Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 56: Thí luyện




Sáng sớm hôm sau nhóm ba người Sasuke đúng giờ có mặt tại bãi luyện tập số 10, bọn họ ba mặt nhìn nhau sau đó chào hỏi nhau bằng cái ngáp thật dài. Bởi vì lo lắng cho nên giấc ngủ của bọn họ không được đầy đủ cho lắm lại thêm dậy sớm chuẩn bị, ngáp ngủ là truyện bình thường.

“ Naruto, cậu có hỏi thăm được gì từ Ichiro không? Không biết nội dung của bài kiểm tra hôm nay là gì, nếu có thể chuẩn bị trước thì qua màn cũng dễ dàng hơn nhiều.” Sakura nhìn Naruto hỏi.

Naruto bình thường nếu được Sakura chủ động bắt truyện chắc chắn sẽ rất vui vẻ nhưng mà hiện tại trên mặt cậu ta chỉ có hiện lên hai chữ “ đắng chắt”. Naruto và Sasuke cũng nghĩ đến việc thăm dò qua Ichiro, nhưng mà khổ lỗi tên kia cả đêm không về nhà, bọn họ muốn hỏi lại không biết hắn trốn đi đâu.

“ Anh hai đáng ghét.” Naruto thì thầm một câu sau đó cười gượng nhìn Sakura nói.

“ Xin lỗi Sakura, anh hai hôm qua không có về nhà, cho nên tớ chẳng thể hỏi được gì cả.”

“ Hừm, tên đáng ghét kia chắc chắn là cố ý trốn tránh. Đừng để bà đây bắt được nếu không...”

Sakura nổi giận đùng đùng quát, sau lại cảm thấy hình tượng mình bị phá hủy, quay ngoát 180 độ, đáng yêu nhìn Sasuke nói.

“ Tớ chỉ đùa mà thôi.”

Sasuke liếc mắt một cái không nói gì, Naruto lại là trợn tròn mắt nhìn, hắn không nghĩ tới Sakura cũng có lúc thô bạo như vậy. Cảm giác dường như càng thêm... đáng yêu. Đối với đã biến thành phấn điêu trạng thái Naruto, cho dù Sakura có thả bom có lẽ vẫn đáng yêu.

Ba người ngồi xuống bắt đầu chờ đợi Kakashi và Ichiro, bắt đầu không có ai nghi ngờ điều gì. Thế nhưng đợi đến khi mặt trời bắt đầu lên cao dần, khí lạnh cũng tan dần, mọi người mới cảm thấy có vấn đề.

“ Chúng ta lại bị hai người kia cho leo cây nữa rồi. Lần này chắc chắn không thể nhẫn nhịn.”

Sakura bạo phát, duy nhất nữ tính chắc chắn có quyền được bạo phát lúc này. Naruto ôm bụng nhìn Sakura và Sasuke nói.

“ Theo như hiểu biết của tớ với anh hai, tớ suy đoán cái nhắc nhở “ thiện ý” mà anh hai để lại cũng là một loại lừa gạt. Anh hai cố ý muốn chúng ta nhịn đói để có thể dẽ dàng hành hạ chúng ta trong bài kiểm tra.”

“ A... a... a... Ichiro, tôi và cậu chắc chắn không đợi trời chung.”

Sasuke nhìn hai người kia gào thết không nói gì cả, mặc dù trong lòng cậu cũng đang rất khó chịu. Nhưng mà không thể đánh mất hình tượng được, cần phải lạnh lùng, cùng lắm lúc về giải quyết tên kia sau vậy.

Đúng chín giờ Ichiro khoan thai đến muộn, Kakashi cũng giống như bấm đồng hồ một dạng vừa lúc đến sau cùng. Hắn nhìn bốn người kia đưa tay chào một câu.

“ Yo, chào buổi sáng các bạn nhỏ. Bởi vì trên đường ta gặp một bà cụ, lòng tốt đột nhiên nảy sinh liền đưa bà cụ về nhà cho nên mới đến trễ như vậy.”

