Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 245




Hai tháng nghỉ ngơi không dài cũng chẳng ngắn. Sau kỳ nghỉ, Tông Cửu lại bắt đầu lịch trình lưu diễn vòng quanh thế giới của mình.

Chuyến lưu diễn lần này tương đối dài, hầu như thành phố nào cũng có ba bốn buổi diễn, kéo theo cả thời gian ở lại. May mắn lịch diễn khá thưa, trước đây phải diễn vài buổi một tuần nhưng giờ chỉ cần một buổi thôi, thế là nhẹ gánh rồi.

Nửa năm trôi qua, Tông Cửu cũng đã quen với sự tồn tại của Ác ma. Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Trong một lần ‘đấm nhau trên giường’, Tông Cửu bất ngờ bị đánh úp nên cay cú khịa Ác ma là thằng sống chui sống nhủi không có hộ khẩu, lúc đó Ác ma tự quê cắn gáy cậu, cười gằn rồi đâm sâu hơn chứ không có biểu hiện gì.

Thế mà mấy tháng sau Ác ma bắt đầu chơi trò biến mất, chẳng biết lén lút làm gì bên ngoài. Tông Cửu cũng đếch quan tâm, một khi cậu đã bật mode làm việc thì ai làm gì kệ ai chứ. Thay vì để tên kia lởn vởn phiền cậu làm việc thì cứ mặc hắn cút đi cho rảnh nợ.

Dẫu sao mỗi lúc cậu không có lịch diễn hay xã giao, tên ác quỷ nào đó cũng tự động hiện thân rồi mon men sáp tới. Người đại diện đã bắt gặp cảnh đó không ít lần, dù kinh ngạc và mắc cười nhưng chẳng dám lắm mồm hay vặn hỏi gì.

Còn Tông Cửu ấy hả? Cậu làm biếng giải thích. Với cả cậu cũng chưa hình dung rõ mối quan hệ giữa cậu và Ác ma là gì nữa. Nếu nói là bạn giường thì hai người có vẻ khắng khít hơn bạn giường, còn nói là người yêu thì cũng đúng, nhưng bọn họ chưa bao giờ gắn bó hay âu yếm như các cặp tình nhân bình thường.

Không ai nhắc đến chủ đề này nên mọi người ngầm hiểu dừng tại đây, cứ như cuộc đọ sức ngầm, không ai phá vỡ bước cấm kỵ cuối cùng ấy.

Chẳng bao lâu, Tông Cửu đã biết tên kia đang mưu toan trò gì.

Hôm nay cậu phải tham dự một buổi tiệc rượu đấu giá, nghe nói đám kỳ cựu trong giới ảo thuật và những người có địa vị ở các lĩnh vực khác nhau cũng đến dự. Tóm lại, đây là buổi hội tụ những nhân vật tiêu biểu đến từ các ngành nghề, mà nhà ảo thuật tài ba Tông Cửu cũng được mời vào danh sách.

Đây là cơ hội đánh bóng bản thân nên cậu không thể từ chối được, Tông Cửu phải tuân theo hợp đồng tiến hành các hoạt động tuyên truyền.

Thế nên trời vừa sáng, cậu đã được team đại diện đón từ khách sạn đến phòng tạo hình để tút tát trang phục và kiểu tóc, chuẩn bị cho tiệc rượu buổi tối.

Dọc đường người đại diện cứ càm ràm nhấn mạnh tiệc rượu này quan trọng đến chừng nào, dặn cậu nhất định không được giống lần trước, đi thảm đỏ chụp ảnh xong là ngồi im lìm trong góc, không chịu xã giao.

Chàng trai tóc trắng ngoài mặt thì ừ ừ đồng ý nhưng bụng lại nghĩ: vào điểm danh cho có là được rồi, chứ bắt cậu khiêu vũ thì còn khuya nhé, ngủ đi rồi mơ!

Chính khoảnh khắc đó, bỗng nhiên một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí Tông Cửu. Những lá bài tung bay lẫn trong các sợi tơ rối vô hình, cậu đối đầu với một người đàn ông tóc đen, cả hai nhảy điệu tango không ai nhường ai trong hội trường thiếu sáng.

Tông Cửu: “…”

Mới mạnh mồm xong là bị vả mặt, tự nhiên thấy cộc ghê.

Quả nhiên đúng như người đại diện đã nói, buổi tiệc rượu đấu giá hôm nay thực sự là cuộc tụ họp của những người nổi tiếng và siêu sao. Người xếp hàng đi thảm đỏ trước mặt Tông Cửu chính là siêu sao quốc tế Hollywood hiện nay, ngay lập tức đèn flash bên ngoài lóe sáng liên tục, tiếng hò hét chói tai vang lên không ngớt vô cùng sôi động.

