Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 35: Lật mặt




Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cậu một cách đột ngột, lại không dễ dàng xóa bỏ được. Ichiro tĩnh tâm vận chakra cửu vĩ vào dao giải phẫu, nhưng biến cố lại xuất hiện, chakra của cửu vĩ quá bá đạo khiến dao giải phẫu có dấu hiệu bị ăn mòn. Nếu như dùng trên cơ thể của Shisui hậu quả sẽ khôn lường.

“ Tại sao lại như vậy, rõ ràng cơ thể của ta có thể chịu đựng được chakra này mà.”

“ Bởi vì cơ thể ngươi lúc nào cũng được chakra rò rỉ của ta thẩm thấu, qua nhiều năm đã có sự hòa hợp nhất định, nếu như không phải lượng lớn sẽ không bị gây tổn thương. Còn đối với kẻ khác nó lại không khác một chất độc, sẽ chỉ bị ăn mòn.”

Kurama không biết từ lúc nào tỉnh ngủ, nhảy ra nói vài câu. Ichiro giật mình hiểu ra, thế nhưng cậu không bỏ cuộc, nếu như chakra cửu vĩ đã hòa vào cùng mình, như vậy chắc chắn có gì đó trong cơ thể mình đã hóa giải được sự bá đạo của nó. Là cái gì đây, là cái gì có thể hóa giải sự bá đạo của chakra cửu vĩ, ichiro lại rơi vào trầm tư.

“ A...”

Bỗng Ichiro nghe thấy một tiếng rên nhẹ, quay đầu phát hiện Shisui có dấu hiệu tỉnh lại, bởi vì đau mà rên một tiếng. Ichiro không nói một lời nhấc ống tiêm chích cho anh ta một mũi, thế giới lại yên bình, cậu lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.

Thời gian cứ trôi qua từng chút một, khi mà Shisui đã bị nhẫn tâm chích thêm hai mũi kim nữa thì Ichiro mới vỗ đầu một cái kêu lên.

“ Thế mà cũng nghĩ không ra, thứ có thể hóa giải chakra cửu vĩ chỉ có thể là chakra của mình, nói chính xác hơn là chúng nó đã có sự dung hợp ban đầu rồi. Chỉ khi nào chakra cửu vĩ trở lên nhiều hơn chakra của ta mới khiến ta bị thương.”

“ A...”

Vừa nghe được tiếng rên rỉ, Ichiro theo bản năng cầm ống chích cắm mạnh lên người nằm trên dường, động tác mạch lạc, nhanh nhẹn, dứt khoát, mạnh mẽ khiến người hoa mắt. Chỉ nghe “ phập” một tiếng, sau đó là một tiếng “ hừ” nhẹ, thế giới lại yên lặng.

Ichiro một lần nữa cầm dao giải phẫu, đưa chakra của mình vào sau đó lại đưa tiếp chakra của cửu vĩ vào, hai loại chakra lập tức hòa vào nhau, dao giải phẫu cũng không có dấu hiệu bị ăn mòn nữa. Lần này Ichiro mới yên tâm tiếp tục công việc của mình.

Cậu phải mất một lúc mới khiến các sợi cơ mới trong hốc mắt của Shisui hình thành. Ichiro thở ra một hơi, tiếp theo mới là khâu quan trọng nhất, ghép mắt.

Ichiro cẩn thận lấy ra đôi mắt Sharingan mà Itachi đưa cho cậu, chầm chậm đặt vào hốc mắt của Shisui sau đó vận chakra vào hai lòng bàn tay truyền vào mắt của Shisui.

Ichiro làm rất cẩn thận, chakra truyền vào được khống chế một cách cẩn thận, không quá nhiều mà cũng không quá ít.

Chakra của cửu vĩ lại phát huy một cách kinh ngạc, nó nhanh chóng khiến các tế bào phân chia làm cho các sợ cơ gắn liền với nhau dễ dàng. Quá trình cũng nhanh hơn dự định của Ichiro rất nhiều.

Sau khi làm xong việc ghép mắt, Ichiro lấy thuốc đắp bên ngoài hai mắt của Shisui sau đó cẩn thận dùng băng quấn lại. Việc còn lại chỉ là chờ đợi Shisui thích ứng với đôi mắt mới, có lẽ sẽ cần phải đợi vài ngày anh ta mới có thể tháo băng xuống được. Thời gian này cũng không có gì, chỉ cần chú ý không để tổn thương con mắt là được.

Ichiro đứng dậy vươn vai một cái, đi ra bên ngoài, bất chi bất giác trời đã sáng, ánh mặt trời lên lỏi qua các kẽ lá chiếu xuống trên người khiến cậu cảm thấy ấm áp thư thái lạ thường.

