Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 47: Bảo bối của Đao Nhân




“Thiểu Đình sao bị thương thành thế này?”Dì Trương đau lòng nhìn Vu Thiểu Đình nằm trên giường,bà rất thích cậu thanh niên xử sự trầm ổn có lễ phép biết quan tâm người lớn tuổi .

Thật ra sau khi Liễu Uyển Nhi phát hiện Vu Thiểu Đình bị thương,Tô Lực Hằng không giấu diếm chuyện này,đương nhiên sẽ nói cho dì Trương biết.

“Ừ ~ lúc làm viện không cẩn thận té từ chỗ cao xuống,tổn thương trúng đầu.” Còn nguyên nhân Vu Thiểu Đình vì sao bị thương,Tô Lực Hằng dĩ nhiên không nói với dì Trương.

“Đúng rồi,vị này là?” Lúc này dì Trương rốt cục phát hiện Đao Nhân đứng bên cạnh,người trẻ tuổi này bà hình như chưa thấy qua.

“Hắn là bác sĩ tư nhân của ta tên là Đao Nhân,vì chăm sóc cho Thiểu Đình ta cố ý đón hắn về nhà ở.” Tô Lực Hằng giới thiệu thật ra trước khi Vu Thiểu Đình đến Đao Nhân cũng đã tới,chỉ vì sở thích khác biệt cho nên không muốn vào ở Tô gia mà tự mình thuê riêng một căn phòng bên ngoài.

Nói mấy câu cùng Đao Nhân dì Trương mới biết được thì ra hắn chữa trị cho Vu Thiểu Đình,đã có ba bốn ngày bà không lên qua tầng cao nhất.

“Lực Hằng,cậu cũng thật là,chuyện Thiểu Đình bị thương cần gì dấu diếm,còn để bác sĩ Đao ở đây một mình ba bốn ngày.” Dì Trương có chút trách mắng Tô Lực Hằng,nhìn ra ngoài rồi nói”Đã đến cơm tối,như vậy đi tôi ở chỗ này chăm sóc Thiểu Đình, để cho bác sĩ Đao xuống lầu ăn cơm,thuận tiện hóng mát một chút.”

“Đại ca,có được không?” Nghe được lời dì Trương hai mắt Đao Nhân sáng quắc.

Gật đầu,thật ra không cần dì Trương nói hắn cũng định cho Đao Nhân ra ngoài hít thở không,mấy ngày đúng là làm hắn buồn bực.

Được Tô Lực Hằng cho phép,mấy người cùng đi đến phòng ăn.

“Đại ca,các người ăn trước,tôi ra ngoài một chút sẽ trở lại.” Nói xong Đao Nhân liền chuồn đi.

“Chị Tử Quyên,bác sĩ Đao đi đâu vậy?” Nhìn bộ dạng khẩn cấp phát hỏa Liễu Uyển Nhi rất tò mò.

“Hẳn về phòng trò lấy bảo bối của mình.” Tử Quyên đã sớm quen hắn như vậy.Chẳng qua Liễu Uyển Nhi không biết bảo bối của Đao Nhân rốt cuộc là cái gì.

Khi bọn gần dùng xong cơm Đao Nhân mới trở lại,trong tay ôm một Computer có chút cũ kỹ.

Thật ra Đao Nhân bình thường không hút thuốc lá,không uống rượu,không tán gái,yêu thích duy nhất chính là game online, sau khi hắn có được bằng bác sĩ không phải đến bệnh viện lớn hoặc nghiên cứu khoa học làm việc mà gia nhập Lưu Xuyên Đường, bởi vì ở Lưu Xuyên Đường ngoại trừ chữa trị cho các anh em bị thương ra,còn dư lại đại đa số thời gian hắn không có gì làm,có thể tận tình chơi game online,hơn nữa ở Lưu Xuyên Đường tiền lương khá cao,để cho hắn có tiền mua trang bị tốt nhất trong Võng Du.

Còn những chuyện thành gia lập nghiệp hắn một chút cũng không hứng thú,bất luận cha mẹ ở bên Canada thúc ép thế nào hắn cũng giả bộ mắt điếc tai ngơ.

Buổi tối

Tầng cao nhất,trước giường bệnh Vu Thiểu Đình.

“Tiểu Tiểu,tình cảm của em cùng Thiểu Đình rất tốt sao?” Thật ra Đao Nhân đã sớm nhìn ra nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Thấy cô bé trước mắt ngượng ngùng gật gật đầu,Đao Nhân thật hâm mộ Vu Thiểu Đình,bất quá hâm mộ đi nữa hắn cũng không muốn yêu,bị phụ nữ quấn sẽ không có thời gian chơi game online,hắn không muốn!

