Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 198




Chơi trò chơi?

Ánh mắt Ác ma lóe lên một tia thích thú, hiếm khi có cảm giác đảo ngược vì lời thoại của mình bị người ta cướp mất.

Trước nay toàn là hắn mời Ảo thuật gia chơi trò chơi. Dù là trong phó bản trung học Số 1, phó bản Halloween hay vũ hội mặt nạ hóa trang, hai người đều coi đó là sân khấu, chơi cá cược hoặc đủ loại trò khác nhau.

Nhưng lần này người ngỏ lời lại là Ảo thuật gia.

Phải công nhận, cậu thực sự quá hiểu cách khơi dậy hứng thú của No.1. Chỉ vài chữ thôi đã quét sạch sự chán chường của Ác ma, đôi mắt vàng bừng sáng háo hức.

“Chơi như nào?”

Cắn câu rồi.

Tông Cửu thầm yeah trong lòng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, “Anh có bí mật, tôi cũng vậy. Chúng ta đều cảm thấy hứng thú với bí mật của nhau, thế chi bằng hãy thành thật vào thẳng đề.”

“Anh hỏi rồi tôi trả lời. Tôi hỏi một câu, anh trả lời một câu. Không cần biết người hỏi đặt ra câu hỏi gì, người bị hỏi đều phải trả lời cụ thể, không được né tránh. Sao nào?”

“Đương nhiên, đã là chơi thì cả hai đều có quyền nói dối. Nhưng nếu nói dối bị phát hiện, vậy thì phải chịu hậu quả tương ứng.”

Thực ra, quy tắc này có lợi hơn cho Tông Cửu. No.1 điên thì điên thật, nhưng được cái là hắn khinh thường nói dối.

Trước đây khi hai người vẫn là kẻ thù không đội trời chung, dù bọn họ quyết tâm giết nhau hết lần này đến lần khác nhưng đúng là Ác ma chưa bao giờ lừa Tông Cửu bất kỳ tin tức gì, ngược lại còn tặng cậu không ít tin miễn phí.

Còn Tông Cửu.

Nghề của Ảo thuật gia là đánh lừa thị giác khán giả, thỉnh thoảng sẽ dùng lời nói để dẫn dắt sự chú ý của họ. Đối với cậu, nghệ thuật lừa đảo đã quen thuộc thành thạo như ăn cháo.

Hiển nhiên, chuyện Tông Cửu biết sao có thể gạt được Ác ma?

Người đàn ông nheo mắt đầy nguy hiểm.

Ảo thuật gia lười biếng giơ một tay chống đầu, nằm trên chiếc giường lớn màu đen. Mái tóc dài màu trắng xõa trên ga trải giường, khắp người còn có dấu hơi nước gây ấn tượng thị giác rất mạnh.

Dưới làn hơi nước, khuôn mặt càng sắc nét của cậu đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn, áo choàng tắm lỏng lẻo hơi hở để lộ khuôn ngực nhợt nhạt.

Nhớ tới đánh giá mà các NPC phó bản dành cho Ảo thuật gia trong buổi đấu giá, Ác ma lại thấy khá đúng.

Một bé mèo xinh đẹp. Tuy hung dữ nhưng thường mang đến những niềm vui bất ngờ. Quan trọng nhất là, bạn không bao giờ biết bước tiếp theo bé mèo này sẽ đi đâu. Giống như hiện tại, vắt hết óc dụ con mồi cắn câu, cố gắng dùng lời nói để đánh lừa.

Người đàn ông phì cười, đầu ngón tay run lên vì vui vẻ.

Cậu sẽ không bao giờ biết rằng, dù cố tình giả vờ điềm nhiên thế nào chăng nữa, sự gian xảo trong đôi mắt hồng nhạt kia sẽ luôn lộ rõ trong mắt Ác ma.

Đáng yêu quá đi mất!

Bé mèo dễ thương như vậy tự dâng tới tận nơi, sao Ác ma nỡ lòng từ chối được?

“Tất nhiên rồi.”

Bóng đen đùa giỡn với mái tóc trắng của chàng trai, bụng ngón tay xoa xoa ngọn tóc khiến chúng trượt qua kẽ những ngón tay mảnh mai.

Hắn đã đồng ý.

Tông Cửu giả bộ nhường, “Vì tôi đã đề xuất trò chơi trước, nhà cái thì nên lịch sự, cho anh hỏi trước đó.”

“Ồ?”

Ác ma ngạc nhiên nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên cần cổ như ngọc bích của chàng trai: “Nếu ngài Ảo thuật gia đã nói vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh ha.”

“Em không phải người trong thế giới hiện thực, cũng không phải NPC trong phó bản siêu cấp S nào…”

Người đàn ông chậm rãi kéo dài giọng, như đang hỏi một câu vặt vãnh, “Vậy, rốt cuộc em đến từ đâu?”

