Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 103: Giao hữu thân thiện




Ngày hôm sau, trước khi các trận đấu dành cho cuộc thi lựa chọn thành viên chính thức diễn ra, dưới sự đề nghị của hoàng đế, một đợt giao hữu chuẩn bị để cổ vũ tinh thần các tuyển thủ bắt đầu.

Tất nhiên là các thành viên tham gia thi đấu không bao gồm người lớn, tuyển thủ dự thi mà sẽ nằm trong vòng những học viên bình thường muốn thể hiện bản thân mình trước các lão sư.

Đây là cơ hội tốt cho rất nhiều người, chỉ cần ngươi dám xung phong, chí ít thầy cô sẽ cho học viên đấy một cái nhìn.

“Nghe có vẻ không tệ lắm nhỉ?”

Quách Minh nhìn đang hai học viên trẻ xa lạ cúi đầu chào hỏi nhau trước khi chiến đấu và nói, mấy người Tiểu Mộc liền ngồi xuống thư thản ăn bánh uống trà xem kịch hay.

Từ hôm qua cho tới giờ, cuối cùng được giải phóng Quách Minh lười chẩy thây nằm trườn trên bàn quan sát thi đấu.

Ba mẹ cậu Quách Chiến và Linh San đang ngồi trên hàng ghế giám khảo để đánh giá chất lượng đợt giao hữu, anh chị lại đang làm nóng cơ thể trước cuộc thi chính thức diễn ra.

“Bọn em có thể tham gia được không?”

Tiểu Đóa và Tiểu Sinh lực chú ý hoàn toàn không nằm tại hai học viên chuẩn bị đánh nhau, bọn trẻ càng muốn mình được lên sàn đấu hơn.

“Tất nhiên là không rồi, ngồi yên đi”

Lập tức từ chối, Quách Minh nhấp miếng trà đắng và cắn miếng bánh ngọt trả lời, cậu không muốn làm trò gì quá nổi ngay những ngày đầu tới học viện đâu.

Đang tự hỏi không biết tại tầng bốn Hiên Sâm lão sư làm gì ở trển, không biết từ bao giờ trận đấu đã bắt đầu.

“Một tiểu pháp sư và một tiểu võ sư sao?”

Vẫn không nói gì Alivia cùng Mole bắt đầu thảo luận về trận đấu, bình thường hai người họ cũng hay huấn luyện cho các tiểu thực vật ở Tinh linh thánh địa nên có cái nhìn rất trực quan.

“Nếu xét về tu vi thì thằng bé pháp sư cao hơn, nhưng so về độ điềm tĩnh thì võ sư phía đối diện lại bình tĩnh hơn nhiều”

Đột nhiên có hai người bình luân viên miễn phí, Quách Minh và Tiểu Mộc liền có chút hứng thú quan sát trận đấu.

Nam pháp sư là một thằng bé tầm mười một tuổi, lớn khoảng bằng Quách Minh, thực lực nằm trong vòng cấp hai sơ phẩm, nguyên tố sở hữu là lôi.

Đối thủ của cậu ta là một nữ võ sư với diện mạo đáng yêu, vũ khí chuyên dụng là một thanh kiếm dài mảnh thiện về tốc độ.

Tên gọi là gì thì mọi người không để ý lắm, hai bên vừa nghe thấy hiệu lệnh của trọng tài liền lập tức tấn công.

Cô gái nhỏ phản ứng nhanh chóng đạp một bước bằng chân phải lấy đà phóng với tốc độ tối đa, chẳng mấy chốc đã áp sát một bên của pháp sư.

Nhưng đối với động tác tấn công này, đứa nhỏ pháp sư tuy hoảng hốt những không phải đoán không được, đây là kiến thức cơ bản.

“Đối với pháp sư, khoái công võ sư thường lựa chọn tiếp cận càng nhanh càng tốt, bọn ta cũng thường hay dạy dỗ bọn trẻ như vậy”

Mole rất đúng lúc giải thích, tiếp theo đấy Alivia lại mở miệng.

“Tuy nhiên với một pháp sư không giỏi đánh tầm gần, tụi trẻ chắc chắn cũng được dạy rằng phải có những biện pháp gây choáng hoặc cản trở tốc độ của võ sư, đánh trúng đối thủ hay không chẳng quan trọng, quan trọng là khoảng cách!”

Quả nhiên, một lượng ánh sáng đột ngột lóe lên với cường độ rất mạnh, thay vì nhằm vào nữ võ sư, thằng bé tạo ra sấm sét quanh mình.

