Trên bàn cơm
Tô Lực Hằng phát hiện Liễu Uyển Nhi kỳ quái chỉ ăn cơm còn món ăn một chút cũng không động: “Tiểu Tiểu,tại sao cháu chỉ ăn cơm không ăn thức ăn?”
“Chú,hôm nay cháu muốn ăn chay.” Liễu Uyển Nhi nói rất chân thành.
Lời cô hù đến mọi người,tất cả mọi người cho rằng cô muốn giảm cân,Tử Quyên thì có chút bất an,cô ấy không phải sau khi biết Vu Thiểu Đình gặp nguy hiểm thì muốn tuyệt thực chứ.
“Tiểu Tiểu,cháu đã rất gầy không cần giảm cân nữa?” Tô Lực Hằng khuyên nhủ,dì Trương nghe lời hắn cũng liên tiếp gật đầu.
“Cháu không phải muốn giảm cân,cháu muốn ăn chay niệm kinh cầu bình an cho anh Thiểu Đình.” Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm cho Vu Thiểu Đình chính là niệm kinh ăn chay cầu xin Phật tổ phù hộ hắn bình an.
Lời vừa nói ra mọi người trên bàn thiếu chút nữa cười sặc cơm,Tô Lực Hằng nhớ tới hắn từng ở bệnh viện bắt gặp cô niệm kinh, khi đó không để ý mấy,bây giờ nhìn lại chuyện niệm kinh bái Phật không phải cô nhất thời cao hứng.
“Dì Trương, những việc này là dì dạy cô ấy sao?” Trong nhà chỉ có mẹ Trương tuổi tương đối lớn,Tô Lực Hằng nghĩ loại kỹ năng này hẳn do dì ta dạy.
“Lực Hằng,cậu biết tôi không biết làm những việc này.” .
“Tiểu Tiểu,vậy cháu học niệm kinh bái Phật từ đâu?” Tô Lực Hằng thật sự không hiểu được.
Vấn đề của hắn làm lòng bàn tay Liễu Uyển Nhi đổ mồ hôi,cô làm sao có thể nói mình học theo mẫu thân ở Càn Triều Tấn,dưới tình thế cấp bách cô lấy đại một cái cớ do mình bịa : “Hiện tại rất lưu hành tại trường học .”
“Tiểu Tiểu,cháu hôm nào cũng dạy ta đi.” Khinh Vân nhớ tới mình đã sống không ít năm trong hắc đạo,cũng muốn để cho Phật tổ phù hộ cho mình.
“Khinh Vân,cậu cũng đừng theo ồn ào nữa.” Tô Lực Hằng lên tiếng ngăn cản khiến Khinh Vân chui đầu vào trong chén không dám ngẩng đầu.
“Tiểu Tiểu,thân thể còn đang phát triển,không thể chỉ ăn cơm trắng,cá thịt cũng phải ăn một chút .” Dì Trương dịu dàng khuyên nhủ.
“Hòa thượng trong miếu ngày ngày ăn chay thân thể cũng rất tốt.” Liễu Uyển Nhi cũng không tán thành quan điểm của mẹ Trương.
Lời này vừa nói ra dì Trương hết chỗ nói.
“Bọn họ là tăng nhân,cháu có thể giống bọn họ sao.” Tô Lực Hằng nghiêm mặt nói, “Không cho phép ăn chay! Còn cháu nữa nhiệm vụ hiện tại chủ yếu là học hành,chứ không phải niệm kinh,không cho phép học những chuyện kia.”
Vừa nói hắn còn cứng rắn gắp cá nhét vào trong chén cô.
Tô Lực Hằng bắt buộc làm Liễu Uyển Nhi đỏ hai mắt,nước mắt nuốt vào trong bụng nhưng kiên trì không đụng cá trong chén.
Dì Trương nhìn rất đau lòng, cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi,được rồi,Tiểu Tiểu muốn ăn chay thì ăn chay,mẹ Trương sẽ nấu vào món ăn cho.”
“Đừng dùng mỡ heo.” Liễu Uyển Nhi không quên nhắc nhở.
“Dì Trương!” Tô Lực Hằng sắp bị một lớn một nhỏ làm tức chết,đập mạnh chiếc đũa lên bàn, “Dì không thể nuông chiều con bé quá.”
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt ngiêm túc tuyên bố: “Trong nhà này chỉ cần một ngày còn tôi sẽ không cho phép ăn chay.”
“Tiểu Tiểu,cháu ăn miếng thịt sao.” Thấy hắn nổi lửa,dì Trương chỉ đành khuyên nhủ Liễu Uyển Nhi.
Thế là kế hoạch ăn chay của Liễu Uyển Nhi coi như hoàn toàn ngâm nước nóng,nhưng cô vẫn quyết định một mình ăn chay cầu kinh niệm phật cho Vu Thiểu Đình ,Tô Lực Hằng vốn không thể một ngày hai mươi bốn giờ ngó chừng cô.