Dưới cây đại thụ bên bờ sông,Vu Thiểu Đình đở Liễu Uyển Nhi ngồi xuống trên mặt ghế đá.
“Đầu rất đau phải không?” Nhìn miếng băng quấn trên đầu cô rỉ ra máu,Vu Thiểu Đình có chút lo lắng,mới vừa rồi bôn ba lên làm vết thương cô nứt ra.
“Không có chuyện gì,em chịu đựng được.” Chuẩn bị rời đi cô đã chuẩn bị tất cả,chút đau đớn này cô có thể nhịn được.
“Em đợi ở đây,anh đến tiệm thuốc mua bông băng để thay.”
Sở dĩ dừng lại ở chỗ này là bởi vì đối diện có một cửa hàng bán thuốc,Vu Thiểu Đình đang chuẩn bị đi mua thuốc,chợt thấy một đám người quen thuộc tiến vào phòng thuốc.
Lập tức kéo Liễu Uyển Nhi núp sau thân cây lớn.
Liễu Uyển Nhi cũng phát hiện: “Là đàn em anh ấy sao.”
Vu Thiểu Đình gật đầu hắn làm sao không nhận ra đàn em trong Lưu Xuyên Đường,không nghĩ tới đại ca cho người đuổi theo nhanh như vậy,có lẽ trong lòng anh ấy cũng không phải không có Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu,em có nghĩ đây chỉ là hiểu lầm hay không.” Cho dù những lời này sẽ làm hắn đau lòng Vu Thiểu Đình vẫn nói,bởi vì hắn biết cho dù cô lựa chọn rời đi, trong lòng cô vẫn không thể quên Tô Lực Hằng.
Phải không? Nhìn cảnh tượng vội vã tìm kiếm của đám người kia,giờ khắc này Liễu Uyển Nhi chợt nhớ trên bờ cát đen langwiki,Tô Lực Hằng vì cô mà chịu một dao,nhớ lại hắn dùng thân thể đỡ thùng sắt rơi trúng cô.
Trái tim đó lại trở nên mềm mại bắt đầu lưỡng lự.
Vu Thiểu Đình đọc được tất cả trong mắt cô,trong lòng thở dài một tiếng,vui mừng cô không cố chấp nữa đồng thời xen lẫn một tia đau đớn.
Sau khi nhìn đám đàn em Lưu Xuyên Đường rời đi,hắn nhìn sang Liễu Uyển Nhi nói: “Chờ anh đi mua thuốc cái đã.”
Chờ sau khi đổi thuốc sẽ đưa cô về,Vu Thiểu Đình tự nói với mình.
Vu Thiểu Đình đi không đầy một lát,Liễu Uyển Nhi phát hiện cách đó không xa có một đám người áo đen chạy về phía cô.
Ánh mắt tìm tòi nhìn chung quanh giống như đang tìm người.
Theo bản năng núp vào.
Đám người đó từ từ đi tới gần.
“Đại ca nói tìm những nơi lân cận tiệm thuốc,nhưng chúng ta tìm khắp nơi,vẫn không thấy bóng dáng của Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu ” Một người đàn ông trong đó nói.
“Cố gắng tìm đi,nhất định phải tìm được hai người bọn họ,tìm không được chúng ta cũng không xong.” Tiếp lời đương nhiên là tên cầm đầu.
“Nghe nói Vu Thiểu Đình quyền cước rất lợi hại, chúng ta có thể dồn hắn vào đường cùng sao?” Một tên nhỏ tuổi nói theo.
“Đại ca nói không cần khách khí với bọn họ,có thể bắt sống đương nhiên tốt,nếu hắn phản kháng thì trực tiếp dùng súng,không tin chúng ta nhiều người lại có súng không lẽ đấu không lại Vu Thiểu Đình.” .
Nước mắt của Liễu Uyển Nhi đã đảo quanh viền mắt,không nghĩ tới hắn đối với cô ác thế,đây mới chính là mặt thật của xã hội đen sao,cô thật đã nhìn lầm hắn.
Trái tim dần mềm bắt đầu cứng rắn lại,cô không thể bị bọn họ bắt trở về,cô phải trốn khỏi nơi này.
Nhìn người đã sắp đến trước mắt,Liễu Uyển Nhi cái khó ló cái khôn nhanh chóng bò xuống sông,nén vết thương đau đớn cùng đầu choáng váng,dựa sát người vào con sông,cố gắng đè thấp tiếng hít thở.
Khi Vu Thiểu Đình lần nữa trở lại bờ sông,người đàn ông áo đen đã rời đi,không thấy bóng người Liễu Uyển Nhi,hắn lập tức thét lên tên cô tìm kiếm khắp mọi nơi.
“Anh Thiểu Đình,em ở chỗ này.” Giọng nói yếu ớt hấp dẫn hắn đến gần bờ sông.
Thò người ra nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn sợ hãi,chỉ thấy cô bé đầu quấn băng đang lạnh run đứng bên bậc thang nhỏ chưa đầy mười phân,dưới chân là cuồn cuộn nước sông,chỉ cần không cẩn thận một chút không cẩn thận sẽ té xuống,mà hắn cũng không chấp nhận được kết quả này.
“Tiểu Tiểu đừng động,đưa tay cho anh.”