Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 225




Tsuchimikado thấp thỏm chờ đợi cả một ngày, nhưng suốt ngày hôm đó, đừng nói là cái bóng của Ảo thuật gia mà đến cả tin tức cũng không hề có.

Trạng thái như đá chìm đáy biển này khiến y càng nghi ngờ lời Gia Cát Ám.

Cảm xúc của nhiều thực tập sinh và Người sống sót đối với No.3 càng phức tạp hơn sau biến cố cuối cùng ở trại trẻ mồ côi.

Cho đến nay, ấn tượng của Gia Cát Ám trong lòng mọi người là tính cách khó lường, âm hiểm xảo quyệt, tính tình quái gở, nói nhanh cho nó vuông là không dễ trêu vào.

Trận chiến ra mắt và trận chiến làm nên tên tuổi hắn ta chính là gián điệp ba phe trong Vô gian đạo, hắn ta chẳng những gài bẫy ba phe mà còn sống rất tốt, không dính lệnh truy giết của ba phe, thế này thì ai dám ghẹo chứ?

Kết quả chẳng ai ngờ, một người như vậy lại sẵn sàng lấy bản thân làm mồi vào giây phút nguy cấp trong phó bản siêu cấp S, đổi lấy cơ hội thoát thân cho những người khác.

Chẳng quá lời khi nói nếu không có sự giúp đỡ của Gia Cát Ám, có lẽ số người sống sót chắc còn chưa đến năm mươi mạng.

Nghe nói sau khi xem đoạn clip phát lại ở Trại trẻ mồ côi của hệ thống chủ, rất nhiều Người sống sót đã trở thành fan của Gia Cát Ám, ấn tượng thay đổi mạnh mẽ, còn đi sửa kết luận sai về hắn ta trên diễn đàn một cách tự phát, thậm chí còn đào rất nhiều chuyện Gia Cát Ám từng làm trước đây nhưng bị người ta giải thích ác ý.

Đến khi nhìn lại mọi người mới nhận ra, hóa ra anh chàng này đúng là một người tốt hàng thật giá thật!!!

Trước đây chúng ta đã hiểu lầm anh ấy!!!

Nhưng Âm Dương sư thì khác.

Dù người khác khen Gia Cát Ám thế nào, là người bị lừa trong vũ hội hóa trang, y tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho tên kia! Y sẽ luôn nhớ kẻ cầm đầu phát tán những bức ảnh mặc đồ thủy thủ trên diễn đàn, khiến y không thể ngóc đầu lên được trước mặt ông bạn lâu năm – Thầy trừ tà là ai!

Vì vậy, dù Tsuchimikado nửa tin nửa ngờ khi Gia Cát Ám nói Tông Cửu đã trở về, nhưng từ đáy lòng vẫn hy vọng Ảo thuật gia sẽ bình an vô sự.

Y nghĩ đến chiếc chìa khóa mà Ảo thuật gia đưa cho mình, trong lòng vô cùng phức tạp.

Nếu biết trước chỉ có một chiếc chìa khóa, dù thế nào y cũng sẽ không dùng, phải giữ nó lại bằng được.

Một ngày sau, Tsuchimikado xoắn xuýt vô số lần thực sự không nhịn được nữa, đứng dậy khỏi ký túc xá, mặc quần áo đàng hoàng rồi bắt đầu soạn sửa thông tin chỗ hệ thống chủ.

Mấy hôm nay y chả buồn chơi game, phim ảnh hay show truyền hình cũng không muốn xem, cảm giác như đã mất đi niềm vui trong cuộc sống vậy.

Y không dám đi tìm Gia Cát Ám, nghĩ lại cũng chỉ đành nhờ hệ thống chủ chuyển lời, nếu cậu về thật thì có thể thấy tin của y trước tiên.

Vì vậy Tsuchimikado viết một bức thư, bảo hệ thống chủ gửi cho Ảo thuật gia.

Hệ thống chủ: […]

Hệ thống chủ: [Nếu cậu muốn tìm Ảo thuật gia, cậu ta đang ở trong phòng mình.]

Tsuchimikado: “???”

Thế là Âm Dương sư vội vàng mặc áo khoác, nhảy vọt xuống bàn rồi chạy chậm đến cửa ký túc xá No.9, điên cuồng gõ cửa.

Y vừa chạy, lòng vừa thấp thỏm lo lắng.

Sao Ảo thuật gia đã về mà vẫn chưa xuất hiện công khai? Chẳng lẽ bị thương quá nặng, đến nổi hệ thống chủ cũng không chữa được? Hay là…

Tsuchimikado nhớ đến hơi thở đen tối gieo rắc khắp mọi nơi trong phó bản Rạp xiếc điên, những suy nghĩ méo mó lây lan như bệnh dịch, linh cảm xấu trong lòng càng lúc càng trầm trọng.

