Dù không thật sự gần gủi, cũng chăng quá mức thân thiết, nhưng cùng chung một mục tiêu, một điểm đến, coi như tính cách của cô gái này khác xa anh, Minh Viễn vẫn chẳng thể nào nói được lời từ biệt.
Tiếng la hét, hành động điên cuồng ngày một càng mất kiếm soát, sâu trong linh hồn của Tiểu Mộc, cô ấy đang khóc.
ẦM! ẦM!
Những sợi dây của Thực nhân thảo chém ra đao lửa muốn thổi tung chỗ đứng của Quách Minh và Minh Viễn, hai người bọn cậu đang tìm kiếm cách để giúp đỡ Tiểu Mộc.
Đất đá bay lên, một cơn lốc dữ dội cắn xé khắp nơi xung quanh, tội nghiệp cho đám ma thú xấu số còn lại bị giết chết, thân thể bị chặt đứt thành nhiều mảnh, nguyên trạng bất toàn.
Mối liên kết giữa khế ước tỏa ra thứ ánh sáng dữ dội, và rồi nó dần dần yếu đi, khóe miệng của Quách Minh phun ra một ngụm máu.
“Cậu chủ….”
Cả người đứa nhỏ co lại như phải gồng gánh lấy thứ gì đó nặng nề, là người chủ đạo nắm quyền kiếm soát mối quan hệ này, cậu chủ hoàn toàn có thể bóp chết đối phương.
Nhưng Tiểu Mộc có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng ngài ấy, cũng như đối với anh, cho nên Minh Viễn liền bước lên phía trước.
“Tiểu Viễn… ngươi đang làm…?”
“Cậu chủ, chắc là thần bị điên mất rồi, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!”
“Ôi! Này…”
Trợn mắt nhìn thấy người tùy tùng bên cạnh mình lao ra phía trước, thoát khỏi sự bảo hộ của bản thân, Minh Viễn liền bị vô số Thực nhân thảo vây sát.
Hồi trước, đã có đôi lúc Minh Viễn từng suy nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó, nữ ma thú này hoàn toàn kháng chế đối với hỏa thuộc tính, vậy thì anh cần phải làm gì để có thể đuổi kịp đối phương?
Bây giờ, có lẽ là anh đã tìm ra được con đường cho riêng mình rồi, anh chẳng cần làm gì cả, bởi vì Tiểu Mộc sẽ không bao giờ là kẻ thù của bọn anh.
“Nè, cùng trở về thôi”
Phạch!!
Hông trái bị đâm ra một lỗ máu lớn, cả người như muốn mất thăng bằng, cảm thấy thật chống mặt.
Nhưng mà, nó không đau, so với nỗi đau mà hiện tại Tiểu Mộc đang phải gánh chịu, thế này chẳng đáng là gì.
Cầm lấy con dao găm nhỏ bé đưa ra trước mặt mình, hướng tới cô gái đang gào thét quằn quại, anh bước từng bước về phía trước.
Phạch, phạch!
Tay trái và tay phải bị vạch ra từng đường huyết lớn, nhưng rõ ràng là cô ấy đã cố điều chỉnh quỷ đạo để tránh gây tổn thương cho anh.
Minh Viễn mỉm cười, ngọn lửa trên cây dao hóa thành cây đuốc linh thiêng giúp anh chống chịu với nhiệt độ cao tỏa ra từ trong hang động.
Áp sát lại gần người Tiểu Mộc, cô ấy bỗng nhiên dừng lại trong chốc lát, và rồi hành động tiếp theo của nữ ma thú khiến cho Quách Minh phải gào thét.
“Dừng lại, Tiểu Mộc!!!”
Bất chấp cả gánh nặng đặt trên người, xương cốt của thân thể nhỏ bé này gần như bị đè bẹp vụn nứt, Quách Minh la hét bằng toàn bộ linh hồn, cổ họng khàn khàn đến phát đau.
Vị ngòn ngọt chảy ra trong khoang miệng, tiếng leng keng của mảnh kim loại va chạm mặt đất khiến cặp con người của cậu co lại.
Run rẩy nhìn xuống đất, con dao trên tay Minh Viễn không biết rơi xuống từ bao giờ, bên cạnh đấy còn có những giọt máu đậm đặc nhỏ giọt.
“… Tại.. sao?”
Tại sao lại bỏ vũ khí xuống, tại sao lại không tấn công cô?
