Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 124: Tan rã




Rời khỏi cuộc thi lẫn nhóm Minh Viễn, lần này Quách Minh thật sự biến mất khỏi thủ đô quốc gia, rời đi về một nơi mà không ai biết rõ.

Đi cùng cậu hiển nhiên là cô bé vừa mới thể hiện sức mạnh vượt trội của mình, Tiểu Đóa bình thản giống như một người lớn thật sự đứng bên cạnh Quách Minh, bọn họ đang hướng về Tháp chọc trời.

Tận bên sâu trong tầng một tòa tháp, hai người không tiếp tục bước lên tầng thứ hai hay đi về những tầng sâu hơn, mà ngồi chờ đợi tại hang động của Ám hỏa ngục trùng lúc trước.

Phải mất một lúc sau mới có người tới tìm bọn họ, nhưng người đó cũng không phải Minh Viễn hay Quách Chiến, người đó là…

“Mặc Lam, ngươi tới rồi”

“Ừm, phải mất một chút thời gian, sự giám sát của cô ta quả nhiên thật chặt chẽ”

“Hừm…. Con nhỏ đó sao?”

“Đúng vậy”

Hai người nói chuyện giống như là người bạn cũ, không hề giống cách mà Mặc Lam nói chuyện với Quách Minh hồi trước.

Anh ta đang nói với một cái gì đó bên trong cậu, và rồi Mặc Lam bắt đầu để ý sáng cô gái nhỏ yên lặng ngồi bên cạnh không nói gì.

Tiểu Đóa giống như để ý thấy có ai đó nhìn mình, cô ngước đầu lên với cặp mắt của loài rồng trừng vào linh hồn của đối phương, tuy nhiên Mặc Lam cũng không sợ hãi hay bối rối gì, ngược lại anh càng cười thêm quỷ dị.

Kế hoạch đã được vạch sẵn, tới lúc để thực hiện mọi chuyện, việc có thêm Quách Minh gia nhập chiến tuyến có thể nói là bước ngoặc lớn nhất của bọn anh, và công chúa hoàng tộc gửi tới bản nguyên Tử hỏa chính là điểm mấu chốt của việc này.

Bên trong viên ngọc bé nhỏ ấy chứa một phần tinh huyết của Cổ long, chính nó kích thích Long thạch đem phần hoang dại thanh dao nhỏ thôn phệ tâm trí đứa trẻ.

Dù Quách Minh có tài giỏi đến đâu, bị âm thầm nuốt chửng, thằng bé hẳn là cũng không có phản ứng kịp thời đi?

“Được rồi, đi thôi, các đồng đội của chúng ta đã chờ sẵn rồi”

Tiếng rạn nứt vặn vẹo trong không gian, một hố đen bị bạo lực mở toang ra bởi cặp móng vuốt khổng lồ đầy quyền uy, nó dùng lực kéo một cái, từ sâu bên trong, đôi mắt màu tím xuất hiện quan sát thế giới bên ngoài.

Cặp con ngươi liếc qua liếc lại một chặp, sau đấy nó dừng xuống tập trung tại chỗ Tiểu Đóa đang ngồi.

“Tìm thấy rồi!”

Thanh âm trầm trầm vang vọng không gian, thật không biết nếu có người nghe thấy liệu họ sẽ sợ hãi hay không nhỉ?

Ngôn ngữ có phần thô kệch và không quen thuộc với tiếng nói của loài người, nhưng hẳn là đối phương đã rất cố gắng rồi.

Diện mạo của cái thứ bên trong hố đen dần xuất hiện, đầu của loài rồng lộ ra trước mặt ba người, to lớn, uy vũ, đầy trang nghiêm.

Vết nứt không gian càng lúc càng bị xé rộng, chẳng mấy chốc con rồng đã hoàn toàn vượt khỏi phòng tuyến của loài người, từ chốn thiên đàng hàng lâm tới tầng một Tháp chọc trời.

Tại đây, chỉ cần nó muốn, nhân loại sẽ bị đồ sát, sinh linh oán giận, hơn nữa con người sẽ không thể kịp thời cản trở được hành động này.

Cơn gió theo đôi cánh khổng lồ của con rồng mà xoáy thành vũ bão, đem mọi thứ xung quanh cuốn bay, mái tóc của Tiểu Đóa nhẹ nhàng tung bay trong gió, khuôn mặt cô có phần hiền hòa hơn lúc trước, trưởng thành, chững chạc, hoàn toàn không giống với một Tiểu Đóa tinh nghịch hồi xưa.

Đứa nhỏ bước tới chậm rãi, vươn cánh tay lên, một bên mắt đã sớm chảy lệ, con rồng uy vũ trước mặt cô hiển nhiên chính là vua của các ảo giác, Ảo Long!!!

