Orochimaru cười nhìn Ichiro, mà lúc này quan tài sau lưng hắn đã trồi lên hoàn toàn, nắp quan tài rớt xuống, bên trong thình lình là một cỗ tử thi, là một cô gái tóc đỏ. Khắp nơi trên cơ thể cỗ tử thi đều nứt nẻ, cảm giắc giống như là đất nung quá lửa vậy, hốc mắt lại là đen kịt kì dị.
“ Đây là nơi nào? Nhân giới ư.” Cô gái mở miệng không lưu loát nói, có lẽ là do cỗ tử thi nguyên nhân, cũng có thể vẫn chưa quen thuật cơ thể một dạng.
“ Đó là ai?” Ichiro nhìn cô gái kia giật mình, hắn cảm giác như có một mối liên kết kì lạ giữa hai người, một liên kết vô cùng mật thiết. Nghe Orochimaru vừa nói, Ichiro cũng đã mơ hồ đoán được người này là ai.
“ Cậu không nhận ra sao? Đó là mẹ của cậu đó. Mà quên mất, cậu cũng đâu biết cha mẹ của mình là ai.” Orochimaru cười nói.
“ Mẹ, vậy ra con là Naruto.” Cô gái nghe hai người đối thoại, lại nhìn Ichiro mong đợi hỏi.
“ Không phải, con là Ichiro. Thật sự là mẹ sao?” Ichiro cảm giác có chút khác lạ, mấy chục năm hai kiếp sống, cảm giác gọi một tiếng mẹ hơi ngượng mồm.
“ Ichiro, con còn sống, thật tốt quá, không ngờ con còn sống, lớn lên còn rất đẹp trai, rất giống Minato khi trẻ. Đúng rồi, Naruto thế nào, em con sống tốt chứ, hai con sinh hoạt thế nào, có vui vẻ hay không? Có kết được nhiều người bạn tốt hay không?”
Uzumaki Kushina, đây chính người mẹ đã qua đời của Ichiro, cô liên tục hỏi han Ichiro, giống như có hẳn một cuốn ngàn vạn câu hỏi vì sao vậy. Ichiro chỉ có thể gật đầu không ngừng kêu tốt, đợi Kushina dừng lại lấy hơi vội vàng lên tiếng hỏi.
“ Mẹ à, trò truyện đợi khi khác đi, hiện tại trạng thái của người là bị Orochimaru dùng Uế Thổ Chuyên Sinh cho gọi, mà hắn hiện tại chính là kẻ địch của con. Mẹ mau nghĩ cách giúp con đi chứ.”
“ Uế Thổ Chuyển Sinh, Orochimaru, con trai, thật là giỏi, vậy mà có thể đấu với tên biến thái Orochimaru.” Kushina cười nhìn Ichiro nói.
Mà lúc này Orochimaru đã không chờ được, hắn vừa bị người, à không cương thi gọi là biến thái, không thể nhịn được. Hắn cầm một thanh kunai có gắn một lá bùa đâm vào gáy của Kushina, ánh mắt và vẻ mặt của cô mất dần đi cảm xúc.
“ Hai người có thể vừa giao lưu vừa nói truyện. Ta cần đi trước tìm Sasuke. Hẹn gặp lại.”
Orochimaru nói xong liền chui xuống đất biến mất, Kushina nhìn Ichiro, còn sót lại một chút ý thức nói.
“ Con trai, con chỉ cò phân ấn linh hồn của ta lại mới có thể phá giải thuật này. Cố lên con trai. Còn có, ta rất mừng vì được gặp con, ta yêu con.”
Cuối cùng một câu, Kushina liền hoàn toàn mất đi ý thức, triệt để trở thành một bộ cương thi. Không giống sau khi được cải tiến, Uế Thổ Chuyển Sinh lúc này chỉ có thể khiến kẻ bị triệu hồi biến thành cương thi vô tình, không có ý thức.
“ Mẹ à, đắc tội rồi.”
Ichiro thở dài một tiếng, sau đó liền nhanh chóng đánh nát cơ thể của Kushina, mặc dù cô là thượng nhẫn nhưng mà là chuyên về phong ấn thuật, sức chiến đấu cũng không mạnh lắm. Cơ thể cô tan ra từng mảnh tro tàn, nhưng rất nhanh liền tụ tập lại như lúc ban đầu. Đây là cái lợi hại của thuật này, khiến cho kẻ được triệu hồi có cơ thể bất tử.
“ Không thể tiếp tục đánh, không có ý nghĩa. Ta cần một người giỏi phong ấn giúp ta phong ấn mẹ lại. Mẹ à, phiền đi theo con một chuyến về làng Lá thăm quan một chút.”
Kushina sau khi hồi phục liền kết ấn, sau lưng liền bay ra một đoàn xích sắt, phía trên có các loại ấn chú kí, nó rất mạnh về phong ấn, ngay cả Kurama hoàn chỉnh đều bị trói cho không thể ngo nghoe. Ichiro vừa nhìn thấy một đám dây xích như là rắn độc nghoe nguẩy sau lưng Kushina liền sợ hãi co chân lên chạy.
