Tại sao đối phương lại không bỏ cuộc, tại một trong bốn địa vực nguy hiểm nhất của lãnh thổ Hắc Tinh Linh, làm sao mà một con người có thể sống được.
Có thể cho tôi biết sao, nhân loại nhỏ bé… nguyện vọng của anh là gì?
Nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, ngồi trong căn phòng của mình, Alivia, nàng công chúa của tộc Hắc tinh linh rủ đầu buồn bã.
Mọi người đều ở bên cạnh cô, nhưng tại sao cái cảm giác cô đơn và buồn bã luôn đeo bám lấy bản thân, sự ích kỷ đang bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ này.
- ------------------------------------------------------------------------------
“Không được bỏ cuộc… tuyệt đối… không từ bỏ!”
Cơn mưa của dầu nhựa cổ đang đổ từ trên không rơi xuống, từng giọt một đang quấn lấy anh, thời khắc này trở đi, Minh Viễn phải sắp xếp kế hoạch để rời khỏi nơi này.
Mọi thứ không đơn giản như Minh Viễn mong muốn, quả thật lần nghẹt thở trước đã giúp anh nhận ra sự thật.
Nhưng mà…. Điều đó cũng đồng nghĩa Ám Hỏa bây giờ không còn có thể sử dụng.
Nếu sơ ý mà đốt lấy dầu nhựa cổ, một luồng khí độc sẽ lan tỏa khắp nơi buộc anh phải nín thở, như vậy cơ hội để thoát khỏi đây liền giảm mất.
Bản đồ nơi này được vạch ra trong đầu anh, dù không rõ ràng lắm nhưng Minh Viễn có thể phán đoán được, nơi mà ánh sáng đâm xuyên qua cũng là khu vực ít cổ thụ bao vây nhất.
Phía trước hơi lệch về bên trái một chút, nơi có thật nhiều cây cối bao vây, và những giọt lệ chuẩn bị rơi xuống nặng nề.
“Hai lần cơ hội cho sự sống sao…?”
Giả sử mà anh là cậu chủ, liệu ngài ấy sẽ xử lý tình huống này thế nào đây?
Minh Viễn không hiểu sao lại nhớ về Quách Minh, đứa trẻ đã từng ở bên cạnh bọn họ.
Đứa trẻ đó vẫn luôn được anh cùng Tiểu Mộc chăm sóc bảo vệ, nhưng mơ hồ cậu chủ lại quan tâm ngược lại bọn anh.
Rất nhiều lần, ngài ấy đã bất chấp cả tính mạng để thực hiện nguyện vọng của cả hai.
“Tiểu Viễn, chúng ta là một gia đình”
“Vậy nên, đừng bỏ rơi bất cứ ai cả”
Hình bóng mơ hồ vươn cánh tay, đối với Minh Viễn gửi gắm niềm tin và sự hi vọng của mình cho đối phương.
Từng lời nói khiến cho trái tim của người con trai trở nên chậm rãi trở lại, aaaa…
Cơ thể vẫn thật khó chịu, cái cảm giác đau nhức lan tỏa toàn thân, quá sức mệt mỏi, nhưng gì thế này?
Anh cảm thấy thật hưng phấn, Minh Viễn nắm chặt lấy lồng ngực của mình, trái tim này đang đập thật bình tĩnh, giữ cho bản thân một cái đầu lạnh.
Vận động đi nào, xoay chuyển đi nào, vạch ra một con đường đi tới tương lai.
“Tiểu Mộc!”
- --Huh?---
Mở mắt ra, đối với nguy hiểm bao vây khắp nơi, một con người nhỏ bé đang tiến vào một cách dũng cảm.
Di chuyển nhanh đâm xuyên qua cánh rừng rậm, thanh kiếm trên tay bị ăn mòn một phần, khắp người đầy rẩy những vết thương khó xem.
Những giọt mưa từ thiên đàng dội xuống, đem kẻ xâm phạm quyền uy của nó đánh giết ra bên ngoài.
Quỹ đạo rơi của những dầu nhựa cổ là có thể phán đoán, theo tính toán và sắp đặt từ chặng đường dài bên ngoài, Minh Viễn kết luận ra rằng.
Càng đâm ra ngoài, thời gian ngưng tụ giảm dần theo mật độ bóng tối, nói cách khác, bây giờ chỉ cần khoảng mười giây là đã có một đợt tấn công.
Cường độ tầm khoảng hai đến ba giọt, nhưng mức độ nguy hiểm không cao, với lưỡi kiếm trên tay, anh cần phải né ra càng nhiều càng tốt
“Điệp trảm, thức ba – Tuyệt mộng”
Những đợt sóng xung ba liên tục bắn ra ngoài, vì không dùng tới ám hỏa vậy nên mục đích lần này là làm lệch đường đi của các giọt lệ.
