Thành công đặt mua một cái lồng kính chứa đựng hai tầng ngăn cách để đặt Tiểu Đóa nhi vào trong, đứa nhỏ này không biết rõ giới tính là trai hay gái, cơ mà liệu thực vật có phân chia giới tính hay không nhỉ?
Nếu nói như Tiểu Mộc là con gái, cơ mà tính cách của cô ấy lại vô cùng mạnh bạo và điên cuồng hệt con trai, nếu không phải diện mạo quá rõ ràng thì cậu cũng sẽ nhầm lẫn mất
Không biết cơ chế phân biệt giới tính của ma thú thực vật là như thế nào, hỏi Tiểu Mộc thì cô ấy cũng không nắm rõ, mỗi một nhành cây đều có cả nhị với nhụy, nói cách khác đáng lý ra đám Tiểu Mộc hẳn phải là trung tính khi thành hình, nay lại thiên hướng về một giới tính nhất định, thật kỳ lạ…
Thôi thì vì giọng nói của Tiểu Đóa vang lên trong đầu cậu, cùng với cái tên đầy nữ tính này của con bé, Quách Minh liền nhận định đứa trẻ mới nhập bọn này là một bé gái vậy.
“Đây là gì vậy cậu chủ?”
Nhìn vào cái lồng kính mà bọn họ mới nhận lấy ngày hôm nay, Quách Minh đang bỏ thêm vào một phần đất tươi xốp rồi trồng Tiểu Đóa vào.
Rưới vô một ít dược vật đã pha loãng với nồng độ thấp tối đa, giống như tưới cây mà làm ẩm đi lượng đất xung quanh Tiểu Đóa.
Con bé thích thú vươn nhẹ đầu lá và đóa hoa ra hứng lấy nước, dưới thân các chùm rễ lần lượt di động để hấp thu dinh dưỡng một cách từ từ, đây là biện pháp chống shock mà Quách Minh dành cho đứa nhỏ này.
“Ngôi nhà mới cho Tiểu Đóa đấy, thích không?”
“Ưm… có hơi cô đơn, nhưng Tiểu Đóa thật thích!”
“Vậy sao, vậy là tốt rồi, như thế này sẽ vừa giúp cho Tiểu Đóa trưởng thành nhanh hơn, vừa bảo vệ em khỏi một số nguy hiểm nhất định nữa”
Xoa xoa lớp kính lạnh ở bên ngoài, Quách Minh cảm nhận được sự hưng phấn và vui vẻ từ Tiểu Đóa tỏa ra, vì con bé mới sinh ra nên cậu không muốn để đứa nhỏ vào không gian sủng vật cô đơn.
Làm điều này là để giúp bồi bổ tình cảm của chiến sủng mới với mọi người, mà cũng tiện để dạy dỗ trẻ nhỏ từ khi mới sinh ra luôn, tầm độ tuổi này là lúc mà trẻ con hiếu học nhất, thế nên cả đám liền rời khỏi khu vực an toàn tầng một.
Không khí bên ngoài này khá giống như Vô Tận Sâm Lâm cũng như Mê Hoặc Sâm Lâm, nhưng khắp nơi không nhất thiết phải là rừng cây, và ở đâu đâu cũng có ma thú.
“Đầu tiên là chúng ta học cách tự vệ nhé Tiểu Đóa??”
“Vâng!”
Hỏi thăm đóa hoa nhỏ, Tiểu Mộc đứng một bên triệu hồi mấy thằng đệ Thực nhân thảo đi cuốn lấy một con ma thú cấp ba dụ lại đây.
Lần này thì không có nguy hiểm như lần trước, con Khỉ ma cấp ba thượng phẩm hồi đó là một ngoại lệ, không thể tính vào trạng thái bình thường.
“Đây là một con Đa Uyển Hưu, phân loại động vật, thuộc tính nước, lợi thế là tốc độ và cặp sừng trên đầu, khả năng chiến đấu cơ bản gồm có Xung kích ba động, Thủy cầu”
Quách Minh chậm rãi giải thích các đặc điểm và thuộc tính của con ma thú trước mặt, Minh Viễn bước lên làm hướng dẫn cho mọi người xem.
Anh vừa mới đột phá lên Võ sư cấp năm sau một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi dưỡng sức làm bảo mẫu, cuối cùng cũng có công việc chiến đấu cho bản thân, mặc dù chỉ là dạy học nhưng vẫn rất vui.
Thân dao chóe lên ánh lửa hồng, một đợt sóng nhiệt truyền tới hấp dẫn sự chú ý của Đa Uyên Hưu, con ma thú liền hướng về phía Minh Viễn lao tới.
Tốc độ thật nhanh, nó cúi đầu xuống và bắn tới như một mũi tên, xung quanh ngọn gió cuốn quanh người con hưu lại trở thành một lưỡi dao sắc bén.
