Sân trường vàng ruộm nắng, nó cùng tụi bạn lại tiếp tục quần nhau trên
sân bóng rổ không biết mệt...Dường như chỉ có tiếp tục hoạt động nó mới
có thể quên hết những muộn phiền vì thế nên nguyên mấy tuần nay nó liên
tục bắt mình không được nghỉ ngơi chỉ vì sợ nếu như dừng lại nó sẽ tiếp
tục nghĩ suy về những chuyện đã qua...Tất cả mọi người đều không nói gì, đều giả tảng như mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, vẫn vui vẫn đùa vẫn
cười...Gió thổi qua khiến cho những bóng nắng xáo động, tiếng xào xạc của tàng cây nhỏ thôi mà cũng như khiến không gian chao đảo, không một
ai chú ý những nó đột nhiên thất thần, khẽ nghiêm mặt, nó liếc nhìn về
phía xa xa, ngay sau đó hướng về phía mọi người như không có bất cứ
chuyện gì xảy ra, vẫn giữ nguyên điệu bộ ấy nó thông báo giải tán, mọi
chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, chẳng ai hiểu gì, chỉ có Thiên
Tân hơi nhíu chân mày khi phát hiện ra thứ lấp ló giữa những khe ngón
tay của nó-một chiếc kim mảnh, màu sắc chiếc kim ánh lên một cách bất
thường...
-Anh Nhân, chiều nay anh và Hạ Thiên ngay lập tức đi khỏi Việt Nam, coi như là nghỉ ngơi cho công sức mọi người đã bỏ ra
suốt thời gian qua ! Còn Tuấn, em lập tức trở về Anh!
Không khí nặng trình trịch, chưa có ai từng thấy nó có thái độ như thế, lúc
này nó giống như chủ nhân còn bọn họ trở thành những kẻ thuộc hạ dưới
quyền không hề có khả năng phản kháng lại mệnh lệnh của nó...Họ đưa mắt
nhìn nhau, trao cho nhau những tia khó hiểu cùng sự nghi ngờ hiện rõ.
Sau khi nghe những điều nó nói, hai anh em sinh đôi kia không hẹn mà
cùng bĩu môi muốn lên tiếng phản đối nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của
nó khiến cho đông cứng, lại một cái gật đầu đồng thời từ cả hai người,
ánh mắt cả hai đột nhiên trở nên rất khó hiểu, sự thay đổi đột ngột
khiến cho cả phòng rùng mình tự hỏi không biết hai đứa trẻ trước mắt có
thực sự là trẻ con hay đã trải đời gấp mình rất nhiều lần...
Nó thở dài một hơi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, xong đâu đấy mới từ tốn nói rõ mọi chuyện:
-Các cậu có thấy mọi chuyện với bọn mình xảy ra quá đơn giản k, mọi chuyện
rắc rối trong quá khứ đều được giải quyết nhanh gọn nhẹ...
Khẽ có tiếng xì xào rồi mọi âm thanh lại lắng xuống trong sự chờ đợi, nó lại tiếp nối bằng một giọng điệu hết sức bình thản...
-Thế lực đứng đằng sau dòng họ Nguyễn Ngọc rất đặc biệt, chắc bọn cậu biết
người kế thừa phải qua tuyển chọn hết sức khắc nghiệt, có quy luật kế
thừa nhưng đối với trường hợp của tớ tức là con gái của trưởng họ nhưng
bố tớ lại bị giết có nghĩa là quyền thừa kế của tớ cũng mất...
Hít một hơi thật sâu, nó nhìn tất cả mọi người dường như muốn thu hết tưng ấy khuôn mặt vào trí óc
-...Bắt đầu rồi! Cuộc tuyển chọn khởi động ngay từ khi tớ thắng kế hoạch của
ông bác, và nếu lần này tớ thua...sẽ phải trả giá bằng mạng sống...!
-Và cậu không muốn bọn tớ tham gia?!
Nó không trả lời, cũng tránh mắt mình đi chỗ khác, thú thật nó rất sợ, rất sợ mất đi bất cứ ai khác bên cạnh mình, nó thà rằng gánh hết mọi thứ
trên vai còn hơn là để cho ai đó giúp đỡ rồi cuối cùng lại vì nó mà gặp
nguy hiểm, hơn nữa, họ còn là những người hết sức đặc biệt đối với nó.
Nếu như nó thất bại, họ sẽ vì nó mà chịu sự săn đuổi của cái dòng họ
đáng khinh kia, làm sao mà nó có thể chịu nổi khi để họ vì mình mà đánh
đổi tính mạng, nó sẽ không để điều đó xảy ra.
-Bọn tớ sẽ
không bỏ cậu Angel, mãi mãi là như thế, bọn tớ sống vì cậu và cũng chết
vì cậu, đối với bọn tớ cậu là tất cả, trận chiến này nếu như không thể
tránh thì chúng ta sẽ cùng đối mặt, tụi tớ tin ở cậu!
Nó khóc nấc lên, đấm mạnh vào vai Thiên Tân đứng sau, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy:
-Không, bọn cậu không hiểu đâu,...tớ đâu có đáng,...Tớ không muốn bọn cậu bị gì hết,...làm ơn...làm ơn đi mà...hãy tránh xa tớ ra...!
Có
vòng tay của ai đó bao gọn nó lại, rồi những cánh tay khác dần quây lấy
nó, ấm quá...Nó mệt mỏi dựa đầu vào hõm vai Thiên Tân, đôi mắt khẽ nhắm
lại chỉ có hàng nước mắt vẫn tuôn rơi...Những người xung quanh nhìn nó
mà cũng không thể cầm dòng lệ, họ lặng lẽ khóc, lặng lẽ xoa dịu cho
nhau...Dựa tấm lưng lên lề cửa lạnh ngắt, Thiên Lâm nhìn em gái, trên
mặt anh không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ có nắm tay là khẽ xiết
chặt đến độ móng tay găm vào da thịt đến chảy máu, anh thấy hận cái dòng họ ấy, tuyển chọn khắc nghiệt, trả giá bằng máu của kẻ thua,...nực
cười...Anh ước gì mình không sinh ra ở đó, đúng hơn là ba không sinh ra ở đó, vậy thì mọi chuyện sẽ không đến mức này, nếu thế, có lẽ cả gia đình đã không phải xa nhau...