“ Thế nhé, anh nghĩ chỉ cần không đến mấy lần luyện tập là có thể thành công học được Rasengan rồi, đến lúc đó nhất định phải để bà cô kia trợn mắt mà nhìn.” Ichiro vỗ vai Naruto thận trọng dặn dò.
“ Anh hai yên tâm, em nhất định khiến bà già giả tạo kia phải khiếp sợ.” Naruto cũng là hừng hực khí thế nói.
“ Nhân đây anh hai cũng nhắc cho em nhớ kĩ một bí quyết. Mặc kệ chuyện khó như thế nào, chất lượng không đến thì ta dùng số lượng bù vào. Hiểu không?” Ichiro nghiêm túc nói.
“ Hiểu, anh hai. Giống như vừa rồi, một người không được thì dùng hai người.” Naruto giống như là học sinh tốt, ngoan ngoãn gật đầu.
Ichiro hài lòng gật đầu, sau đó dẫn theo Kaguya bắt đầu tiếp tục thăm quan thành phố. Trước đó Orochimaru phá hủy chỉ là một phần nhỏ của thành phố thôi, nơi này vẫn còn có nhiều thú vui khác.
“ Lão công, em cảm nhận được Hắc Zetsu.” Đang đi dạo bỗng Kaguya kéo lại tay Ichiro nói nhỏ.
“ Hắc Zetsu?” Ichiro thầm kinh ngạc nhìn Kaguya.
“ Nó chính là một phần ý thức của em cùng với mặt trái của Quả Thần tạo thành. Cho nên khi nó xuất hiện xung quanh em có thể cảm ứng được nó.” Kaguya giải thích.
“ Có nghĩ là nó cũng cảm ứng được em?” Ichiro suy đoán hỏi, Kaguya nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“ Hắc Zetsu hiện tại là thành viên của Akatsuki, hơn nữa vẫn luôn giám sát Obito. Chẳng lẽ nói Obito xuất hiện ở nơi này, liệu hắn có phải là có ý định nhằm vào ta hay là Naruto hay không?”
Ichiro suy nghĩ một hồi, quay sang nhìn Kaguya hỏi.
“ Em có thể cảm ứng được nó đang ở đâu sao?”
“ Có thể. Nhưng mà anh muốn làm gì? Nếu như nó tìm thấy em, nhất định sẽ cùng em hợp làm một đến lúc đó.” Kaguya lo lắng nói.
“ Còn có truyện này.” Ichiro cảm giác bản thân chuẩn bị từ vú em kiêm thêm chức bảo tiêu rồi.
“ Em nói trước vị trí của nó, anh sẽ để cho phân thân đi thăm dò mục đích của bọn chúng.”
“ Nó đang ở hướng đó.” Kaguya cũng không tiếp tục trần chừ, chỉ về phía Bắc của thành phố, nơi đó là một cánh rừng rậm.
Mà lúc này ở phía bắc thành phố, tại một hang động sâu trong rừng rậm. Hai người đang ngồi đối diện nhau, ở giữa là một đống lửa đang cháy hừng hực.
Cả hai người này đều ăn mặc trang phục của Akatsuki, chỉ có điều trong hai người chỉ có một kẻ trên tay có đeo chiếc nhẫn ám chỉ là thành viên của nhóm.
Kẻ ngồi bên trái trên mặt mang theo một chiếc mặt lạ, chỉ để lộ ra một con mắt, theo ánh lửa bập bùng có thể thấy được con mắt đỏ rực như máu. Chính là Sharingan, không biết tên này ra đường có bị người cho gọi một tiếng “ Itachi” hay không.
Mà phía bên trái một người khác lại vô cùng kì quái, bởi vì ngoài áo khoác ra, hắn chẳng mặc thêm thứ gì. Bên trong áo khoác là một lớp vảy giống như vỏ cây, mọc ra từng răng cưa như cây hoa ấm bao chùm lấy người hắn.
Đặc biệt hơn nữa là người hắn ta bị chia làm hai màu đen và trắng, giống như là được ghép lại với nhau, mặc dù có ngũ quan đầy đủ nhưng lại không cách nào hình dung là người.
Mà đúng vậy, tên này đúng là do hai cá thể khác biệt ghép lại, một bên gọi Hắc Zetsu còn một bên thì gọi Bạch Zetsu. Hai bọn họ mặc dù là một thân thể nhưng lại có suy nghĩ khác nhau.
“ Itachi cùng Kisame đưa tìn trở lại, nói rằng hai phần của Cửu Vĩ rất khó bắt được. Bởi vì một đứa có thực lực khá mạnh, một đứa lại được một trong san-nin huyền thoại Jiraiya bảo hộ.” Obito gẩy gẩy củi lửa âm trầm nói.
“ Cho nên lần này ngươi tới đây là định đích thân ra tay sao?” Bạch Zetsu cười hỏi. Mà đổi thành Hắc Zetsu lại là khinh thường nói.