Ai cũng biết hệ thống chủ rất khó khôi phục tổn thương về tinh thần. Đã có những ví dụ về các thực tập sinh vào phó bản trừng phạt, vất vả lắm mới sống sót nhưng tâm lý lại chấn thương trầm trọng, bị tống vào khoang trị liệu để tiến hành trị liệu cưỡng chế.

Dù thương thế nghiêm trọng đến đâu thì hệ thống chủ đều có thể chữa khỏi, trừ khi dính nhân quả hoặc tinh thần bị tổn thương không thể phục hồi mới khiến thực tập sinh ngất xỉu. Nghĩ đến Ảo thuật gia đã vắng tin suốt một ngày, khéo có khi…

Vì vậy, nhiều thực tập sinh đang nghỉ ngơi ngắm biển ở quán bar tầng thượng, vừa uống rượu vừa tán gẫu thì thấy No.10 lướt qua như cơn gió lốc, đập cửa phòng No.9 rầm rầm, còn la hét “Mở cửa ra, mở cửa đi, cậu có bản lĩnh trở về thì có bản lĩnh mở cửa đi”.

Công chúng hóng hớt: “?”

“Kia là boss Tsuchimikado mà? Sao lại đứng trước cửa phòng Ảo thuật gia?”

Bọn họ gãi đầu, nhìn nhau khó hiểu.

Sau khi buổi đánh giá xếp hạng tại studio kết thúc, tất cả mọi người đều thắc mắc sao hai boss cấp S Ảo thuật gia và Âm Dương sư không vào phó bản Trại trẻ mồ côi như họ. Sau đó hệ thống chủ đưa ra một thông báo chính thức, ý chung là vì xảy ra tình huống mất kiểm soát trong quá trình truyền tống, nên hai vị này vô tình trở thành chú ngỗng may mắn hiếm hoi, bị kéo vào một phó bản siêu cấp S riêng biệt khác.

Mặc dù tin này nghe có vẻ khó tin, nhưng nghĩ đến thân phận thánh nhọ của boss Tsuchimikado, chẳng ai cảm thấy ngạc nhiên nữa.

“Tiếc cho Ảo thuật gia thôi.”

Các thực tập sinh lắc đầu thở dài: “Bây giờ chỉ còn tám vị cấp S, vị trí của No.1 và No.9 đều bị bỏ trống, chẳng biết cuối cùng ứng viên nào sẽ ra mắt với vị trí Center, thiệt tình hóng lắm luôn!”

“Chắc là thành lập liên minh đó.”

Một người khác suy đoán: “Phạm Trác No.2, Gia Cát Ám No.3, Thầy trừ tà No.4 và Tsuchimikado No.10 đã thành lập liên minh từ lâu rồi, bây giờ danh tính của cố vấn đã được công bố, những người còn lại gồm A Tán áo đen No.5, Poseidon No.6, Messiah No.7 và Phù thủy đen No.8 đã công khai bày tỏ sự ủng hộ và trung thành với big boss từ trước rồi. Hai phe đối đầu, xem chừng phó bản quyết chiến sẽ có một trận so găng khốc liệt đó nghe ~”

“Chính xác.” Mọi người phụ họa: “Nếu Ảo thuật gia không sao thì rõ ràng liên minh bên này mạnh hơn, nhưng giờ thực sự rất khó nói.”

Bất cứ ai từng tham gia chiến đấu đoàn đội đều biết tầm quan trọng của buff, mặc dù có vẻ phe Ác ma xếp hạng thấp hơn một chút, nhưng miễn có buff như Messiah, rất khó để nói cuối cùng bàn thắng sẽ vào tay ai.

Nghĩ vậy, có lẽ boss Tsuchimikado đau buồn quá nên mới tìm đến cửa phòng No.9.

Nói rồi mọi người trao nhau vẻ mặt mặc niệm mà ai cũng hiểu.

Hai boss cấp S tự dưng vào phó bản siêu cấp S khác, trong đó chỉ còn một người sống sót, dẫu gì vẫn còn tình đồng đội. Gần đây họ còn nghe được vài tin đồn, rằng Ảo thuật gia tự nguyện hy sinh cơ hội sống của mình, nhường Âm Dương sư về ký túc xá thực tập sinh.

Chỉ có thể nói, sau này không được trông mặt mà bắt hình dong nữa.

Một Gia Cát Ám, một Tông Cửu, đều khiến mọi người hiểu lầm.

Trong căn phòng tối tăm sau cánh cửa, hai người đã đánh một ngày vẫn đang vần nhau trên mặt đất.

Nhưng cuộc ẩu đả lần này hoàn toàn khác với những lần trước.

Cái lạnh trong không khí đã biến mất, một loại hơi thở ủ ê khó tả khác đang bao trùm khắp nơi.

Lò sưởi âm tường cách đó không xa đang nổ lách tách, ngọn lửa kéo bóng họ dài ra, cuối cùng tạo thành một bóng đen nho nhỏ.

Ác ma nằm ngửa trên sàn, thỏa mãn ngắm nghía dấu vết mình đã đánh dấu trên người cậu.