“Bị tìm thấy rồi, haha”

Ảo Long cúi đầu xuống cho cô xoa nhẹ người mình, Tiểu Đóa hôn lên con mắt xinh đẹp của nó như đang trân quý một thứ thật quan trọng.

Nụ hôn vừa đặt vào, một nguồn sức mạnh khổng lồ bao phủ toàn bộ phạm vi mười cây số xung quanh nhóm ba người Quách Minh, đem cả ba cuốn vào một cơn lốc xoáy sương mù dày đặc.

Đối với sự thay đổi bất ngờ, Quách Minh cùng Mặc Lam không giật mình mà bình thản như đang ngồi trong nhà, cả hai đồng thời vươn tay ra nắm lại.

Long chi lực được triệu hồi, Thanh long ảo ảnh xuất hiện, Cổ long ảo ảnh thay thế cho Ảo long ảo ảnh từ Long thạch lộ ra.

Viên ngọc bản nguyên Tử hỏa từ Lăng Duệ phát huy công dụng của nó, ba người như bị hút vào một chiều không gian khác, lập tức hư vô biến mất khỏi tầng một Tháp chọc trời.

Không cần bất cứ một cánh cổng nào, không cần truyền tống trận, bỏ luôn cả luật lệ được đề ra bởi thế giới con người. Đợi cho đến khi kịp phát hiện ra, đã có những kẻ lách được luật lệ muôn thuở này.

Tại một nơi khác, đang ôm lấy cuốn sách dày của mình ở tầng ba, trong ngôi nhà nhỏ giữa chốn hoang dại, Dương Ninh Ninh tắt đi nồi súp đang nấu của mình mà nhìn ra khung cửa sổ.

Cô thở dài rồi nói

“Thời khắc này cuối cùng cũng tới, mặc dù ta dự đoán được, nhưng không ngờ lại có cả hai ngươi cùng tham gia cơ đấy”

Âm Dương hỏa nhàn nhạt bao phủ xung quanh Dương Ninh Ninh, cô đang dự tính làm điều gì đó, nhưng rồi lại suy nghĩ lại, ngồi xuống.

Tạm thời, có lẽ cô sẽ không hành động gì, ngược lại, cô sẽ thử quan sát diễn biến của mọi chuyện tiếp theo sẽ tiếp nối thế nào.

- -------------------------------------------------------------------------------------

Ở Lăng Hiên quốc gia, trong căn phòng trọ của bảy người Quách Minh, bây giờ chỉ còn có năm người Minh Viễn, Tiểu Mộc, Alivia, Mole và Chí Sinh.

Hành động tấn công Tiểu Đóa của Alivia hiển nhiên đã gây nên tranh cãi giữa nhóm bốn người lớn, Tiểu Mộc hiểu được cô con gái nhỏ của mình vừa làm điều thật đáng xấu hổ, nhưng ra tay như vậy, cô vẫn không chấp nhận được.

Hơn nữa, xuất phát từ tinh thần lo lắng cho Tiểu Đóa, Tiểu Mộc trực tiếp rời khỏi nhóm năm người, dù bọn họ có liên kết với nhau, nhưng lại phải tách ra để tránh gây xung đột.

Minh Viễn cũng hiểu rõ chuyện này, cùng Mole giao tiếp một chút, anh đi cùng Tiểu Mộc tìm về Tiểu Đóa, còn Mole phụ Alivia chăm sóc Chí Sinh.

Đứa bé từ khi bị ngất xỉu mang về phòng, cả phép thuật chữa trị của Tiểu Mộc cũng không thể hồi phục lại cho thằng nhỏ, đan dược vô dụng, người thằng bé chảy đầy mồ hôi, nhịp thở thật nhanh.

Chí Sinh như gặp ác mộng, khuôn mặt bình tĩnh ngày nào giờ lại như gặp phải vô tận hắc ám bao phủ, Alivia thật đau lòng.

“Tiểu Sinh…”

Hai tay nắm chặt bàn tay của con trai mình, cô cảm thấy mình bây giờ thật vô dụng, những hiềm khích lúc trước tạm thời bị Alivia bỏ qua, hiện tại mối quan tâm của cô chỉ còn an nguy của Chí Sinh.

Mole phải liên tục an ủi nhiều lần mới đem Alivia khuyên bảo bình tĩnh, tình hình của thằng bé không khá hơn nhiều lắm, cơ thể thì không chịu thương tổn gì, chí ít mạng sống sẽ vẫn được bảo toàn.

Cái lo lắng ở đây chính là linh hồn bị tổn thương của thằng bé, tại nơi sâu thẳm trong bóng tối, Chí Sinh đang vùng vẫy giữa muôn trùng ký ức xa lạ và quen thuộc.