“ Không sao? Em cũng vừa mới tới thôi, cũng không đợi lâu lắm.” Ichiro cười nói.

“ Cậu thì không sao nhưng chúng tôi có sao đó. Nói coi các người là cố ý phải không?”

Sakura tiến lên véo tai Ichiro hét lên, Ichiro giật mình một cái, hắn không nghĩ tới Sakura sẽ làm ra hành động “ thân mật” như vậy, chẳng lẽ hai người quen lắm sao. Ichiro bị véo biến thành một đám bụi biến mất, Sakura nhìn thấy kinh hô một tiếng.

“ Đó chỉ là ảnh phân thân mà thôi.” Sasuke lạnh nhạt nói.

Sakura nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sasuke lại nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, mặt khẽ đỏ lên, trong lòng thì thầm mắng Ichiro đáng chết. Naruto lại là ánh mắt hâm mộ nhìn vừa mới xuất hiện Ichiro, tên này cảm thấy được Sakura “đánh yêu” là một điều hạnh phúc.

“ Đối với một nhẫn giả, trước khi làm một nhiệm vụ nào đó đều phải thăm dò kĩ thông tin của nhiệm vụ cùng đối tượng. Hôm qua các cậu cũng đã biết được danh tự của thầy Kakashi, nếu như các cậu có thể đi ra ngoài hỏi thăm một vài người liền sẽ biết được thông tin về thầy ấy, sẽ biết được thầy ấy có danh là kẻ đến trễ. Nếu như có tâm các cậu còn có thể tìm được thông tin của bài kiểm tra. Đây chính là kiến thức cơ bản mà học viện dạy.”

Ichiro nhìn ba người nghiêm túc nói.

Ba người Sasuke liếc nhìn nhau sau cúi đầu không dám nói, ba người bọn họ quả là chưa từng nghĩ tới việc đi thăm dò thông tin về Kakashi. May đâu ý nghĩ của họ cũng là thăm dò từ Ichiro mà thôi, ai biết đâu tên này lại chơi trò mất tích cơ chứ.

Kakashi nhìn bộ dạng thụ giáo của ba tên nhóc kia khóe miệng giật giật, rốt cuộc ai mới là thầy giáo đây, ta mới là thầy giáo đó, các ngươi sao có thể như vậy. Kakashi ho khan một tiếng lấy chút tồn tại cảm giác, nghiêm túc nói.

“ Được rồi, chúng ta sẽ nói một chút về bài kiểm tra sắp tới, các em có thể gọi nó là một bài kiểm tra Sinh tồn dã ngoại. Nội dung của nó rất đơn giản, chỉ cần các em có thể lấy được một chiếc chuông thì có thể thông quan. Người có được chiếc chuông sẽ nhận được phần cơm của bữa trưa hôm nay.”

“ Đinh đương” Kakashi lôi ra hai chiếc chuông khẽ lắc lắc nhìn ba người Sasuke nói. Sasuke nhìn thấy Kakashi chỉ lấy ra có hai cái chuông liền hỏi.

“ Tại sao chỉ có hai chiếc chuông, chẳng lẽ nói chỉ có hai người có khả năng thông quan sao?”

“ Hỏi rất hay.” Kakashi vỗ tay khen. “ Đúng vậy, chỉ có hai người có thể thông quan, còn lại một người sẽ phải xách ba lô quay trở lại học viện.”

Sasuke ba người nghe thấy vậy nhìn nhau một cái, Naruto cười nói với Sasuke.

“ Sasuke, xem ra chỉ có thể ủy khuất cậu thôi, tớ sẽ lấy cả hai chiếc chuông để tớ và Sakura có thể tốt nghiệp, đến lúc đó Sakura nhất định sẽ thích tớ. He he.”

Sasuke liếc Naruto khinh thường nói.

“ Hừ, cậu cũng quá đánh giá cao bản thân rồi đấy. Tôi nhất định sẽ lấy được chiếc chuông, tôi sẽ tốt nghiệp, còn cậu tiếp tục trở lại học viện chăn kiến đi.”

