Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 92: Chương 92






“Lớp 9 chúng ta, không được phép thiếu ai cả.”

Tông Cửu chẳng nghĩ sâu về sự khác thường của Phù thủy đen, chỉ chửi trong bụng khi cầm khăn lau tóc.

Học sinh trường trung học Số 1 bị yêu cầu mặc đồng phục xanh trắng, riêng No.8 thần kỳ nhất, lúc ở ký túc xá gã toàn đổi đồng phục thành áo choàng đen mũ trùm đen, cứng nhắc đến khiến người ta thổn thức.

Chẳng mấy chốc, sự cố lại xảy ra trong cuộc thi tuần ngày hôm sau.

Lần này xuất hiện tận ba Người không mặt, cả ba đều là thực tập sinh xếp chót hoặc áp chót của các lớp.

Hơn nữa tất cả đều giống hệt thực tập sinh không mặt đầu tiên, bọn họ thay đổi vào đêm trước kỳ thi, hôm sau bước vào phòng thi lập tức khơi lên sóng to gió lớn.

Khỏi nói cũng biết kết quả thi thế nào.

Tình cờ ba lớp đó, đều thiếu chút nữa sẽ đạt 600 điểm.

Sau khi Người không mặt xuất hiện, bọn họ đã vượt qua mốc 600 điểm đầy nguy hiểm.

Giữa lúc mọi người thi 500 – 600 điểm lại xuất hiện một người thi được hơn 1000 điểm, chả khác gì thần tiên hạ phàm.

Chẳng những bớt đi hòn đá ngáng chân 200 – 300 điểm, mà còn dùng sức một người tăng điểm trung bình cả lớp lên mấy chục điểm.

Lần này, tất cả học sinh trong ba lớp đó đều chọn im lặng.

Suy cho cùng, ngoại trừ bạn thân tri kỷ hay người yêu thì chẳng ai thực sự quan tâm đến chuyện sống chết của người khác, mọi người chỉ quan tâm đến mốc 600 điểm trong kỳ thi giữa kỳ thôi.

Huống chi đám Người không mặt đó, toàn là học sinh kém bị cô lập.

Con người vốn ích kỷ, bản thân không bị biến đổi còn hoàn thành được mục tiêu thì quan tâm nhiều chi?
Đa số lớp cũng nghĩ như lớp trưởng lớp 5, “Mong bọn hạng bét lớp mình biết điều chút, còn phải gánh tụi nó thi có hơn hai trăm điểm nữa.”
“Đúng, biến thành Người không mặt mẹ đi, lũ vô dụng chỉ biết kéo chân.”

Vân vân và vân vân, những phát ngôn cực đoan càng lúc càng nhiều như sóng ngầm cuồn cuộn.

Đến hiện tại, vẫn còn 3 lớp chưa đạt tiêu chuẩn.

Trong đó có lớp 9.

Gần đây Tông Cửu cực kỳ nghiêm khác, ép nhóm xếp chót tập trung làm đề, những câu sai không biết làm thì bắt từng người nói rõ chỗ khó.

Thỉnh thoảng trong buổi học cậu còn cầm sách xuống đứng cuối lớp, kiếm tra xem mấy người xếp chót có nghiêm túc nghe giảng không.

Khi đôi con ngươi hồng nhạt nhẹ nhàng rũ xuống, xinh đẹp nhưng rất có cảm giác ác lực, cả đám không dám cãi lời cậu.

So với lớp khác, lớp 9 khá hơn ở chỗ ít người gây chuyện, dù có cũng không dám ăn nói bố láo với Tông Cửu.

Lúc chọn lớp trưởng vẫn còn vài ý kiến trái chiều, sau này thì tém hết.

Bởi vì chủ nhiệm lớp 9 không phải là kẻ bọn họ có gan động vào, người kia không nói gì thì đâu đến lượt họ lên tiếng chứ? Vốn Tông Cửu cũng thấy nhiệm vụ này phí sức lại không có kết quả tốt, nhưng thành tích cậu đạt được khi làm lớp trưởng thì ai cũng thấy rõ, cậu đã giúp nâng điểm trung bình cả lớp ngày một cao hơn.

Dần dần khiến những thực tập sinh bất mãn, trở nên tâm phục khẩu phục.

Sự nỗ lực của nhóm học sinh hạng bét cải thiện rõ rệt, thậm chí mấy người 99 98 còn tận dụng thời gian ngủ, sử dụng đạo cụ đặc biệt chỉ để học thêm vài bài.

Tính tình họ cũng tốt, vài người còn là thành viên trong các tổ chức lớn, nên so với những lớp khác ganh nhau từng tí, sự đoàn kết của lớp 9 chắc chắn không ai sánh bằng.