Hai mắt Tiểu Mộc chảy nước mắt, sự điên cuồng trong người nhất thời liền rút lại đi một phần, hơi thở trở nên gấp rút, thật khó khăn, aaa… cay quá đi… khóe mắt cô.
Cả người như mất hết toàn bộ sức lực, chứng kiến thân hình yếu đuối trước mặt ngã gục trước đòn tấn công của cô, rõ ràng là Minh Viễn có thể né đi, rõ ràng là anh ta có thể cầm lấy con dao và đâm cô mà???
Tại sao…
Tại sao lại thế…
“TẠI SAO?????!!!!!!!”
“AHHHHHH!!!!”
Đầu cô đau quá, nó muốn nứt vỡ ra, trái tim cô bị giằng xé, như thể bị cắt thành trăm mảnh nhỏ, hai tay ôm đầu, Tiểu Mộc khóc.
Cảm xúc của một ma thú chưa bao giờ lại trở nên phong phú đến vậy, lý do bản thân sinh ra là để làm gì?
Chẳng lẽ chỉ để phản bội lại sự tin cậy và yêu quý của cậu chủ và đồng bạn, Minh Viễn, tại sao ngươi lại ngu ngốc như thế…
Được sinh ra một lần nữa với hình hài của bán nhân loại, có được trái tim ấm áp và sự quan tâm chân thành, cô muốn được tiếp tục.. tiếp tục chuyến hành trình này.
Không thể để mọi chuyện cứ như vậy được, không thể được, lần này… cô sẽ chân chính trở thành một con người, một chỗ dựa vững chắc cho tất cả, thế cho nên…
“Đồ ngốc!”
Huh?
Trong khi bản thân đang đấu tranh tư tưởng, một vòng tay ấm áp đã sẵn lòng ôm trọn lấy cơ thể dơ bẩn này.
Nè, ngươi đang làm gì đó, không phải ta chính là kẻ vừa mới đập nát mọi thứ, chính ta là kẻ đã khiến ngươi phải như vậy…
Ta không xứng.. chẳng hề xứng đáng với điều đó…
“Xin…”
“Đừng nói.. lời xin lỗi..”
Dùng sức ôm lấy Tiểu Mộc thật chặt, vết thương bị xoáy sâu khiến Minh Viễn đau đến suýt soa, nhưng anh vẫn thật cẩn thận xoa đầu cô gái trẻ.
Ngay vào lúc này đây, không còn một sự phân cách nào giữa hai người bọn anh nữa, không phải là ma thú và con người, mà là những người bạn sẵn sàng giúp đỡ hết mình vì đối phương.
Khuôn mặt của Tiểu Mộc mếu máo, linh hồn đạt được sự thăng hoa từ bản chất, Ma âm của Ám hỏa ngục trùng hoàn toàn bị đẩy lùi.
Tuy vậy, liệu có phải quá muộn rồi không? Dù cho cô có thức tỉnh, nhưng có điều gì được thay thế chứ.
“Đừng chết…”
“…Tất nhiên… là ta sẽ không chết rồi”
“Đừng biến mất…”
“Ừm”
“Chúng ta sẽ tiếp tục bảo vệ cậu chủ phải không?”
“Phải, không được… lười biếng đấy”
….
Hahhhh…..
“Cảm ơn”
Cảm ơn thật nhiều, cảm ơn vì đã không từ bỏ cô, dù cho bản thân chỉ là một tồn tại thấp kém, nhưng bọn họ vẫn luôn quan tâm cô thật nhiều.
Sẽ không xin lỗi đâu, tất nhiên là sẽ không xin lỗi mà… thay vì nói những thứ vô dụng như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục đi cùng nhau, bốn người chúng ta… đúng chứ?
“Tạm biệt!”
Nói tới đây, Minh Viễn liền gục ngã, sinh mệnh trong anh dần cạn kiệt, thật là mệt mỏi, chẳng biết tại sao mà anh lại cảm thấy buồn ngủ đến vậy chứ.
Đôi mắt nặng trỉu, anh chưa từng biết được mọi thứ lại khó khăn đến vậy, mùi hương này… là của Tiểu Mộc sao?
Thật là một mùi hương dễ chịu mà.
Quách Minh ngồi bất lực nhìn về phía hai người Tiểu Mộc, cậu có thể trở nên khát máu và lạnh lẽo đối với kẻ thù, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn gục ngã.
Khế ước giữa cậu và Minh Viễn đang dần tan biết, một sinh mệnh sắp biến mất khỏi chốn này.