Hai tên này trợn mắt nhìn nhau, ở giữa như có tia lửa lóe lên, đây chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết liếc mắt đưa tình, bắn điện giật giật.

“ Nếu như các em không có ý kiến gì thì bài kiểm tra sẽ được bắt đầu. Người giữ chiếc chuông chính là Ichiro, thời gian chính là đến giữa trưa 12 giờ.”

Kakashi vứt hai chiếc chuông cho Ichiro sau đó chuồn mất “chẳng phải ngươi muốn lên mặt thay ta sao, hừm vậy ngươi mệt nhọc đi nhóc con”. Ichiro thuận tay bắt được sau đó lại nhăn mặt, tại sao lại là hắn đến kiểm tra chứ. Mà thôi, đã vậy thì chơi đùa chút.

“ Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, tôi sẽ đem hai chiếc chuông giấu ở đâu đó quanh đây, các cậu chỉ cần tìm tới và lấy đi là được. Người có thể giữ đến cuối cùng sẽ là người thông quan. Bái bai, chúc may mắn.”

Ichiro vẫy tay một cái liền biến mất tại chỗ, ba người Sasuke nhìn nhau một cái sau đó liền chia thành ba hướng biến mất, bọn họ bị câu nói của Ichiro chia rẽ. Theo Ichiro nói thì đến cuối cùng rất có thể ba người sẽ phải đánh nhau để lấy chiếc chuông, vì vậy không có lí do nào để ba người đi cùng nhau.

“ Tên nhóc này thật hiểm độc, đơn giản một câu liền có thể tách bọn nhóc ra.”

Kakashi ngồi trên một cành cây, cầm một cái ốm nhòm lẩm bẩm.

Naruto đi vòng quanh một hồi bỗng nhiên phát hiện phía trước mặt có một chiếc chuông, hắn từ từ đến gần, ánh mắt ngó nghiêng đề phòng. Khi mà đi đến bên cạnh chiếc chuông hắn mới thở phàn nhẹ nhõm cúi người đi nhặt chiếc chuông, trong lòng nghĩ có lẽ anh hai cố ý để bản thân có được chiếc chuông dễ dàng như vậy. Sau đó vài giây Naruto hét lên thể hiện niềm vui của mình.

“ A... a... Anh hai, mau thả em xuống, không muốn chơi cạm bẫy, chúng ta là anh em.”

Naruto một chân bị buộc một sợi dây, cả người bị treo lủng lẳng trên cành cây như một con giun đang dãy dụa. Ichiro từ bụi cây đi ra, từ tốn từ trong tay Naruto lấy lại chiếc chuông cười nói.

“ Đối với một nhẫn giả mà nói, phát hiện cạm bẫy là thường thức, nên nhớ kĩ điều đó.”

Nói xong hắn liền vung vẩy chiếc chuông rời đi, Naruto nhìn Ichiro rời đi cười ha ha sau đó lấy một thanh kunai chặt đứt sợi dây ở chân rơi xuống đất. Cơ mà chân hắn vừa chạm đất liền phát hiện cơ thể không hề ngừng lại mà tiếp tục chui xuống, bên dưới bị người đào ra một cái hố.

“ A...a... Anh hai quả nhiên đầu óc toàn âm mưu quỷ kế, còn thiết kế một cái bẫy đằng sau. Nhưng mà cuối cùng vẫn là ta thắng, he he, ta cũng biết dùng mưu kế mà. Chiếc chuông vừa rồi chỉ là giả mà thôi.”

Naruto cười vui vẻ sờ vào túi nhẫn cụ bên hông, sờ loại một hồi chẳng thấy chiếc chuông nào, chỉ lôi ra được một tờ giấy, bên trên có ghi lại lời nhắn của Ichiro.

“ Nhóc con, em còn non lắm. Muốn lừa anh hai, không có cửa đâu. He he.”

“ Anh hai, em phục rồi.”