Tông Cửu thầm lắc đầu bước nhanh qua thảm đỏ, ký tên tượng trưng ở cuối đường rồi nở nụ cười công nghiệp.

Nhân viên nhanh chóng bước tới rất trịnh trọng, dẫn cậu tới hội trường. Sàn nhảy trong hội trường đã chật cứng khách mặc trang phục dạ hội, trò chuyện trong bối cảnh công cộng với vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nở nụ cười xã giao lịch sự với nhau.

Tông Cửu vừa bước vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Chính cậu cũng nhận ra điều này, rõ ràng trước khi tay bị thương, ngoại hình của cậu vẫn chưa đến mức chói mắt như bây giờ, dường như từ lúc ký thỏa thuận với ác quỷ thì nó được bồi đắp rực rỡ như ánh mặt trời thiêu đốt, bước tới đâu cũng dễ dàng trở thành tâm điểm.

“Hóa ra là Ảo thuật gia Tông Cửu nức tiếng, hân hạnh được gặp cậu.”

Chẳng hạn như hiện tại, cậu vừa vào đã có không ít người đến bắt chuyện. Luôn có vài kẻ đặc biệt thích khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của Ảo thuật gia tóc trắng, thậm chí ánh mắt còn cực kỳ ghê tởm khiến người ta buồn nôn.

Tông Cửu hờ hững nâng ly, trả lời có lệ: “Hân hạnh được gặp.”

Cậu chẳng thèm để tâm kẻ đang khoe khoang về bản thân là ai, gã nói cả tràng dài mà cậu chỉ nghe lọt được một hai câu, sau đó mất hứng thú chuyển sự chú ý sang chỗ khác.

“Nếu không ngại thì…”

Người kia thấy thái độ cậu như vậy thì nổi giận, vươn tay ra định kéo cậu lại thì bỗng nhiên Ảo thuật gia cụp mắt xuống, lá bài trên đầu ngón tay chuẩn bị bay ra.

Tông Cửu phát hiện từ khi tay mình hồi phục thì cái nết càng dễ quạo. Mà dùng từ “dễ quạo” cũng chưa chính xác lắm, vì trước đây hễ gặp chuyện không vui thì cậu có thể phớt lờ cho qua, chứ giờ ngứa mắt phát là phi lá bài ngay và luôn.

“Xin lỗi, cho đi nhờ.”

Ngay lúc cậu chuẩn bị dạy cho tên kia bài học, một bàn tay đeo găng trắng lười biếng đặt lên vai gã đó.

Gã ta tính quay đầu chửi thì mặt thoắt cái tái mét, cúi đầu chào hỏi người nọ rồi nơm nớp lượn chỗ khác.

Tông Cửu dòm qua, giọng nói quen thuộc này chính là người quen chứ đâu.

“Anh…” Cậu đang định hỏi thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên vang từ đằng sau: “Ơ giáo sư, sao anh lại ở đây?”

Ảo thuật gia ngơ ngác ngoảnh đầu, bắt gặp vị ảnh đế vô cùng nổi tiếng đã từng gặp trước đó đang bưng ly rượu bước tới, dùng giọng cung kính chào hỏi Ác ma tóc đen.

“Lần trước tôi rất thích buổi tọa đàm của anh ở trường đại học nhưng thực sự quá bận nên đã bỏ lỡ mất, thật lòng rất tiếc nuối, nếu còn cơ hội tôi có thể hỏi thời gian và địa điểm tổ chức buổi tọa đàm tiếp theo của anh được không?”

Tông Cửu: “…”

Đù má ghê vậy, quỷ mà cũng làm giáo sư nữa hả? Thế học sinh nghe giảng chẳng phải sẽ thành ‘member tương lai’ của địa ngục à? 

Người ta ăn nói khép nép thế kia mà Ác ma chẳng thèm chừa chút mặt mũi, trả lời bằng giọng mất kiên nhẫn: “Không rảnh, đừng làm phiền tôi.”

Lúc quay đầu nhác thấy Tông Cửu thì lập tức nở nụ cười mập mờ, “Em yêu, bất ngờ chưa? Ngạc nhiên không nè?”

Nhóm khách mời đang trộm quan sát bắt đầu xì xào bàn tán, vẻ mặt ai cũng ngỡ ngàng. Nhà ảo thuật xinh đẹp này đương nhiên bọn họ biết, còn giáo sư Mephistopheles nổi tiếng gần đây, được rất nhiều nhân vật đứng đầu trong ngành công nhận là người có uy danh.

