Nhớ lấy tên của cô gái sử dụng pháp thuật hệ băng vừa rồi, Ngọc Hương, một cái tên xinh đẹp với sức mạnh khủng khiếp đủ để những người khác phải ngưỡng mộ nhìn.
Độ tuổi thì không chênh lệch với cậu bao nhiêu, cùng là mưởi tuổi, nhưng so với đẳng cấp của Quách Tâm Vũ tỷ lại không hề thua kém bao nhiêu.
Được học viện quốc gia sớm liền để ý, một vị trưởng lão liền nhận Ngọc Hương trở thành đệ tử chân truyền của mình, vậy nên mới có tình trạng nhỏ tuổi như thế lại mạnh đến khiếp người.
“Thật là chẳng thể đùa đâu!”
Quách Chiến công nhận thực lực của Ngọc Hương và thật sâu cảm thán, anh năm nay mười sáu tuổi cũng mới hơn đứa trẻ mười tuổi kia có một chút.
Chênh lệch tận sáu năm mà lại chỉ là Võ sư cấp bốn và Pháp sư cấp ba? Thật đúng là người không bằng người mà, thật là buồn quá đi.
Đồng dạng Quách Tâm Vũ cũng biết rằng mình không thể so với đối phương, nhưng quá chú tâm đến một đứa trẻ quá để làm gì, dù sao thì cũng chưa biết tương lai sau này sẽ ra sao đâu.
Tạm thời chỉ cần biết là bọn cô mạnh hơn Ngọc Hương là được, còn về sau này từ từ tính, thiên tài chết yểu là chuyện thường xuyên diễn ra, cây cao chắn gió, quá chọc người chú ý sẽ không sống được an ổn.
“Chúng ta về nhà thôi nhỉ?”
Hỏi thăm ý kiến của hai anh chị mình, Quách Minh cũng mất đi tâm trạng đi dạo chơi, dù sao thì đám thiên tài cũng chẳng liên quan tới mình.
Cầm lấy cây kẹo cắn một miếng thật to, hồn nhiên như chưa từng thấy một cuộc ẩu đả diễn ra, ba người liền từ từ về nhà.
Thời gian mà Quách Minh lựa chọn tu luyện Triệu hồi sư là khi cậu vừa mới tới sinh nhật mười tuổi, cho đến lúc này cũng đã mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì nhiều.
Chỉ tới khi ký khế ước với Tiểu Mộc thì một chút Triệu hội lực mới bắt đầu nhúc nhích tăng lên tý xíu, còn không với thái độ lười biếng của mình, sợ rằng có cho bản thân mấy năm nữa vẫn không lên được Triệu hồi sư cấp 1 trung phẩm đâu.
Vừa trở về đến nhà, ba anh em nhà cậu liền nhìn thấy được một vị đàn ông trung niên đứng sẵn ở trong sân nói chuyện với ba mình.
“Lão sư!”
Đột nhiên kêu to, hóa ra người này là thầy của đại ca? Quách Thiên vừa gọi một tiếng thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Quách Minh và chị mình Quách Tâm Vũ cũng bước tới gần, cả hai đứng ở bên cạnh nhìn các trưởng bối nói chuyện.
“Haha! Tiểu Thiên, về nhà mấy bữa nay có luyện tập chăm chỉ không? Còn đây là Tiểu Vũ đúng không? Cũng là một kỳ tài khó thấy!”
Khen ngợi những đứa trẻ có danh tiếng của Quách gia, đột nhiên người đàn ông này mới chú ý tới còn có thêm một người nữa ở bên cạnh.
Lúc này ông ấy mới ngạc nhiên hỏi.
“Đây là? Con trai út của Quách gia sao?”
“Đúng vậy, đây chính là con trai út của lão già ta, Hiên Sâm, ngươi xem xem nó có thể nhập học vào học viện quốc gia được không?”
Quách Chiến thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, đồng thời kéo Quách Minh lại gần vỗ vỗ đầu của cậu.
Đi học sao? Không không, cậu không muốn đâu, mười hai năm bắt buộc học vấn đã khiến cậu mệt mỏi, sáu năm đại học, hai năm thực tập, hai năm nội trú, thật sự là một quãng đường rất rất dài rồi.
Người đàn ông tên Hiên Sâm thầy của đại ca liền nhìn về phía bản thân, bàn tay của ông ấy sờ lên trán của cậu.
Quách Minh nhanh chóng cảm thấy một sức nóng lan tỏa khắp cơ thể mình, giống như có một kẻ đột nhập truyền tới một đợt sóng dẫn truyền kiểm tra nội tại bên trong người.