Quào, hay lắm. Câu hỏi đầu tiên thật sắc bén. Câu này không dễ trả lời, cũng chẳng dễ lừa. Bởi vì Tông Cửu không biết Ác ma đã biết bao nhiêu.

Nhóc Ác ma đã từng nói ra suy đoán bằng một câu khẳng định. Trước đó trong phó bản trung học Số 1, No.1 đã đoán cậu là NPC phó bản siêu cấp S.

Tông Cửu dừng một chốc, quyết định trả lời mập mờ.

“Đúng vậy, tôi không phải người ở thế giới hiện thực, cũng chả phải NPC phó bản siêu cấp S gì cho cam. Nhưng tôi cũng không biết với anh và hệ thống chủ, thế giới nguyên sinh của mình được định nghĩa như thế nào. Một thế giới khác chăng?”

Câu này rất đúng.

Bởi vì cậu xuyên sách.

Trong thế giới thực nơi Tông Cửu sống, các chủ đề du dành không phải là hiếm và xuyên sách cũng phổ biến một thời gian.

Là người yêu thích tiểu thuyết mạng, thú vui là cày truyện online, Tông Cửu rất rõ ràng mình đã xuyên vào cuốn sách ‘Thực tập sinh kinh dị’. Về lý do tại sao thế giới trong cuốn sách này chân thực đến vậy, Ảo thuật gia cũng từng có những suy đoán tương ứng.

Có lẽ là chiều không gian.

Chiều không gian cậu sống trước khi xuyên sách cao hơn thế giới này, nên những gì xảy ra trong thế giới này chỉ là một cuốn sách trong thế giới của cậu.

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Tông Cửu không nói hết mà dừng ở chừng mực.

“Tới lượt tôi.”

Thấy tên kia không hỏi tiếp, Tông Cửu nhanh chóng bỏ qua chủ đề.

Câu hỏi của cậu mới là mấu chốt của trò chơi này. Để không làm lộ ý định thực sự của mình, Tông Cửu quyết định mồi từng bước.

“Anh đã giao kèo gì với hệ thống chủ?”

Theo cách nói của nhóm Gia Cát Ám, lúc đầu Ác ma cũng chỉ hủy diệt “Thế giới hoàn mỹ”, cầm theo đạo cụ đặc biệt của đám Người sống sót xuyên qua hỗn loạn không gian tới vòng lặp vô hạn theo chỉ dẫn.

Trong ký ức mà nhóc Ác ma cho Tông Cửu xem, để dụ dỗ nhóc Ác ma trở lại Thánh thành cùng mình, dưới bầu trời đêm sa mạc, những Người sống sót đến thế giới hoàn mỹ thực hiện nhiệm vụ đã vẽ một viễn cảnh tuyệt đẹp cho Số một – khi ấy vẫn còn là đứa trẻ sáu tuổi.

Bọn họ miêu tả vòng lặp vô hạn như thiên đường, một nơi tuyệt vời không bệnh tật và khổ đau, ở một khía cạnh nào đó, bọn họ nói không sai. Bởi vì Ác ma sinh ra từ ác ý rất thích vòng lặp vô hạn, dù vậy, việc Ác ma có thể hợp tác với hệ thống chủ là điều không ai ngờ tới.

Bao nhiêu năm qua, hệ thống chủ luôn là một cỗ máy lạnh lùng như trí não của không gian chiều cao, là sự tồn tại hoàn toàn lý trí. Ngay từ đầu, sự hợp tác giữa họ đã không bình thường.

Ác ma khẽ cười, giọng điệu thản nhiên.

“Nó muốn tích lũy năng lượng để trở lại chiều không gian cao.”

“Ý là sao?” Tông Cửu cau mày.

“Thực hiện điều ước cần có nguồn năng lượng, nhưng sẽ gánh nghiệp báo.”

“Hệ thống chủ vốn là trí não của thế giới cấp cao, vì thiếu năng lượng nên mới rơi xuống thế giới cấp thấp.”

No.1 cho cậu một ví dụ.

Ma quỷ trong địa ngục không thể đến thế giới loài người, trừ khi có người triệu hồi chúng từ địa ngục, đồng thời ước một điều ước. Đám ma quỷ sẽ mượn sức mạnh của điều ước này để phá vỡ phong ấn, ở lại thế giới loài người và gây hại khắp nơi.

Ảo thuật gia đã hiểu, trầm ngâm suy nghĩ.

Cách nói này khá giống với yêu tinh động vật trong truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc. Người ta nói các loài vật như chồn và cáo tu luyện nhiều năm, khi cảm thấy sắp biến hình chúng thường đến nơi có con người, nói tiếng người và hỏi người đầu tiên mình gặp rằng “Mi thấy ta giống cái gì?”, thường được gọi là “Thảo phong” (mượn công đức).