Đời là thế! Cần chi đến thành tích này nọ, chỉ cần được những người máu mặt công nhận thì kẻ đó lập tức bay tận mây xanh, mà với Ác ma cùng lắm là tốn vài sợi tơ rối thôi.

Ở đây đâu đâu cũng có truyền thông, e rằng sau buổi tối hôm nay chuyện này sẽ phủ sóng rầm rộ.

Tông Cửu không biết thân phận hiện tại của Ác ma là gì, nhưng rõ ràng hắn đã thoát khỏi cái mác ‘kẻ sống chui sống nhủi không hộ khẩu’ rồi, còn nghênh ngang chạy tới trước mặt cậu ra vẻ chúng ta rất thân thiết.

Sợ là thân phận của hắn không đơn giản, nếu chỉ là một giáo sư thì làm gì nhận được sự kính trọng của nhiều người như vậy?

Ảnh đế toát mồ hôi lạnh: “A ha ha, xin lỗi đã làm phiền hai vị, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây.” Nói xong anh ta còn chẳng dám nán lại mà lượn mất hút.

Chẳng những thế, Tông Cửu thấy gã bắt chuyện với cậu ban nãy đang rón rén chui vào góc, vẻ mặt hoảng sợ run rẩy làm đổ ly rượu trong tay rồi quỳ rạp xuống sàn.

“Anh đã làm gì vậy?”

Cậu liếc Ác ma cảnh cáo.

“Chỉ giúp gã tỉnh táo hơn thôi.”

Ác ma nhún vai, bước tới choàng tay qua vai cậu đầy thân mật, “Đừng để ý đến lũ sâu bọ nhàm chán này nữa em.”

Càng ngày Tông Cửu càng không hiểu nổi tên ác quỷ này. Tựa như lúc trước hắn nhớ sinh nhật cậu, còn ôm một con mèo đen tới chúc cậu ‘sinh nhật vui vẻ’. Hắn hoàn toàn không giống ma quỷ, dễ dàng biết các quy tắc rồi lại chơi đùa quy tắc trong lòng bàn tay.

Hay như bây giờ, ma quỷ địa ngục mà phải tốn công tìm một thân phận trên trần gian. Rõ ràng hắn không cần thứ này, làm thế cứ như đang định phát triển lâu dài ở đây, điều đó càng khiến Tông Cửu bối rối.

Và còn một vấn đề nữa… Tông Cửu nghi ngờ, tên này vốn không phải ma quỷ gì cả. Tuy nhiên cậu chưa hồi phục trí nhớ nên không dám khẳng định điều gì hết, vẫn cần thăm dò thêm.

“Sao khi hoàn thành giao ước anh định trở về địa ngục hay ở lại trần gian?”

“Cục cưng, em đừng vội.”

Ác ma ngồi bên cạnh lười biếng vuốt ve mái tóc Ảo thuật gia: “Đâu chỉ giao ước, em còn nợ anh hai lần mà ”

Bọn họ chẳng coi ai ra gì mà chim chuột với nhau ngay giữa hội trường buổi đấu giá, hoàn toàn không biết mình thân mật cỡ nào trong mắt người ngoài, còn không cho ai xen vào.

Tông Cửu nhíu chặt mày, “Tôi nợ gì anh hai lần?”

Ác ma cười không đáp.

Trong lúc nói chuyện, cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra sôi nổi, đôi lúc Ác ma tóc đen sẽ hờ hững liếc nhìn rồi giơ thẻ đấu giá trong tay lên. Còn Tông Cửu đang mải mê đấu võ mồm không quá quan tâm đến chuyện này.

“Sắp tới Giáng sinh rồi, có kế hoạch gì không?”

Nhìn bộ sưu tập đấu giá tiếp theo, bỗng nhiên Tông Cửu sực nhớ một chuyện.

Vào ngày Giáng Sinh năm ngoái cậu bị tai nạn giao thông bất ngờ, trải qua một cái tết trong phòng bệnh. Có thể nói, đó là khoảng thời gian tồi tệ và tối tăm nhất trong hai mươi năm cuộc đời cậu.

Đến cuối tháng 1 cậu tiến hành phẫu thuật, đầu tháng 2 cậu triệu hồi Ác ma… Cũng gần một năm rồi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Thật không thể tin là bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, cảm giác như đã qua một đời.

Vào dịp Giáng Sinh hàng năm, Tông Cửu đều phải về nhà thờ cũ một chuyến, năm nay cũng không ngoại lệ.