“Đây... là đâu? Tại sao... ta lại xuất hiện ở nơi này. Aaa...đầu của ta."
Lưu Hạo đột nhiên ngã quỵ xuống, hai tay ôm lấy đầu gào thét một cách điên cuồng, hai mắt tràn đầy tơ máu. Đầu hắn hiện tại rất đau,giống như có một cây búa liên tục gõ vào đầu, hắn ước gì lúc này có ai đó đến và giết hắn đi, kết thúc nỗi đau này.
“ Đúng, ta là bị kẻ khác đánh mạnh vào đầu, sau đó...sau đó...Không thể nào.”
Lưu Hạo ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai mắt dần dần đờ đẫn, hai tay buông thõng như kẻ mất hồn, miệng còn thì thào.
“ Chết... ta chết... nơi này là âm phủ... ta bị bọn họ giết...”
Chỉ thấy xung quanh hắn lúc này hoàn toàn là một khoảng không, giống như là vũ trụ bao la, lại giống như là một vực sâu không đấy chỉ toàn hắc ám. Hắc ám vô tận khiến cho người ta cảm giác sự cô đơn, nhỏ bé và... tuyệt vọng.
“Không... ta chưa có chết... ta không thể chết... Đúng, ta còn thấy đau, ta còn chưa có chết... chỉ là ác mộng... mau tỉnh dậy... tất cả chỉ là ác mộng...”
Lưu Hạo như một kẻ điên không ngừng la hét, lăn lộn. Không, có lẽ hắn thật sự điên rồi.
“Không phải ác mộng, đây là sự thật, ta... chết... Hahaha... chết... chết hay lắm... chết hay lắm...”
Hắn không ngừng lẩm bẩm, khi thì cười khi thì chửi, miệng thì không ngừng mếu máo, nếu hắn có thể khóc có lẽ hiện tại nước mắt đã chảy đầy mặt hắn. Thế nhưng hắn lại phát hiện, dù thế nào hắn cũng không thể rơi nước mắt, cho dù hắn có đau khổ như thế nào đi chăng nữa. Hắn đã chấp nhận sự thật, hắn thật sự đã chết.
Bỗng phía trước mắt hắn xuất hiện một ánh sáng, giữa hắc ám khủng bố nó đặc biệt nổi bật.
“ Đó là... thiên thần. Đến lúc đầu thai rồi sao?”
Lưu Hạo nhìn đoàn ánh sáng kia càng ngày càng gần, hắn cũng rõ ràng thấy được bên trong đoàn ánh sáng kia là một đứa bé. Hắn không khỏi nghĩ tới những thiên thần bé nhỏ, có lẽ nó là đến đón hắn đi đầu thai.
“Nhanh như vậy đã phải đi rồi, không phải người sau khi chết còn có thể quay trở lại thăm người thân một lần cuối sao? Ta còn chưa có chào tạm biệt cô ấy, ngươi có thể đợi một chút hay không.”
Lưu Hạo nhìn thấy thiên thần kia càng ngày càng gần hắn không khỏi thương lượng. Hắn đã chấp nhận sự thật hắn đã chết, lúc này hắn chỉ mong được gặp người đó một lần cuối, nói lời từ biệt, không... chỉ cần liếc nhìn cô ấy một cái cũng đủ rồi.
“ A... ngươi làm gì? Aaa... mau đi ra... cút ra khỏi cơ thể ta...”
Lưu Hạo không nghĩ tới đứa trẻ kia nhân lúc hắn không để ý đột nhiên đánh tới, nhanh như cắt chui vào cơ thể của hắn. Quá sợ hãi, hắn một người ngồi giữa hắc ám, đầu cúi xuống nhìn bụng mình không ngừng quát tháo, chửi rủa.
“A! Có lẽ đây là cách thức đưa người ta đi đầu thai. Có chút mới mẻ mà kích thích.”
Lưu Hạo không thể làm gì, hắn bất lực với đứa bé nằm trong bụng mình. Người ta vẫn nói, nếu không thể phản kháng thì hãy im lặng chấp nhận mà hưởng thụ, và rất nhanh hắn đã được hưởng thụ.
“A... đầu... đau... đau chết ta...”
“Minato... không thể... làm khác... được sao. Con chúng ta... em không muốn bắt nó đi theo chúng ta... nó phải có một cuộc sống vui vẻ...”
Lưu Hạo bỗng nhiên cảm thấy đầu như bị ngàn con dao cắt ra, đau đớn vô cùng. Đồng thời trong đầu hắn xuất hiện giọng nói của một người phụ nữ, hắn có thể nghe được sự đau đớn của một người mẹ trong giọng nói kia, tim hắn không hiểu đột nhiên đau thắt lại.
“Cái quỷ gì? Ta tại sao đột nhiên cảm thấy đau lòng, việc này không hề liên quan tới ta, đây là truyện gì xảy ra...?”