Dựa vào độ nặng đối với thanh kiếm, Minh Viễn nhạy cảm phán đoán, sau đấy di chuyển theo bản năng né đi, tuy vậy nhưng mà vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi được việc bị dầu nhựa cổ ăn mòn.
Những giọt lệ thật nhỏ rơi xuống, chạm vào da thịt của con người đang lẫn trốn, đem phần cơ thể ấy nuốt chửng bốc khói.
Đau đớn, khổ sở, hơi thở như sắp cạn kiệt
- --Tại sao?----
Bước đi chập chững nhưng kiên cường, máu đang nhỏ ra, Minh Viễn giống như một cái xác không hồn, di chuyển dựa vào tín niệm mạnh mẽ.
- --Tại sao?----
Bàn tay vươn ra, giống như chạm lấy tấm lòng của người con gái đứng phía xa quan sát, nụ cười khẽ nâng lên khiến trái tim cô quặn thắt lại.
Hòa làm một với cảm xúc này, cơ hội đầu tiên cho sự sống, lần bế khí thứ nhất, anh cần phải tận dụng nó thật tốt
Tiến lên, đập phá rào cản giữa hai chúng ta, để cho tôi có thể một lần nữa chạm tới em.
“Haha… cảm giác thật kỳ lạ”
Mười giây, tổng cộng mười giây để quan sát, và Minh Viễn đã nhìn thấy được lối thoát, đồng thời sự thật phủ phàng đang chờ đợi anh.
Ngay trước khi đâm xuyên qua được cánh rừng, một dòng sông nhỏ được trải sẵn chờ đợi anh, được lấp đầy bằng giọt lệ từ dầu nhựa cổ.
Có bước qua, sợ rằng Minh Viễn cũng sẽ chết ở bên trong làn nước ăn mòn, nhưng mà… anh sợ sao?
Buồn cười thật đấy!
“Đéo nhé!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Người hiệp sĩ trung thành đi tìm nàng công chúa của mình đâm xuyên qua cả cái chết chờ đợi, nóng thật, đau thật…
Sau lần này, sợ rằng chân của anh sẽ phế đi mất
Haha, cuộc sống này đầy những thứ thú vị, dù biết rằng sẽ chết, nhưng không ngờ lại có một ngày, anh lại liều mình như con thiêu thân thế này.
Đâm qua nào, đi tiếp nào, tắm trong tiếng khóc của khu rừng này!
Từng hình ảnh một phản ánh qua con mắt nơi xa của Tiểu Mộc, bàn tay chạm vào phiến thủy tinh trong suốt.
Cái lạnh buốt truyền tới lòng bàn tay cô, giọt nước mắt lăn dài trên má nhỏ giọt lên quả cầu xinh đẹp.
Nhiệt độ bỗng chốc tăng lên, hơi ấm của người con trai ấy, cô thật muốn ôm trọn nó vào lòng và nhận thay cho anh ta.
“Làm ơn hãy để nỗi đau này truyền cho tôi”
Cuộn người lại trên chiếc giường bằng đá, âm thanh nức nở cắn răng chịu đựng của Tiểu Mộc làm Mole khó chịu.
Dựa vào tường bên ngoài căn phòng, bàn tay nắm chặt
Alivia, đối với chị, hắn ta quan trọng đến vậy sao?
Thậm chí kể cả khi bị xóa đi ký ức, vẫn không thể quên được sao? Vậy còn em…
Chìm sâu vào bóng tối nơi mà sự tỉnh táo đã không còn tồn tại, một lần nữa thức tỉnh, cơ hội cuối cùng dành cho anh.
Lần bế khí thứ hai, Minh Viễn mỉm cười.
Bàn tay đầy máu bấu lấy cọng cỏ gần nhất, lê lết cái thân thể tàn tạ này bò về phía trước, thậm chí còn đứng dậy không nổi nữa, thật là tệ hại.
Làm sao anh có thể cứu được Tiểu Mộc với tình trạng này đây, đúng thật là…. Điên mất rồi mà!
“Thật ấm áp”
Không biết cái ôm của Tiểu Mộc đã truyền tới sinh mệnh cho anh, hay là vì ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi trên cơ thể này.
Vượt qua khỏi địa vực thử thách của lãnh thổ Hắc Tinh Linh, Minh Viễn vẫn còn sống, dù sao đi nữa thì trận này, anh là kẻ chiến thắng!