Đã nguyên hai tuần nay nó thiếp đi không tỉnh lại, bầu không khí của cả
căn biệt thự bao trùm bởi hơi thở lạnh lẽo, lòng ai cũng mang nặng một
nỗi sầu, một nỗi lo lắng dài và rộng như biển cả, chỉ có nó là vẫn yên
bình nằm đó, yên bình nhắm mắt...thảnh thơi...Bao ngày, Thiên Tân đều cố chấp ở bên cạnh nó, cơm không buồn ăn, ngay cả nước cũng chẳng buồn
uống, tay cậu luôn nắm chặt tay nó, như thể chỉ cần lơ là một giây, một
phút là nó sẽ tan biến, như một giấc mơ, như một làn sương mong manh. Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Tân khẽ giật mình, vẫn ngồi yên lặng ở chỗ
cũ, đôi mắt cậu chỉ hơi hơi nhướn lên về phía cửa, ngay sau đó, anh Lâm
bước vào, theo sau anh là cả một đoàn người, Thiên Tân nhăn nhẹ chân mày nhìn khuôn mặt nó, một tiếng cũng không nói, anh Lâm cũng vậy, mọi
người trong phòng chỉ yên lặng trông người con gái với sắc mặt trắng
bệch nổi bật trên làn tóc xõa tung màu tím xinh đẹp...Chớp khe khẽ đôi
mắt màu tro xám, anh Lâm cố cười một nụ cười méo mó :
-Cậu, giờ phải gọi tôi là anh nhỉ !
Một ít tiếng cười nhỏ chiếu lệ vang lên trong phòng, ngay sau đó không gian lại im lặng trở lại, tựa như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ mồn một, anh thở dài, đoạn kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, mắt vẫn
không rời bóng hình nó một khắc...
-Cậu có muốn biết vì sao con bé lại bị như vậy không ?
Không có tiếng trả lời, anh Lâm cũng không để ý, liền bắt đầu kể :
-Đây giống như là một căn bệnh di truyền vậy, nghe ba nói thì mẹ anh ngày
xưa cũng bị như vậy, vốn dĩ căn bệnh này cũng không nguy hiểm, và cũng
không dễ bộc phát, nhưng con bé lại gặp phải những biến cố đặc biệt khi
còn quá nhỏ...vậy nên...Cứ mỗi khi nhìn thấy quá nhiều máu không phải
của mình, nó sẽ không thể kiềm chế được bản năng, đặc biệt là khi thấy
một người nào đó quan trọng với mình gặp nguy hiểm,...Năm mà Ren biến
mất, nó đã giết nguyên gần chục người đàn ông lực lưỡng khi mà còn quá
nhỏ, đó cũng chính là lý do mà ba mẹ anh quyết định để nó tách ra khỏi
mọi người, ba mẹ muốn con bé quên hết mọi chuyện liên quan đến Ren và cả cái căn bệnh quái quỷ này nữa, hệ lụy sau khi bệnh bộc phát là con bé
sẽ hôn mê bất tỉnh vài tuần, thậm chí là vài tháng, khi tỉnh dậy thì bị
mất trí nhớ tạm thời và sức khỏe thì yếu trầm trọng, ban đầu ba mẹ cũng
không có ý định tách con bé ra khỏi mọi người, nhưng cơ bản là đến khi
nhớ lại, con bé lại có dấu hiệu bị mất không chế,...nên lựa chọn cuối
cùng của hai người là sử dụng thuốc và thôi miên để xóa kí ức của nó
đồng thời đưa nó xa khỏi những thứ có liên quan đến sự việc...!
-Chẳng lẽ...căn bệnh này không thể chữa trị...!
Nhếch nhẹ khóe môi, một nụ cười đắng chát hiện lên trên môi anh :
-Nếu có thể...cậu nghĩ rằng chúng tôi không thử sao...? Chỉ tiếc là căn bệnh này là vô phương...không bao giờ có thể chữa khỏi !
Ngừng một lúc, như thể ngăn mình không đánh rơi giọt nước mắt thương cảm, anh khẽ hắng giọng...
-Dù sao thì giờ cũng ổn rồi ! Có mọi người, con bé sẽ không phải khổ nữa, cũng không phải...đau...!
-Cho em hỏi chút ! Em có xem ảnh hồi nhỏ của chị Sa, sao thấy hồi đấy tóc chị ấy màu đen mà, giờ lại là màu tím tự nhiên ?
Nhắm lại đôi mắt xám huyền ảo, anh ngả lưng xuống thành ghế, đoạn như chìm
lại vào một chuỗi kí ức xa xăm, chỉ là khuôn mặt anh lại bình thản, như
một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
-Con bé bị ung thư, phải thay máu...Một thời gian sau thì tóc hoàn toàn đổi thành màu tím như người cho máu !
Lấy được câu trả lời mà mình muốn, Hạ Thiên tựa nhẹ đầu lên vòm ngực của anh Nhân, cậu cũng thấy mệt rồi...