Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 246




Thời gian chậm rãi trôi, thế là lễ Giáng Sinh cũng đến như đã hẹn.

Khắp nơi tưng bừng treo đèn trang trí, những cây thông Noel bắt đầu mọc lên ở các góc phố, bài hát mừng Giáng Sinh vang không ngớt giữa các trung tâm thương mại.

Giáng Sinh năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, trời như muốn đổ tuyết. Tiếc rằng khu chung cư cao cấp của Tông Cửu nằm ở ven biển, vĩ độ không cao nên hiếm khi có tuyết rơi.

Tông Cửu dậy rất sớm. Trời còn chưa tỏ cậu đã thức, hất bay bàn tay Ác ma đang vắt trên người mình xuống rồi bước lên thảm đến phòng treo quần áo.

Mùa đông quá lạnh nên máy sưởi trong căn hộ thường được bật ở mức cao nhất, miễn không ra ngoài thì mặc áo cộc tay luôn cũng được. Thật ra Tông Cửu không thích nhiệt độ này cho lắm, cũng bởi do ai đó quá lạnh, đã vậy còn thích kè kè bên cạnh người ta vô cùng phiền phức. Thế nên vì lo cho sức khỏe bản thân, Tông Cửu đành phải xụ mặt bật máy sưởi ở mức tối đa.

Tắm rửa thay quần áo xong thì trời đã hửng sáng. Ảo thuật gia lấy cà phê từ dưới máy pha cà phê, kẹp mấy lát bánh mì đã nướng chín vàng trong lò nướng rồi phết một lớp sốt cà chua thật dày, sau đó đứng trước bàn ăn tự buộc tóc cho mình.

Bất chợt một bàn tay kín sẹo lướt qua đầu ngón tay cậu, thuần thục cầm lấy sợi dây chun trên tay chàng trai tóc trắng, buộc gọn mái tóc dài màu trắng bạc xõa tung như ánh trăng. Người đàn ông lười biếng đứng sau lưng chàng trai, vừa điều khiển bóng đen mát xa eo cho Ảo thuật gia vừa dùng năm ngón tay làm lược chải tóc.

Tông Cửu mặc cho người kia chải tóc giúp mình, sâu trong mắt vẫn tỉnh táo như trước. Cậu mang đĩa trở lại phòng bếp, tiện tay chọn một chiếc khăn quàng cổ thật dày, đeo khẩu trang và kính râm, “Đi thôi.”

Hằng năm, Tông Cửu thường đặt phòng khách sạn ở thị trấn trước vài ngày vì nó cách nơi này quá xa, xong rồi cậu mới bay qua đó. Nhưng giờ thì không cần nữa vì đã có Ác ma ở đây, cứ đi xuyên qua bóng đen là có thể dễ dàng đến đích, siêu tiết kiệm thời gian.

Ác ma tóc đen cười khịt mũi, trở tay nắm lấy tay cậu. Một giây sau, bóng đen bay xung quanh căn phòng ùa lên từ mặt đất tạo thành một bức rèm mái vòm chảy liên tục trước mặt họ, không thể nhìn thấy điểm cuối. Đây không phải lần đầu tiên Tông Cửu nếm trải cảm giác rơi vào bóng đen, cách đây không lâu khi thua cá cược với Ác ma, cậu còn bị ép phải trải nghiệm cảm giác bị bóng đen bao bọc.

Với con người, hiển nhiên không gian ngoài hành tinh này rất lạnh lẽo và tối tăm, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. Vì những bóng đen này chảy không ngừng, dù Tông Cửu có khả năng nhìn đêm xuất sắc cũng phải bất lực ở đây, đành miễn cưỡng để Ác ma nắm tay dẫn đường.

Tông Cửu không nhận ra khi đặt bản thân vào một phạm vi không thể kiểm soát, chính là biểu hiện của sự tin tưởng. Bao giờ cũng vậy, ở thời điểm người ta chưa kịp phát giác, luôn có những thứ đã chậm rãi đổi thay.

Đi được một lúc, không gian bỗng sáng bừng. Bọn họ xuất hiện trong một con hẻm nhỏ hẹp và âm u.

“Tuyết rơi rồi!”

Bất ngờ chuyển từ căn phòng ấm áp sang bầu không khí âm vài độ, Ảo thuật gia vô thức siết chặt khăn quàng trên cổ, quanh khẩu trang nổi một lớp sương trắng. Tuyết trên mặt đất rất dày và không có dấu chân nào, mềm mại như bước trên mây.

Thị trấn yên ắng lạ thường, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang vọng đằng xa, quanh quẩn trên tầng không.

Lễ Giáng Sinh mang ý nghĩa tôn giáo vô cùng to lớn, người dân trong thị trấn này rất sùng đạo. Vừa bước vào kỳ nghỉ bảy ngày là trên đường vắng tanh chẳng còn bóng dáng ai, bất kể nhà dân hay hàng quán cũng đều đóng cửa hết.