Khó chịu thì về mặt khó chịu, nhưng có phụ thân và hai anh chị ở đây, cậu cũng không thể vùng vẫy từ chối được, đành phải chịu đựng thêm một chút.
Hiên Sâm sau khi xem xét xong một chút, rút cánh tay của mình lại và đứng lên lắc đầu đối với Quách Chiến.
“Thiên phú của đứa bé này không được rồi, quá yếu, cốt cách không đủ, coi như có làm Triệu hồi sư thì chiến sủng đầu tiên cũng nhỏ bé không đáng kể, giờ mà cho ký kết lại thì cũng phải nhận tới phản phệ thật lớn”
“Tại học viện quốc gia, cạnh tranh nhau là một điều diễn ra rất thường quy, với thực lực và thiên phú này, nói thật, tốt nhất là không nên cho thằng bé nhập học!”
Thành thật nói ra những lời từ chân tâm, Quách Chiến cũng biết ông bạn già này sẽ không lừa dối mình.
Hồi biết được Quách Minh lựa chọn Thực nhân thảo làm chiến sủng, ông suýt nữa tức chết mà mắng thằng bé một hồi.
Bất quá tâm của Quách Minh cũng không nằm ở trong việc trở thành cường giả, có bắt ép cũng không có tác dụng gì, thôi thì sau này cho nó học cái nghề rồi sống bình dị như người thường vậy.
“Cảm ơn ngươi, Sâm lão đầu”
“Không có gì, nhưng mà ông bạn cũng đừng buồn, đứa trẻ này cũng có phúc của nó, nếu không dây dưa vào tranh đấu, thản nhiên sống cũng rất tốt mà, đúng không?”
Nhìn biểu cảm thất vọng của ông bạn thân, Hiên Sâm liền cười cười an ủi, sau đấy lại gần Quách Minh đưa tới một viên đan dược như quà gặp mặt.
Đây là Minh Tâm đan, đan dược cấp một hạ đẳng, có năng lực thanh lọc tạp chất cơ thể và tỉnh táo tinh thần, không phải đồ quý giá gì, nhưng cậu liền vui vẻ nhận nó ngậm vào mồm.
Đơn giàn là vì đan dược này vị rất giống kẹo bạc hà, vừa thơm miệng vừa tốt cho cơ thể, ngu gì mà không xơi chứ?
“Đúng đó cha, à, cảm ơn ngài, Hiên Sâm thúc!”
Nhu thuận trả lời, sau đó còn lễ phép cảm ơn người lớn cho “kẹo”, Quách Minh hí hửng đảo lưỡi để cảm nhận vị mát rượi của bạc hà trong khoang miệng.
Hoàn toàn chẳng có một chút gì gọi là buồn bã khi bị kêu là phế vật cả, thật đúng là vô tâm vô phế, kể ra sinh được một đứa trẻ thế này cũng là một điều quái dị rồi.
Nhìn phản ứng của mọi người, Quách Chiến cũng biết mọi chuyện đã định.
Thời gian để hai người Quách Thiên và Quách Tâm Vũ trở về học viện cũng sắp tới, nghỉ ngơi ở nhà quá lâu sẽ khiến cho trẻ trở nên thả lỏng và lơ là.
Thế nên Hiên Sâm liền tiện đường kéo luôn hai người bọn họ trở về học viện luôn, trước khi đi anh chị cậu còn nuối tiếc nói lời tạm biệt.
“Anh đi đây nhóc, ở nhà nhớ nghe lời cha mẹ nghe chưa?”
“Tiểu Minh ngốc, cho em thêm một viên đan nè, sang năm bọn chị trở về liền thôi!”
“Sao lại đi sớm thế? Hai người không ở lại chơi với em thêm được sao?”
Quách Minh cũng không muốn nói lời chia tay, mỗi lần hai người bọn họ vừa đi liền rất là rất là lâu vẫn không thấy lại mặt.
Ở nhà cậu cũng chẳng giao tiếp với ai nhiều ngoài cha mẹ, chỉ có Quách Thiên và Quách Tâm Vũ hai anh chị là thân với cậu.
Như thật sự trở thành một đứa trẻ, cậu lao tới ôm lấy anh chị một chút, cọ cọ đầu tỏ vẻ thân thiết rồi lùi lại.
Cố nén cảm giác không nỡ này lại trong lòng, đưa bàn tay nhỏ bé lên tạm biệt hai người.
“Lên đường mạnh khỏe!”