“ Ngươi tìm được một lũ thuộc hạ cũng quá phế vật, ngay cả một hai tên nhóc đều bắt không được.”
“ Hừm, cho dù là một tên nhóc, nó cũng là vật chứa của Cửu Vĩ.” Obito hừ lạnh một tiếng nói.
“ Hả!” Hắc Zetsu đột nhiên thốt lên một tiếng kinh nghi, ánh mắt thay đổi nhìn ra phía ngoài cửa hang.
“ Có truyện gì sao?” Obito thấy nó bỗng thốt lên như vậy liền nghi hoặc hỏi.
“ Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi nói cũng gọi là có chút lí lẽ.” Hắc Zetsu bình tĩnh đáp.
Mà lúc này trong lòng hắn lại không chút nào bình tĩnh, bởi vì vừa rồi hắn vậy mà vô tình cảm ứng được khí tức của Kaguya tồn tại. Mẹ hắn không phải đã bị Hagomoro phong ấn trên mặt trăng mấy vạn năm rồi sao.
Thế nhưng mà vừa rồi hắn lại có thể cảm ứng được mẹ hắn cách hắn không xa, phương hướng hẳn là phía ngoài tòa thành phố kia. Chẳng lẽ mẹ hắn đã thoát khỏi phong ấn rồi.
“ Chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch một chút để tóm hai tên nhóc kia.” Obito ánh mắt lóe lên nói, trong lòng lại thầm cảnh giác lướt nhìn Hắc Zetsu.
“ Không biết các ngươi có thể cho ta góp chút vui được không?”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hang vang lên giọng nói của một người khác. Cả hai đều đồng loạt quay đầu ra nhìn, vừa lúc thấy được một bóng người che nấp cửa hang, bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào rất khó nhìn rõ.
Người kia sau khi nói xong liền nhàn nhã dạo bước mà đi vào, đợi khi hắn còn cách hai người kia chưa đến mười mét, bọn họ cuối cùng cũng chân chính thấy mặt người này.
Đó là một kẻ cao hơn mét bảy, cả người được giấu trong chiếc áo khoác rộng màu đen có mũ trùm đầu, trên mặt lại mang theo một chiếc mặt nạ quỷ. Từ đầu đến đuôi đều chỉ lộ mỗi một đôi mắt màu đỏ máu, rõ ràng cũng là Sharingan.
“ Ngươi là ai vậy?” Obito đứng dậy âm trầm hỏi.
“ Xin tự giới thiệu, ta chính là Tử Thần, kẻ cai quản minh giới.” Ichiro thay đổi giọng khà khà lên tiếng giới thiệu.
“ Tử Thần cai quản minh giới, ngươi là đang lừa gạt quỷ sao?” Obito cười lạnh hỏi.
Mà một bên Hắc Zetsu ánh mắt lại co rụt lại, nhìn chằm chằm vào đóng giả Tử Thần Ichiro, cũng không biến nó đang suy nghĩ cái gì.
“ Xem ra ngươi cũng không đến lỗi ngốc.” Ichiro cười trêu chọc một câu.
“ Hừ, mặc kệ ngươi gọi là cái gì phá thần. Dám ra tới liền chết đi.” Obito cười lạnh một tiếng liền xông tới tấn công, tốc độ cũng không phải là quá nhanh.
Ichiro cười cười không chút nào để ý, vẫn bình tĩnh đứng đó chờ đợi. Chưa đến một giây Obito liền đi tới trước mặt Ichiro, bàn tay đâm ra.
Nhưng mà ngay khi sắp đụng phải Ichiro, một màn kì lạ xuất hiện, hắn vậy mà trực tiếp xuyên qua người Ichiro, đi đến phía sau, sau đó liền quay đầu lại chém.
Ichiro lập tức hơi bước về phía trước tránh né, hắn không cho rằng Obito sẽ lại tiếp tục sử dụng ám chiêu như vừa rồi, đây là một thực chiêu.
“ Làm sao ngươi biết được.” Obito giật mình hỏi.
Hắn nhìn Ichiro ngay từ đầu không né tránh, lại phía sau mới né tránh liền biết được kẻ này đã đoán được chiêu thức của hắn. Mà chính vì biết điều này mới khiến hắn giật mình như vậy.
Cũng bởi vì từ trước tới nay Obito rất ít ra tay, những người từng nhìn thấy thuật này của hắn hầu như đều đã chết rồi, mà còn chưa chết thì chính là thuộc hạ của hắn. Người trước mắt không thể nào là thuộc hạ của hắn được.
“ Nói cho ngươi biết đi, con mắt của ta có thể khám phá hết thảy ảo thuật, cái trò mèo ba chân của ngươi, không thể nào qua mắt được ta đâu.”
Ichiro cười lên ha hả, một bộ ta biết rõ ngươi rồi, mà rơi vào trong mắt Obito thì biến thành vui mừng cùng khinh thường.
“ Thì ra hắn không biết được thuật của ta, chỉ là đoán mò.” Obito thầm nghĩ.