Mà thành phố ven biển nơi Tông Cửu sống hiện giờ thì khác, ở đó thường tổ chức Lễ hội mùa xuân chứ không đón Giáng Sinh, mọi người nên làm gì thì làm đó, chẳng ai quan tâm.

Đi được nửa đường, Tông Cửu sực nhớ một chuyện.

Cậu quên mua hoa rồi.

Lúc còn sống bà sơ rất thích hoa, vì vậy mỗi lần về Tông Cửu đều mang theo một bó hoa. Thường là khách sạn chuẩn bị sẵn cho cậu, lần này đi ‘tàu bóng đen siêu tốc’ nên nhất thời quên bén chuyện này. 

Hết cách, Tông Cửu đành đi dạo vòng quanh con phố, mong tìm được một tiệm hoa vẫn chưa đóng cửa. May thay có một cửa tiệm ở góc phố, cũng là tiệm duy nhất, chẳng qua đó lại là cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Thị trấn này du lịch khá phát triển nên bán rất nhiều đồ lưu niệm mang đặc trưng địa phương, các cửa hàng nhỏ nằm rải rác quanh con hẻm cũ, bán đủ loại thủ công mỹ nghệ, đồ lưu niệm phép thuật phù thủy mà ít nơi nào có.

Nhân viên cửa hàng đứng trước cửa nhác thấy đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, lập tức cười xởi lởi.

“Giáng Sinh an lành! Bạn có muốn tặng người yêu của mình một chiếc nhẫn hoa của địa phương chúng tôi không?”

Tông Cửu: “…”

Đây là lần thứ hai, lần đầu là cô bé bán hoa hồng cách đây nửa năm.

Trong tiếng cười sung sướng của Ác ma tóc đen bên cạnh, Ảo thuật gia vội vàng buông tay như chột dạ: “Không cần, tôi muốn hỏi thăm một chút, cửa hàng các cô có hoa tươi không? Tôi chỉ cần mua ít hoa là được.”

“Có ạ, mời quý khách vào trong.”

Nhân viên cửa hàng nhìn bọn họ với niềm tiếc nuối, mặc dù hai người đều mang kính râm và khẩu trang nhưng nom vóc dáng và bầu không khí là biết rất xứng đôi.

Nhẫn trong cửa hàng không quý giá rực rỡ như ở tiệm trang sức, nhưng nó lại mang nét ấm áp trang nhã hơn. Trên chiếc nhẫn quấn bằng dây leo màu đồng cổ chạm khắc một bông hồng nhỏ tinh xảo.

Sau khi giúp Ảo thuật gia gói kỹ một bó hoa loa kèn trắng, nhân viên cửa hàng vẫn còn tiếc nuối.

“Quý khách thực sự không muốn mua nhẫn ạ? Chỗ chúng tôi có một truyền thuyết rất lãng mạn, chỉ cần đeo nhẫn hoa cho người yêu vào lúc 0 giờ khi chuông giáo đường vang lên, hai người sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, không bao giờ chia lìa.”

“Cảm ơn ý tốt của cô, chúng tôi thực sự không cần.”

Tông Cửu lịch sự từ chối, trợn mắt lườm Ác ma không giấu được sự vui mừng dù đã mang khẩu trang mà đi thẳng ra cửa tiệm.

Bọn họ men theo con đường, cuối đường chính là nhà thờ cũ kia. Dù đã quay mười năm nhưng nơi này vẫn giống như trong trí nhớ của Tông Cửu, những bức tường xám và mái nhà trắng tinh.

Vào mùa đông, chẳng biết những chú bồ câu mập ú kia bay đi đâu, có lẽ là Tông Cửu đến không đúng lúc, ở đây vừa hoàn thành một sự kiện mừng Giáng Sinh, tuyết trên con đường đá trước cổng đã bị giẫm thành băng. Trời đất yên tĩnh, tuyết lại rơi dày đặc, bay xuống lả tả như bông liễu* như chẳng có điểm dừng.

(*Hạt của cây liễu có tơ, thường bay theo gió)

Tông Cửu chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, cậu lại dẫn người khác tới đây. Đúng là điên rồ thật, trước kia có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa.

“Khoan đã.”

Ảo thuật gia tóc trắng dừng bước, cười nửa miệng. Dưới sự phản chiếu của ánh nắng và tuyết trắng, cậu như hòa vào cảnh tuyết sau lưng.

“Quỷ bước vào nhà thờ hình như không ổn lắm nhở?”

Hiếm khi Ác ma bị chặn họng. Ông cha ta thường nói: để che đậy một lời bốc phét sẽ phải cần rất nhiều câu bốc phét khác.

Vì để giả đò mất pháp lực gạ chịch Ảo thuật gia, Ác ma đã bịa ra cả đống chuyện vớ vẩn mới dụ được bé Ảo thuật gia thơm ngon ngọt nước lên giường, giờ thì hay rồi, tự hủy cmnl.