Từ cần cổ đến xương quai xanh, vai đến lưng, cổ tay đến xương bướm, mắt cá chân hay ngón chân, thậm chí cả mặt trong bắp đùi cũng hiện đầy dấu hôn màu đỏ giống như một đóa hồng đỏ vừa chớm nở, rung động lòng người.

Cuộc giằng co này đã kéo dài rất lâu, ban đầu Ác ma còn chớp cơ hội hôn hai lần, càng về sau, chỉ cần hắn sáp vào là lại điên cuồng gặm cắn và liếm, cắn xé một cách công khai, chỉ muốn để lại tất cả dấu vết của riêng mình trên người cậu.

Bọn họ đã đánh suốt một ngày, sau đó không biết sai ở khúc nào, đánh một hồi lại lăn vào nhau. Lăn từ căn phòng tối tăm đến căn phòng xám trắng kết hợp xanh lam thuộc về Tông Cửu, lăn từ bóng tối như màn đêm vĩnh hằng đến tấm thảm Bohemian dày cộm trước lò sưởi.

Nhiệt độ có thể lan truyền, trong khi Tông Cửu thích ứng với thân nhiệt của Ác ma, cậu cũng truyền nhiệt độ của mình sang người tên kia.

Không ai cho phép hệ thống chủ phục hồi thể lực của mình, cũng chẳng ai dùng đạo cụ đặc biệt, họ chỉ đọ sức theo cách nguyên thủy nhất. Cũng may một kẻ không phải người, một người đã cường hóa thể lực lên đỉnh cao, nên mới không để lại bao nhiêu vết bầm hay vết thương.

Bên ngoài cửa sổ sát đất của ký túc xá No.1 là vườn hồng bát ngát, bên ngoài cửa sổ sát đất của ký túc xá No.9 lại là rừng Đen ban ngày tuyết bay lả tả.

Chàng trai không thèm để ý duỗi tay chân xinh đẹp của mình dưới ánh mắt của tên kia, mái tóc trắng buông dài đến eo, thỉnh thoảng lại lướt qua đầu ngón tay người đàn ông, hòa cùng cảnh tuyết phía sau.

Tông Cửu uể oải tựa đầu vào thành ghế sofa, con ngươi mơ màng, ngước mắt nhìn cánh đồng tuyết ngoài cửa sổ, mặc cho tên kia giã chày, bao giờ Ác ma nổi điên mới đá hắn một phát, bảo hắn nhẹ thôi hoặc là chậm một chút, như một chú mèo kiêu ngạo ngang ngược.

Đánh nhau lâu như vậy, cậu mệt mỏi lắm rồi, nhưng lại không muốn yếu thế, cũng không muốn bí mật gọi hệ thống chủ khôi phục thể lực, vì làm vậy chẳng khác gì thua một bàn.

Ác ma cũng vui vẻ làm theo yêu cầu của Ảo thuật gia, nhưng rõ ràng tên này rất thích chơi trò lá mặt lá trái, thường làm thêm vài hành động đầy ý xấu.

Đôi lúc bắt gặp sự lơ đãng và run rẩy trong đôi mắt hồng nhạt của cậu, hắn thường vui vẻ hớn hở như được cho kẹo, rồi lại bị cậu tẩn cho một trận vì cười quá lớn.

Kẻ thù và người yêu, hoặc là bạn tình. Tông Cửu không bận tâm lắm.

Kẻ thù và đối thủ có thể khiến cuộc sống tẻ nhạt của cậu trở nên thú vị, dễ dàng khơi dậy cảm xúc phẳng lặng khiến máu cậu sục sôi trong làn khói súng.

Còn người yêu và bạn tình, miễn có thể làm cậu thoải mái, những danh từ cùng tồn tại này chỉ có ý nghĩa rất nhỏ với cậu.

Bọn họ là kẻ thù, cũng là người yêu.

Nhưng nếu chỉ chọn ra những từ này để thể hiện cho mối quan hệ…

Kẻ thù gần như đều ở địa ngục, còn người yêu và bạn tình? Ảo thuật gia không bao giờ cần những thứ vô vị này.

Tông Cửu chậm rãi suy nghĩ trong nhịp điệu lên xuống, vô thức bỏ qua vấn đề quan trọng nhất “Tại sao phải là Ác ma mới được?”.

Có lẽ trong tiềm thức cậu không muốn nghĩ về câu trả lời chạm đến ranh giới này.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hệ thống chủ ân cần báo tin với No.9 là có No.10 đến thăm.

[Thực tập sinh cấp S Tsuchimikado muốn gặp cậu.]

Chàng trai tóc trắng đang định đứng dậy, nhưng bị Ác ma tóm chặt.

Người đàn ông ra sức đè người ta lên trước cửa sổ sát đất, ôm lấy vòng eo đang vô thức xìu xuống của cậu, đôi con ngươi vàng sẫm đầy ý cười vô thức.

Hắn hôn sâu, giọng nói khàn khàn mập mờ không rõ.

“Vẫn chưa xong đâu, ngài Ảo thuật gia à.”