Các phân thân của Ichiro thay phiên nhau đi quấy rầy Kushina, cùng với bản thể dẫn dắt Kushina rời khỏi khu rừng chết. “ Đùng đùng” tiếng vang liên tục kêu lên, cây cối cũng ngả bên này nghiêng bên kia. Ichiro mặt tái mét, tên nào nói bà mẹ bạo lực này của hắn không mạnh.
“ Mẹ à, con của người mặc dù có lúc hơi gây truyện với người khác, có hư hỏng một chút nhưng mà mẹ cũng không thể nhẫn tâm dùng roi quất con được. Coi như một cây được rồi, dùng nhiều như vậy là muốn án mạng đó.”
Ichiro vừa chạy vừa đối cương thi Kushina trò truyện, mà người sau đều sẽ im lặng dùng hành động trả lời hắn. Ichiro đã phải sử dụng đến cả Phi Lôi Thần thuật để né đòn, nếu không lúc này mông hắn có lẽ đã nở hoa.
“ Truyện gì vậy, tại sao có người làm ra động tĩnh lớn như thế, hạ nhẫn không thể nào làm được.”
Ở bên ngoài khu rừng các giám thị vội vàng phát hiện động tĩnh của nơi này, kinh ngạc hô một tiếng sau đó vội vàng đuổi đến. Đám người Anko cũng vừa mới rời đi đâu quay lại, sắc mặt khó coi.
“ Đáng chết, đây là do Orochimaru làm sao?” Anko sờ lên cổ mình, nơi đó nổi lên một cái ấn chú màu đen do câu ngọc tạo thành.
“ Mau, đi thông báo cho ngài Hokage, nơi này có biến. Orochimaru đã độp nhật vào khu vực thi.”
“ Cái gì? Orochimaru, hắn còn dám quay lại.”
“ Đi mau, nếu không sẽ không kịp.” Anko quát một tiếng, người kia vội vàng quay đầu về làng, còn những người khác thì đồng loạt đuổi tới hướng vụ nổ. Anko miệng lẩm bẩm.
“ Lần này mục tiêu của ngươi sẽ là ai?”
......................
Ichiro đang chạy một hồi bỗng phát hiện đằng trước có người đang đánh nhau liền có ý muốn đi vòng qua. Nhưng mà hắn liếc qua lại thấy là một cô gái tóc đỏ, mắt đeo kính, trên đầu đeo băng của làng cỏ. Lúc này cô đang bị một con gấu lớn tấn công, sợ hãi chỉ biết ngồi trên mặt đất run rẩy, ôm chặt Địa thư trong tay.
“ Ầm ầm” Gấu bự một cái dậm chân khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, cô gái liền hoảng sợ ngã vật ra phía sau, mắt kính cũng rớt ra đất. Cô hoảng loạn vồ trên mặt đất tìm kiếm mắt kính của mình, gấu bự thì đã giơ vuốt chuẩn bị tạp xuống.
Ichiro liền phóng ra hai cây kunai, một cây chặn lại móng vuốt của gấu bự, một cái phóng tới dưới chân cô gái kia. Sau đó hắn liền tốc biến đến bên cạnh cô gái, thuận tay nhặt lên mắt kính của cô sau đó ôm cô nhảy lên một cành cây.
Karin bị người ôm lấy giật mình hét lên một tiếng muốn dãy dụa, bên tai liền nghe thấy có người nói chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn thấy đó là một người con trai còn rất đẹp trai, trên trán có mang băng đeo của làng Lá, mà sau lưng cậu ta chính là lờ mờ một cái đen thui gấu bự.
“ Đừng động, đeo kính mắt vào đi.” Ichiro cười nhét kính mắt vào tay cô.
“ Cảm ơn cậu, tôi là Uzumaki Karin.” Karin mặt đỏ lên ngượng ngùng nói, cô có thể từ trên người Ichiro cảm giác được một loại thân thiết, giống như người thân.
“ Ồ, tôi là Uzumaki Ichiro. Cậu cũng là tộc nhân Uzumaki, thật trùng hợp, mẹ tôi cũng là tộc nhân Uzumaki.” Ichiro cười nói.
“ Ầm... Gào...” Đúng lúc này sau lưng bọn họ vang lên tiếng nổ, gấu bự bị một sợi xích cho xuyên thấu, nổ tan bành. Ichiro lập tức co chân lên chạy, Karin quay đầu nhìn thấy một ma nữ tóc tai tung bay, sau lưng bùng lên hàm chục xích sắt như là con rắn đâm loạn xung quanh. Xung quanh ma nữ lại có vài Ichiro khác.
“ Người đó là ai, tôi có cảm giác người đó giống chúng ta, là tộc nhân Uzumaki.” Karin nhìn Ichiro hỏi.
“ Há, đó là mẹ của tôi, đã mất rất lâu rồi. Hiện tại bị người cho gọi về, có hơi bạo lực một chút.” Ichiro cười giải thích.
Karin lại là rùng mình một cái, trong trường hợp này còn có thể cười đùa được sao?