Khẽ vươn vai một cái, Ichiro khẽ hít thở không khí trong lành của thiên nhiên, khẽ bật người một cái cậu nhảy lên một cành cây to duỗi người nằm xuống.

“ Mệt nhọc cả đêm, nghỉ một chút đã.”

Sau đó Ichiro thoải mái nằm ngủ trên cành cây.

........................

Khác với vẻ thư thái của Ichiro, làng lá hôm nay yên lặng một cách dị thường khác hẳn với vẻ nhộn nhịp thường ngày, cả bầu trời cũng trở lên u ám một cách kì lạ.

Những người đi đường đều đi lại một cách nhanh chóng, nơi buôn bán cũng là cảnh mua nhanh bán lẹ, không ai dám to tiếng.

Dường như có một con quái vật đang giám sát bọn họ vậy, chỉ cần khẽ gây tiếng ồn đều sẽ phải chết.

Mà một số người có vẻ là gan lớn tụ tập lại một chỗ nhưng cũng không dám nói to, chỉ dám thì thầm nói truyện với nhau. Nội dung câu truyện của những nhóm người này đều không thoát khoải hai chữ “thảm sát”.

“ Các ngươi đã nghe tin gì chưa? Gia tộc Uchiha sau một đêm chỉ codn lại cái tên, cả gia tộc đều bị người giết sạch, đã trở thành một khu nghĩa địa rồi. Sáng nay đi qua sở cảnh vệ ta còn nhìn thấy vết máu vấy khắp nơi, cũng không có một người còn sống.”

“ Hừm, cái gì mà giết sạch, vẫn còn một tên nhóc đấy thôi, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Nghe nói là do bị sốc quá lớn, tinh thần bị tổn thương, thật là tội nghiệp.”

Một người chen vào nói, những người khác cũng đồng tình.

“ Có thể các ngươi không biết, tên sát nhân kia lại chính là thiên tài Itachi của gia tộc Uchiha này. Vừa rồi ta còn thấy bảng công báo truy nã tội phạm cấp S, là cấp S đó, những tên tội phạm bậc này không tên nào không phải là ác ma.”

“ Hắn chẳng phải là anh trai của đứa nhỏ đang nằm trong bệnh viện sao? Có lẽ nào hắn còn chút tình cảm mà tha cho thằng nhỏ?”

“ Ngươi đang nói truyện cười, tên đó ngay cả cha mẹ đều xuống tay được, còn gì là hắn không dám. Nghe nói do thằng nhóc đó luyện tập về muộn mà thoát khỏi một kiếp, có thể nói là may mắn.”

Đám người thì thào bàn tán về vụ việc tối qua một cách sôi nổi trong im lặng.

Cả làng Lá dường như bị một áng mây đen che phủ, bầu không khí thật âm u, không chỉ có những người dân đang cảm thấy hoang mang, ngay cả các nguyên lão cungc cảm thấy đầu. Một cuộc tranh cãi lớn đang xảy ra tại phòng nghị sự.

Trong phòng có bốn người, đều là những người có quyền lực cao nhất của làng, ngồi ở trung tâm là Đệ Tam, bên dưới có ba người khác trong đó có Danzo. Đệ Tam lúc này mặt giận giữ chỉ vào mặt Danzo mà quắt.

“ Ông có biết mình đã làm gì hay không, tự tung tự tác, ông nghĩ mình là ai chứ?”

Danzo cười khẩy, ánh mắt có ý trêu tức nhìn đệ tam, trong giọng lại không chút che giấu sự đắc ý.

“ Tôi đương nhiên là biết mình đã làm gì, làng Lá không thể giữ lại một thế lực bất cứ lúc nào đều có thể hủy hoại làng. Việc tôi làm tất cả đều là vì an nguy của làng mà thôi.”

Đệ Tam ánh mắt sắc lạnh nhìn Danzo, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.

“ Đừng nghĩ tôi không biết những hành động mà ông đã làm. Đừng luôn luôn treo trên miệng là vì làng, việc làm của ông chỉ khiến làng Lá trở lên yếu kém hơn những làng khác mà thôi.

Từ giờ trở đi Căn bộ không còn tồn tại nữa, tôi ra lệnh cho ông lập tức giải tán tổ chức này. Làng Lá không cần một tổ chức như thế, cũng không cần một kẻ có suy nghĩ cực đoan như ông, hãy quay về suy ngẫm đi.”

Danzo nghe vậy sắc mặt không tốt, bàn tay nắm chặt trở lên trắng bạch, tức giận đứng bật dậy quay người rời đi. Hai người còn lại từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng thấy Danzo tức giận bỏ đi cũng biết điều không nói gì lặng lẽ đứng dậy rời đi, bọn họ trước giờ đều nghe theo Danzo ý kiến mà làm.