Trước kỳ thi tháng lần trước mọi người còn ngầm chỉ trích, nhưng khi vị trí thứ tám của lớp 9 được công bố, tất cả thực tập sinh đều rất vui vẻ ném bạn học xếp chót lên trời, reo hò vui mừng.

Giây phút đó, mọi người đã có cách nhìn mới về tập thể này.

Lớp không bắt nạt hay phân biệt đối xử như vậy hiếm lắm, trừ lớp 1 do Phạm Trác No.2 dẫn dắt, lớp 3 sợ hãi lẫn thần phục trước thủ đoạn thần quỷ khó lường của Phù thủy đen No.8 thì chỉ có lớp 9 mới được bầu không khí đó.

Tông Cửu ứ muốn thừa nhận, thật sự cậu là người ăn mềm không ăn cứng.


Sau bài kiểm tra hàng tuần lần này, vốn lớp 9 còn thiếu 50 điểm, nay rút ngắn thành 15 điểm nữa là đến mục tiêu rồi.

Mặc dù thành quả khả quan, nhưng vẫn khiến mọi người nôn nóng lo lắng.

Bởi vì đây là bài kiểm tra hàng tuần cuối cùng trước cuộc thi giữa kỳ, lần tiếp theo sẽ phải ra chiến trường.

Ngộ nhỡ xảy ra chút sơ suất, sẽ dẫn đến kết cục cả lớp chôn chung.

Lúc Tông Cửu tắm xong rời ký túc xá lên lớp, không ngờ trong lớp đã chật kín người, chỉ thiếu mỗi mình cậu.

“Nay tới sớm vậy ta? Giỏi, có giác ngộ.”
Ảo thuật gia thuận miệng khen một câu, nhìn kỹ lại mới thấy có biến.

Thực tập sinh trong lớp đang xúm lại thành vòng tròn, trên mặt mỗi người là vẻ lo lắng không đồng ý.

Thấy thanh niên tóc trắng bước vào lớp, bọn họ như tìm được xương sống, thở phào một hơi, “Anh Cửu!”
“Anh Cửu cuối cùng cậu cũng tới, mau khuyên thằng ngốc này đi, chúng nó muốn tự nguyện biến thành Người không mặt!”
“Đúng đấy, một lũ ngốc, bảo sao bình thường học kiểu gì cũng không vào, thì ra trong đầu toàn bột mì với nước, khuấy cái thành hồ nhão.”
“Còn bảo gì mà xả thân vì mọi người, sao bình thường không thấy mấy thằng hay cười đùa tí tửng tụi bây có tinh thần cống hiến như thế?”
Bây giờ trong khối đã có bốn thực tập sinh không mặt, so sánh một chút sẽ phát hiện bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau.

Cho nên về vấn đề rốt cuộc Người không mặt hình thành thế nào, hầu như ai cũng đã có suy đoán và kết luận.

Đầu tiên, Người không mặt rõ ràng đều thuộc nhóm học sinh hạng bét mỗi lớp.

Tiếp theo, vòng xã giao của họ rất hẹp, thuộc nhóm người mờ nhạt bị coi thường, đối xử lạnh lùng trong lớp.

Ngày thường luôn căm phẫn sục sôi hoặc kiệm lời ít nói, hiếm khi giao lưu với bạn bè.


Cuối cùng, áp lực tác động lên họ phải cực lớn, áp lực từ mọi phương diện đủ khiến tinh thần bọn họ hoảng loạn khiến nhân cách bị vặn vẹo.

Đương nhiên ngoài ba điểm này, nhóm thực tập sinh còn phải tự đưa ra lựa chọn.

Giống như chủ nhiệm khoa đã nói, họ có giác ngộ ở mức nhất định.

Không ít thực tập sinh biến thành Người không mặt đều là hạng người ham sống sợ chết, đôi lúc dưới áp lực cực đoan, bọn họ chọn buông xuôi vì không muốn chịu đau đớn khi còn sống, chẳng ngờ lại hời cho đám người cùng lớp.

Qua khoảng trống giữa đám đông, Tông Cửu nhìn thấy mấy thực tập sinh xếp cuối lớp 9 đang ngồi ở giữa, vẻ mặt ai cũng nặng nề sa sút, cố tình tạo hoàn cảnh biến thành Người không mặt cho bản thân.

Tuy đám bạn cùng lớp mở miệng là oán giận, nhưng vẻ ân cần trên mặt họ không thể che giấu được.

Giờ phút này, lợi ích đã bị gác lại phía sau, tình nghĩa mới là trên hết.

Không như các lớp khác luôn muốn những học sinh kém hy sinh bản thân, để nâng điểm trung bình cả lớp.

Tông Cửu nheo mắt, lạnh lùng nói: “Mấy cậu tỉnh lại dùm, nhìn thực tập sinh biến thành Người không mặt tự bế thế nào kìa.