Bởi vì lời nói của con người có sức mạnh, con người nói chúng giống gì thì chúng sẽ biến hình thành thứ đó. Đồng thời, lời nói của con người cũng sẽ quyết định mức độ pháp lực của chúng sau khi biến hình.

Trong truyền thuyết, khi gặp con vật biết nói tiếng người vào ban đêm, có người đã giật mình gọi nó là ma lem xấu xí. Kết quả là sau đó yêu quái biến thành ma lem xấu xí, ôm thù trong lòng rồi hại cả nhà người kia.

Qua ví dụ này, Tông Cửu gần như đã hiểu. Lý do hệ thống chủ tổ chức cuộc thi thực tập sinh kinh dị có vẻ vô bổ này, hóa ra là muốn mượn sức mạnh nhân quả khi hoàn thành điều ước để đến không gian cao hơn.

Các manh mối bỗng chốc được kết nối với nhau.

Gia Cát Ám từng suy đoán rằng, điều ước này chỉ có thể thực hiện trong phạm vi năng lực của hệ thống chủ. Nhưng nếu một thực tập sinh đưa ra điều ước ác ý thì cuộc thi mà hệ thống chủ vất vả tổ chức sẽ thất bại trong gang tấc.

Do đó nó mới nhắm vào năng lực điều khiển con rối của Ác ma, chủ động hợp tác để giữ chắc tấm vé điều ước trong tay mình. Còn Ác ma thì đơn thuần là mua vui, nên sảng khoái đồng ý với nó.

Đến lượt Ác ma.

“Tôi rất tò mò, tại sao em lại cam lòng đeo xiềng xích cho bản thân?”

Nếu lượt đầu tiên là thăm dò, vậy thì lượt thứ hai đã mang hàm ý sắc bén.

Hai người một ngoài sáng một trong tối, không khí giương cung bạt kiếm lắng dịu đã lâu bắt đầu nồng nặc trở lại.

Tông Cửu nhướng mày: “Tôi cam lòng.”

Cậu im lặng một lúc, ba chữ này có vẻ không phù hợp với luật chơi mà họ đặt ra, thế là đành phải miễn cưỡng bổ sung một câu.

“Thù hận không bao giờ có thể trói buộc hay thay đổi một người, nhưng tình yêu thì có thể.”

Đúng là tình cảm trong Tông Cửu rất nhạt nhòa, nhưng cậu nhất định sẽ nhớ mãi mối ân tình của nữ tu già đối với mình, ngoan ngoãn nghe lời người ấy.

“Tình yêu sao?”

Người đàn ông bật ra một tràng cười từ lồng ngực, như thể vừa nghe thấy chuyện gì hài lắm.

Hắn đang cười gì, trong lòng hai người đều biết rõ.

Một người thiếu thốn tình cảm, một kẻ sinh ra trong đầm lầy. Chữ này cách họ quá xa, quá xa vời, thậm chí xa đến mức nực cười.

“Tiếc ghê.” Ác ma giả vờ thở dài: “Rõ ràng mình giống nhau đến như vậy.”

Ảo thuật gia cười nhạo.

Đúng là giống nhau, một người điên ngầm, một kẻ điên công khai.

Nếu hai người đều điên công khai, đó gọi là một núi không thể có hai hổ. Vua và vua đối đầu, không chết không thôi. Như bây giờ là do Tông Cửu tốt tính, thấy nhóc Ác ma vừa đáng thương vừa đáng yêu nên làm biếng so đo với hắn, đâu đến lượt Ác ma than thở?

“Bớt nói tào lao, đến lượt tôi.”

Hai người giằng co, một người giấu mình trong bóng tối, một người nằm nghiêng trên giường. Ánh sáng trong phòng rất mờ, ngọn nến lập lòe kéo dài cái bóng của họ khiến chúng hòa vào nhau tạo thêm chút hương vị khó tả.

“Tách, tách, tách.”

Trong khi họ đang chơi trò hỏi đáp, âm thanh tí tách bỗng nhiên vang lên ngoài cửa sổ.

Trời mưa rồi.

Công tước luôn im lặng ngồi trên ghế tựa lưng cao chợt đứng dậy, dưới sự điều khiển của tơ rối nó trở thành người ngoài cuộc trong chính căn phòng này, ngoan ngoãn vác cột sống già nua đi đóng cửa sổ kéo rèm.

Cơn mưa đến không báo trước, trong chốc lát đã chuyển từ mưa nhỏ thành cơn mưa xối xả đột ngột dội xuống mặt đất. Trời đất tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy tia chớp gầm rú sau đám mây giông, mờ nhạt và lạnh lẽo.

Bệ cửa sổ nặng nề ngăn cách tiếng mưa.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

__________