Không để hắn kịp phản ứng, đầu hắn lại đau kịch liệt hơn, một đoạn hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Một người phụ nữ tóc đỏ tiều tụy, không ngừng khóc nức nở, trong tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt đăm đăm nhìn trước mắt đang đứng một người đàn ông với mái tóc vàng trong tay cũng ôm một đứa trẻ đang ngủ say. Lưu Hạo cảm thấy hai đứa trẻ kia, cảnh tượng kia nhìn rất quen, rất giống...
“Anh cần phong ấn cửu vĩ vào cơ thể của bọn chúng nhưng chúng chỉ là đứa trẻ sẽ không chịu được sức mạnh của phong ấn. Vì vậy chỉ có thể chuyển dời sức mạnh qua một người khác mới chắc chắn có một người còn sống. Và Ichiro là lựa chọn vì nó làm một người anh, đây cũng là một phần trách nhiệm nên có của nó.”
Nói xong người đàn ông quay về phía đứa trẻ trong tay người phụ nữ kia và nói.
“Ichiro... cha xin lỗi... ta biết như thế là không công bằng với con, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Đến thế giới chúng ta sẽ bù đắp cho con.”
Nói xong, người đàn ông kia liền đặt cả hai đứa trẻ lên một tế đàn sau đó bắt đầu làm phép. Hình ảnh đến đây liền dừng lại, đầu hắn lại một lần nuẵ đau hơn, cảm giác cũng biến thành mơ hồ, bên tai vẫn còn phảng phất ai đó đang nói với hắn.
“Đừng kén ăn... phải kết bạn... ba điều cấm kỵ... và nhớ... học theo thầy jiraiya...”
Lưu Hạo nhăn nhó cố gắng để mỉm cười, nhưng miệng thốt ra lại không có ý vui vẻ gì cả.
“Mẹ kiếp... đến chết cũng không được yên là sao... Kích thích quá rồi.... A... A... A...”
..................
“Tình hình của nó như thế nào rồi.”
Một ông lão lên tiếng hỏi, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc giường trong phòng, nơi đó có một đứa trẻ đang được chăm sóc cẩn thận.
“Thưa ngài đệ tam đứa bé này đã không còn nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên tổn thương do phong ấn gây lên quá lớn nó cần được chăm sóc một thời gian nữa mới ổn.”
Một bác sĩ liền khom người hồi đáp. Ông lão gật đầu quay lại nhìn bác sĩ kia dặn dò.
“Ừm, như vậy rất tốt. Các ngươi hãy chăm sóc nó một cách cẩn trọng đừng để có gì sơ sót. Chúng ta nợ nó quá nhiều.”
Nói xong ông lão không khỏi thở dài, quay đầu nhìn đứa bé kia một chút rồi mới rời đi.
Không biết bao lâu, Lưu Hạo cảm thấy dường như có người ôm lấy hắn, miệng bỗng nhiều hơn thứ gì đó, theo bản năng hắn ngậm lấy nó rồi mút, một dòng nước ấm liền chảy vào miệng, còn có chút mùi vị giống như là... sữa.
Lại một thời gian trôi qua, cảm giác mơ hồ dần dần biến mất, Lưu Hạo lấy lại được ý thức của mình. Theo thói quen hắn đưa tay muốn ngồi dậy, tuy nhiên hắn phát hiện ra một điều kinh khủng. Tay hắn yếu vô cùng, cũng nhỏ bé đi, không đúng, cả người hắn đều nhỏ bé đi, hắn hiện tại đã là một đứa trẻ sơ sinh.
Lưu Hạo mở mắt đánh giá xung quanh, đó là một căn phòng khá là rộng với toàn màu trắng, ân... dường như là bệnh viện vì hắn nhìn thấy một tên y tá đang nhìn lấy hắn và... cầm một bình sữa.
Hắn trơ mắt nhìn bình sữa được đút vào miệng, hắn vậy mà phải uống sữa bột, một kẻ già đầu như hắn phải uống sữa bột, Lưu Hạo đắng chát nghĩ.
Đến lúc này hắn mới có thể suy nghĩ về những chuyện xảy ra “Người đàn ông tóc vàng đó dường như tên Minato,hắn nhắc đến cửu vĩ phong ấn, và... còn phải hi sinh gì đó”.
Hắn đưa tay lên gãi cằm bắt đầu sắp xếp suy nghĩ của mình, nếu để cho người ta nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bày ra bộ dạng như vậy không biết hắn có thể bị mang đi giải phẫu hay không.
“ Ừm, Minato và phong ấn... rất giống đoạn phim ngày mà Naruto được sinh ra, tuy rằng là có hai Naruto. Quan trọng là mình không chết, hay có thể nói là sống lại với thân phận mới, và có thể là ở một thế giới mới với những thứ kì diệu.”