Với cái tính nhí nha nhí nhố của mấy cậu, biến được mới là lạ.

Có thời gian chi bằng làm thêm hai bài kiểm tra coi.”
Tiếng cười vang khắp lớp, ngay cả số 99 98 cũng không nhịn được cười rộ lên, ngoác mồm như hai thằng ngốc.

Tông Cửu cũng không thúc giục, chờ họ cười đã mới đặt sách vở trên tay xuống mặt bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Sau khi nhìn thấy nét mặt cậu, bầu không khí vừa sôi động lại đông cứng lần nữa.

“Không chỉ trước kỳ thi này mà sáu mươi ngày tới, tôi hy vọng những tình huống nực cười tương tự đừng bao giờ xảy ra nữa.

Chúng ta cố gắng học tập, chẳng phải vì tất cả mọi người trong lớp sao? Ai dám trở thành nhân vật trong cuốn nhật ký cũ nát đó, hy sinh bản thân biến thành Người không mặt thì đừng trách tôi kêu người đánh tóe khói.”
“Lớp 9 chúng ta mãi mãi là một tập thể, chín mươi chín người, hoặc cùng sống, quá lắm thì chết chung.

Một người cũng không được thiếu.”
Từng lời của thanh niên tóc trắng kiên quyết mà trầm ổn, chất giọng khí phách.


Tuy không có phép tu từ hoa mỹ hay từ ngữ trau chuốt, nhưng lại khiến các thực tập sinh cấp B đỏ mắt.

Không riêng gì bọn họ, ngay cả khán giả cũng khóc òa.

[Mẹ sư, tui cũng muốn khóc, đm cảm động vãi…]
[Em cầm khăn giấy rồi huhuhuhu…]
[Bầu không khí ở lớp 9 thật sự quá tuyệt, mặc dù không phải lớp học giỏi nhất mạnh nhất, nhưng là lớp có tình người nhất.

Bao nhiêu livestream của các lớp thế kia, tôi xem một lượt mới thấy mình thích chỗ này nhất.]
[Chuẩn bài, chủ yếu là lớp trưởng lớp 9 tốt vãi bà ạ, lớp trưởng các lớp khác làm gì có ai bỏ công sức dạy kèm cho học sinh kém? Không tiếp tay với các bạn học tạo áp lực cho họ là khá lắm rồi, ngoài miệng thì nói sẽ không bỏ rơi bất cứ học sinh dốt nào, nhưng vẫn ngấm ngầm để các bạn học cố ý xa lánh học sinh kém, từng hành động đều cho thấy bản thân mong học sinh kém biến thành Người không mặt hơn ai hết.

Mấy hôm nay xem livestream, tôi thấy quá nhiều ví dụ về sự lạnh lùng bạc bẽo này rồi, lạnh lẽo tim gan.]
[Đúng, thật sự chỉ có lớp 9 mới đoàn kết với nhau, nghĩ sao nói vậy.

Tui đang zoom camera lên dòm từng người nè, ê thiệt mấy má, nhìn biểu cảm là có thể phát hiện lớp này không hề có thực tập sinh nào lá mặt lá trái, mọi người đều hy vọng chín mươi chín thành viên cùng đi đến tận cùng.]
[Trải qua phó bản này, tôi thật sự đã thay đổi cái nhìn về ảo thuật gia.

Chả hiểu sao lúc trước mặc dù tôi theo dõi live của cậu ấy, nhưng tôi luôn cảm giác hình như cậu ấy không có tình cảm gì, luôn lạnh nhạt với mọi chuyện.

Haiz, cũng không phải chẳng có tình cảm, mà là thiếu tình người và thờ ơ í.

Phó bản này thật sự khiến tôi phải ngưỡng mộ cậu ấy hmu, lớp 9 xông lên đê!]
[Đúng, bác lầu trên nói quá đúng, đây cũng là cảm giác của em.

Haiz, ai mà ngờ, tuy phó bản này tàn nhẫn như thế, tuy mọi người đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng lại khiến người ta cảm động đến thế.]
Trong lớp, mắt nhóm thực tập sinh đỏ bừng, số 99 nức nở bật khóc.

Lần này không ai cười cậu ta, mọi người đều vỗ vai an ủi, mắt ai cũng ầng ậc nước.

Thậm chí nhiều thực tập sinh trong lớp chưa từng học cấp ba, hoặc chưa bao giờ cảm nhận bầu không khí này.

Nhưng giây phút đó, chín mươi chín trái tim như kề sát nhau vô cùng.

Bọn họ nhìn nhau, giọng khàn khàn hét thật to như muốn lật tung trần nhà: “Nghe rồi! Lớp trưởng!”
“Lớp 9 chúng ta, nếu sống thì cùng sống, nếu chết thì cùng chết, một người cũng không thể thiếu…”.