Cúi người, xoay chuyển, một tay chạm đất búng người lùi lại sau, dù là pháp sư, nhưng thằng bé hẳn đã được huấn luyện thể lực cơ bản qua.

Rất thành thạo, vừa rồi chỉ chưa đầy vài phút bắt đầu liền khiến các khán giả hưng phấn không thôi, kể cả lão ba Quách Chiến của Tiểu Minh cũng phải gật đầu.

“Ý thức chiến đấu thật tốt, bọn trẻ đánh cũng không tệ”

Không tiếc lời khen thưởng mà đánh giá vài câu, các lão sư cũng vui mừng hớn hở.

Thực chất thì không phải học viên nào cũng tài giỏi đến vậy, chủ yếu đây là những đứa trẻ đánh vào cuộc thi mục tiêu nhưng thất bại.

Là những người nổi trội nhất trong số các học viên bình thường, nghe thì có vẻ thật oai, nhưng suy cùng, vẫn chỉ là người phàm mà thôi.

“Lôi liệt”

Cây đũa pháp trên tay xoay vài vòng rồi vung xuống, mặt đất là một lớp kim loại dẫn điện đem pháp thuật của nam pháp sư đuổi tới phía võ sư.

Tốn một ít thời gian để triệu hồi pháp thuật, nếu để cho Tiểu Đóa hoặc Tiểu Sinh ra tay hiển nhiên là sẽ không để lọt mất vài giây lưng chừng đấy.

Nhưng đối thủ của thằng bé cũng chỉ là một nữ võ sư bình thường, con bé cũng hơi chật vật điều chỉnh lại tư thế cho mình rồi mới lần nữa thực hiện áp sát.

Thanh kiếm đâm xuống mặt đất, dùng lực xoắn một phát, sàn đấu nhanh chóng tạo nên gấp khúc đẩy sấm sét đi sang một bên.

“Ý tưởng thông minh, nhưng không tinh xảo, tốn thật nhiều sức lực, còn không bằng né tránh còn tốt hơn”

Nhìn lấy hành động này Quách Minh không khỏi tán thưởng, nhưng chỉ nằm trong phạm vi ý tưởng mà thôi.

Không thể đòi hỏi quá cao đối với những đứa trẻ chạc tuổi này được, bọn họ cũng không phải quái vật giống như Tiểu Đóa hay Tiểu Sinh.

Trận đấu tiếp tục diễn ra, thằng bé pháp sư thuần túy nắm giữ tinh túy của việc giữ khoảng cách và khống chế pháp thuật đánh tầm xa, không thể nói là cách đánh này sai, mà là quá lý thuyết.

Đứa nhỏ không khác gì đang tự mài mòn năng lượng của mình, cứ đánh thế này sớm muộn cũng muốn kiệt sức sớm thôi.

Còn cô bé còn lại kia chỉ biết áp sát một cách ngây ngô và thiếu đi sự tinh tế, mặc dù võ sư cần phải đánh tầm gần, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng phải đâm đầu vào ngu ngốc.

Có rất nhiều thời điểm để áp sát, lần đầu tiên là ngẫu nhiên đạt được thời cơ thuận lợi mới gây ra hiệu quả cao như vậy, còn lại đứa nhỏ này cứ đạt được trạng thái tự do liền xông tới.

Như một con trâu điên cuồng mất phương hướng, cũng không kéo dài lâu nổi.

“Hahaha… buồn cười chết em mất, hai đứa ngốc kia đang làm cái gì vậy?”

Tiểu Đóa nhịn không được phun trà bật cười, một thằng chỉ biết chạy chạy, một con lại chỉ biết đâm đâm, như trò mèo vờn chuột, từ trận đấu xem ai có kỹ thuật cao hơn liền biến thành ai có năng lượng dày hơn.

Các lão sư và những học viên khác thì không thấy gì, yêu cầu của bọn họ thật chất rất đơn giản, đối với họ đám trẻ làm được vậy là tốt rồi.

Nhưng với những con quái vật như Chí Sinh thì thằng bé chỉ bỉu môi khinh thường, cái này mà cũng gọi là đánh đấm, khoái công? Cậu đây cũng là một khoái công võ sư đầy kiêu ngạo.

Không còn tâm trạng quan sát thi đấu nữa, trận chiến kết thúc với sự chiến thắng của nữ võ sư.

Suy cho cùng thì thể lực của võ sư cao hơn pháp sư nhiều, nếu đồng dạng cạn kiệt năng lượng, vậy kẻ thắng liền chính là con bé mà thôi.

Một kết quả hiên nhiên không quá bất ngờ.