“Tất nhiên, em yêu à, anh sẽ chờ em ở ngoài.”

Hắn nở nụ cười ngọt ngào thân mật, “Nhưng em đừng để anh chờ lâu quá nha, không khí Giáng Sinh và ở gần nhà thờ sẽ khiến pháp lực của anh bị tổn hao, mà lỡ hao nhiều quá anh sẽ đau lòng cho em lắm đó cưng à.”

Tông Cửu: “…”

Lạ lòn ha! Ma quỷ hao tổn pháp lực mà người đau lòng lại là cậu?

Ảo thuật gia tóc trắng khịt mũi lạnh lùng, bước vào nhà thờ không hề ngoảnh lại. Nhưng ngay giây phút bước chân vào nhà thờ, biểu cảm trên mặt cậu lập tức biến mất, trở nên bình tĩnh không chút xao động.

Khoảnh khắc đó, dường như trên người cậu không còn thấy dáng vẻ của Ảo thuật gia trẻ tuổi hăng hái nữa, mà giống cái bóng của Ảo thuật gia trưởng thành đã trải qua những năm tháng tuyệt vọng dưới vực thẳm, trải qua cuộc chiến sống còn trong cuộc thi thực tập sinh kinh dị trong vòng lặp vô hạn.

Có rất nhiều thứ sẽ thay đổi theo thời gian, nhiều đến mức từ sự cảnh giác thuở đầu trở thành quen thuộc như hiện tại. Không biết từ bao giờ, Ảo thuật gia vốn đã quen sống một mình, ghét nhất là bị người khác làm phiền lại sống cùng một gã đàn ông cả một đoạn thời gian dài như vậy.

Thời gian dần trôi, ký ức trong tâm trí cậu dần được mở khóa. Và cho đến giây phút này, Tông Cửu đã có thể phân tích từ những mảnh vỡ ký ức kia, hơn 70% cha nội đó vốn chẳng phải ma quỷ đến từ địa ngục gì hết, cái vụ bổ sung pháp lực gì gì đó, mười câu thì hết chín câu là để gạ ** cậu rồi.

Tự nhiên nắm đấm nó cứng ghê!

Bởi vì chỉ nhặt được vài mảnh vụn ký ức. Còn chuyện bọn họ từng có quan hệ thế nào, vì sao cậu bị mất đoạn ký ức đó? Tông Cửu cố gắng lần mò nhưng vẫn không ra. 

Mục đích của ác quỷ đó là gì? Tông Cửu không dám nói chắc.

Nhưng sớm thôi! Cậu có linh cảm chỉ cần một cơ hội, một sự tình cờ thì những thứ phủ bụi đó, dù ký ức hay quá khứ đều sẽ trở lại với cậu.

Tông Cửu không thích bị giấu diếm, cậu thích kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay. Hay nên nói thời gian bình lặng không drama này giống như ảo cảnh khiến người ta biết ngay là giả, chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ tan tành.

Chính vì vậy Tông Cửu mới kiên trì đến đây, cậu cần xác minh một suy đoán trong lòng.

Sau đó, lấy lại hoàn toàn ký ức của mình.



Nhìn bóng dáng Ảo thuật gia biến mất trước cổng nhà thờ, lúc này Ác ma mới thôi không nhìn nữa.

Nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt ngấm rồi chuyển sang buồn bực ngán ngẩm.

Gần một năm rồi.

Phó bản này bắt đầu gần một năm rồi.

Trên thực tế, tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài phó bản khác nhau, bất kể thời gian trôi qua bao lâu thì khi rời khỏi đây cùng lắm chỉ qua vài tiếng thôi.

Cuộc sống an nhàn thế này thật khó tin với Ác ma, thậm chí có thể gọi là trải nghiệm mới lạ. Trong quá khứ, bản tính con người, máu tươi và chết chóc mới có thể khơi gợi sự hứng thú của Ác ma. Thế mà giờ đây Ảo thuật gia đã trở thành nguồn vui vĩnh hằng và hắn chưa bao giờ thấy mệt mỏi vì điều đó.

Ác ma lơ đãng dòm xung quanh, tầm nhìn lại rơi vào cửa tiệm trang sức kia.

Ở đó, những dây leo màu xanh đậm quấn quanh một bông hồng đỏ thắm được bảo quản và cố định vào một tấm vải nhung đỏ bằng cách thức không rõ, tựa như bông hồng của con thú bị nguyền rủa, cũng giống đóa hoa mãi mãi không tàn trên hành tin B612.

Người thua thì phải trông giống người thua chứ. Hắn nghĩ, dù trong lòng biết rõ thì hắn cũng không bao giờ chịu nói ra.

Nếu Ảo thuật gia đoán được, hãy coi đó là một niềm vui bất ngờ đi.