Nhìn Đao Nhân ngây người Liễu Uyển Nhi mở miệng nói: “Bác sĩ Đao,tối nay để tôi chăm sóc anh Thiểu Đình,anh nghỉ ngơi đi.”

Thật có thể không? Đao Nhân có chút không xác định,bất quá nghĩ Vu Thiểu Đình đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm chắc không còn gì đáng lo.

“Vậy thì giao cho Tiểu Tiểu tôi vào phòng nghỉ ngơi,nếu như những thứ này chuyển sang đèn đỏ,em hãy gọi tôi.” Sau khi dặn dò Liễu Uyển Nhi,Đao Nhân vui vẻ rời khỏi phòng bệnh.

Khi Tô Lực Hằng xuất hiện ở tầng cao nhất liền nhìn thấy cảnh Liễu Uyển Nhi gục bên giường Vu Thiểu Đình ngủ thiếp đi, ánh mắt tìm tòi khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Đao Nhân.

Đẩy ra cửa phòng trong,quả nhiên hắn lại bắt đầu!

Đao Nhân đang đánh quái thú trong một sơn động,đại đao chém a chém a chém a,mắt thấy chém sắp chết quái thú bỗng nhiên màn ảnh Computer tối sầm.

“A ~ quái thú của ta ! Vũ khí của ta!trang bị của ta!trở về,trở về đây!” Đao Nhân nhìn chằm chằm màn ảnh đen nhánh,dùng sức vỗ vào Computer,tâm trạng kích động làm khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo.

“Đủ rồi ?” giọng nói lạnh lùng khiến Đao Nhân tỉnh táo lại.

“Đại ca,anh đã đến rồi.” Liếc một người đàn ông đứng ngay cửa,thảm rồi,đang trong lúc làm việc bị bắt quả tang chơi game.

“Cậu vẫn còn mê vậy sao?” Tô Lực Hằng đi tới trước máy vi tính, hắc tuyến trên mặt nói rõ hắn hiện tại rất tức giận, “Lại để cho một mình Tiểu Tiểu xem bệnh nhân,còn mình ở đây chơi game.”

Dứt lời một tay cầm lấy Computer dùng sức ném ra cửa sổ,chỉ nghe ‘Rầm ’ một tiếng, Đao Nhân trong lòng hét thảm một tiếng,khi hắn vọt tới cửa sổ nhìn xuống phía dưới máy tính đã vỡ nát, chết không toàn thây.

Đó là hắn dùng năm trăm đồng mua trên thị trường,trừ mấy trăm vạn trang bị Võng Du ra đây là tài sản cá nhân duy nhất của hắn,hiện tại toàn bộ xong.

Ngơ ngác nhìn Tô Lực Hằng lạnh lùng rời đi, Đao Nhân trong lòng điên cuồng gào thét:Hung thủ! Hung thủ!

Thật giống như nghe được bất mãn của hắn Tô Lực Hằng bỗng nhiên xoay người.

Nhìn Đao Nhân ngồi trên mặt đất nói: “Nếu như cậu có thể trong vòng nửa tháng cứu tỉnh Thiểu Đình,tôi sẽ cho tiền cậu mua máy tính tốt nhất,cộng thêm trang bị Võng Du mới ra trên thị trường.”

Tiếng nói vừa dứt Đao Nhân liền vèo một cái đứng lên,hai mắt lóe tia sáng vọt tới trước giá sách hắn nhất định phải tìm ra phương pháp chửa cho Thiểu Đình trong vòng nửa tháng tỉnh lại, nhất định phải làm được!

Nhìn thoáng qua Đao Nhân đang cố gắng Tô Lực Hằng trở lại phòng bệnh.

Tiếng động vừa rồi cũng không làm cô gái tỉnh mộng,xem ra hai ngày qua nhóc con này mệt mỏi muốn chết đây.

“Em thật quan tâm hắn như vậy?” Nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Uyển Nhi,chua xót xông lên đầu nhưng ngay sau đó đã bị Tô Lực Hằng cố ý quên đi,hắn cho rằng tình cảm của mình chỉ là trưởng bối quan tâm vãn bối.

Trong giấc mộng cô bé khẽ hừ một tiếng chui vui về phía ấm áp,không ý thức được mình đang bị gã đàn ông ôm vào trong ngực.

Tô Lực Hằng khẽ mỉm cười ôm cô trở về phòng.