“Vừa rồi là Xung kích ba động, phân loại tấn công tốc độ, nhìn kỹ, thường thì những chiêu dạng này yêu cầu điểm đầu phải khóa chặt mục tiêu, tăng tốc không kiểm soát.”
“Bỏ trốn theo hướng nó muốn là một điều ngu xuẩn, né tránh sang bên nào cũng sẽ bị ảnh hưởng, khi chưa có thực lực đủ để không nhìn kẻ thù, lựa chọn tối ưu cho việc này chính là…”
“Thật bình tĩnh, phá hủy quỷ đạo di chuyển kẻ thù!”
Dứt lời, Minh Viễn đã sớm hành động từ trước, lưỡi dao mạnh mẽ chém xuống đất khiến cho bề mặt địa hình lồi lõm, con hưu liền phóng người bật nhảy sang một bên.
Động tác bỏ trốn cũng là lúc nó lộ ra điểm yếu của mình, trí tuệ của ma thú cấp thấp không cao, dù thực lực của Đa Uyển Hưu không tính thấp nhưng mà cũng chỉ vậy thôi.
Áp sát một bên thật nhanh gọn giống hệt như tính sẵn từ trước, lưỡi dao móc từ dưới lên trên chẻ đôi người của con hưu nước, Minh Viễn cũng không có ham công mà quên thủ, đưa chân lên cao đạp một cước rồi mượn lực phóng về.
Quả nhiên cái sừng của đối phương ngay lập tức dí sát vào người Minh Viễn, thật may là anh đã bỏ trốn ngay lập tức.
Vừa đáp tới mặt đất một cách hoàn hảo, Minh Viễn liền thay lời cậu chủ giảng tiếp.
“Nơi dễ đâm phá và tấn công gây hiệu quả cao thường được kể thành thất khiếu, miệng, hai mắt, hai bên lỗ tai, hai lỗ mũi, nhưng cấu hình một loài ma thú thường không giống con người, và theo thời gian lâu dài, ai cũng sẽ có một vài cách để bảo hộ nhược điểm cho mình”
“Nói cách khác, ngoại trừ thất khiếu ra, chúng ta còn cần phải nhắm tới các điểm yếu khác rộng hơn, như là dưới bụng, khớp xương, chặt đứt bao hoạt dịch của đối phương là cách tốt nhất để hạn chế hoạt động!”
Tiểu Mộc bước lên phía trên, nhìn về phía con Đa Uyển Hưu đang thoi thóp sắp chết, cô đưa một cánh tay tới triệu hồi ra một con Thực nhân thảo.
Cây thực vật nhanh chóng áp sát lấy con mồi tưởng như đã gần mất đi sinh mạng này để nuốt chửng, không ngờ đối phương lại đột nhiên mở mắt, bạo phát lần cuối trước khi tử vong.
Quả đầu của Thực nhân thảo nhanh chóng bị đánh nổ, một khối cầu nước thổi bay thằng đệ nhỏ của Tiểu Mộc ra xa, đồng thời cô cũng nói.
“Tiềm lực của một sinh mệnh gần cái chết rất mạnh, vậy nên khi chiến đấu với một loài ma thú nào đó, điểm cần chú ý nhất chính là dấu hiệu sống, điều thứ hai cần chính là, dứt khoát!”
Một lưỡi đao gió bắn tới chém phăng đầu của con hưu tội nghiệp bị quần về một phía làm thí nghiệm sống dạy dỗ cho Tiểu Đóa.
Con bé cái hiểu cái không gật đầu quan sát, nhưng mà nhìn thấy mọi người trong nhóm thật uy phong, nó liền nhịn không được vẫy vẫy hai cái lá trợ uy.
Tiếp đến chính là công cuộc xử lý chiến lợi phẩm, mọi người nhanh tay hay việc thu dọn thật nhanh, trừ một vài bộ phận quý hiếm, một phần thịt tươi ngon, ma thạch bị rút ra, còn lại đều nằm trọn vào bụng Tiểu Mộc hết.
“Đây chính là bài học đầu tiên cho em đấy, Tiểu Đóa!”
“Mọi người thật tài giỏi”
Ở trong lồng kính Mê hồn hoa rất kinh ngạc với sự tác chiến của mọi người có thể xử lý một kẻ thù nhanh đến vậy, hơn nữa bài giảng còn rất dễ hiểu, đến cả một đóa hoa như nó mà vẫn hiểu được.
Nhưng mà ngay lập tức Tiểu Đóa liền nhận ra có một vài điều gì đó không ổn, chính xác thì thái độ của Mama và chủ nhân hơi kỳ lạ…
“Bây giờ sẽ là bài học thứ hai cho em, chào hỏi thân thiện với kẻ bám đuôi nào!”
Hai tay dùng sức ôm lấy cái lồng kính vào người chặt hơn, Quách Minh mỉm cười thật khẽ, theo đuôi bọn cậu lâu tới vậy, hẳn là nên lộ đầu rồi nhỉ.
Đám chuột nhắt ngu xuẩn!