Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 158: Chương 158






“Thần không yêu thế gian”

Cả phòng livestream đều choáng váng trước tình huống này.

[Hả? Ảo thuật gia và NPC Giáo hoàng thân nhau từ bao giờ vậy? Không cứu đàn em và đồng đội, mà lao đến cứu NPC trước? Đâu thể chỉ vì nó đáng yêu nhỉ?]
[Tôi cũng muốn hỏi câu này, sốc thật á.

Cứu đồng đội chứ ai lại cứu NPC… Ừm, chẳng phải NPC đều là đồ bỏ mặc định của mỗi phó bản sao?]
[Thôi khỏi phải băn khoăn, các ông thử ngẫm xem có khi nào Ảo thuật gia phát hiện manh mối bí ẩn gì đó trên người NPC Giáo hoàng chăng? Hoặc sau khi cứu nó thì cuộc phán xét sẽ ngừng? Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán của tôi nhưng tôi muốn nói một câu, người ta là boss cấp A, chẳng lẽ còn cần các ông dạy chắc?]
[Ê lầu trên đừng nói vậy chớ, chuyện này kỳ cục thật mà, quan trọng nhất là còn chưa cứu được người kìa.

NPC người ta đã buông tay rồi, còn bảo không muốn cậu ấy cứu.]
[Hơ… Cũng không biết có phải do tôi cả nghĩ hay không, cứ cảm giác lúc Tiểu Giáo hoàng buông tay thì Ảo thuật gia không vui cho lắm…]
Mặt đất đang sụp đổ.

Ở nơi thấp hơn, hình bóng của thành phố tội ác lần đầu xuất hiện, những tồn tại không rõ bề ngoài màu đen giống hệt cư dân thị trấn đang thét gào rơi vào ngọn lửa bị sinh vật Địa ngục đã chực chờ sẵn vây quanh, trở thành bữa ăn ngon lành đầu tiên.

Trên bầu trời, đài thẩm phán lặng im đứng sừng sững.

Các thiên thần xếp hàng ngay ngắn, đôi cánh trắng muốt sau lưng gấp lại, lạnh lùng nhìn xuống mặt đất đang chìm trong dung nham và lưu huỳnh lửa trời từ trên cao.

Ở nơi cao hơn, thánh tọa khổng lồ màu trắng được bao phủ trong một vầng thánh quang không thể thấy rõ, tượng trưng cho sự uy nghi cao thượng xa cách của thần.

Sau thời đại này, thế giới sẽ bị hủy diệt và một thần quốc mới sẽ được xây dựng lại trên đống đổ nát.

Khoảnh khắc nhóc Ác ma rơi xuống, dung nham hơi cuộn lên nhưng không trào bọt đỏ, nuốt chửng bóng dáng nhỏ bé đó.

Ảo thuật gia cúi đầu nhìn lòng bàn tay vương vết máu của mình.

Ánh mắt cậu âm u sâu hoắn, cuối cùng thở dài.

Tông Cửu hiểu ý của nhóc Ác ma.

Giống như nó nói, nhóc Ác ma bây giờ chẳng qua chỉ là sự tồn tại được sinh ra từ ác ý vặn vẹo của thế giới.

Ngọn lửa không thể thiêu chết nó, nhưng lòng người đã thiêu chết nó.

Ma vương thức dậy từ thể xác vị cứu tinh đã hủy diệt toàn bộ thế giới phó bản siêu cấp S, biến thành con quái vật méo mó lấy nỗi đau của người khác làm thú vui.

Đứa trẻ ngoan ngoãn, nét mặt luôn điềm tĩnh, không có tên, từ lâu đã bị người ta đẩy lên đàn tế, mai táng trong phó bản siêu cấp S mang tên “Thế giới hoàn mỹ” rồi.


Cứu rỗi muộn màng thì có ích gì?
Không ai nhìn thấy đôi mắt tắt lịm lặng lẽ trên đàn tế, không ai nghe thấy tiếng khóc thút thít và tiếng kêu cứu thầm lặng của đứa trẻ.

Không ai quan tâm, không ai biết đến cái chết của nó.

Không ai cứu nó, nó cũng không cần người khác cứu, cứu vãn muộn màng càng vô nghĩa.

Vì vậy nó đã buông tay.

Chẳng rõ vì sao, Tông Cửu chợt nhớ về đêm nhóc Ác ma nằm bên giường cậu nói lảm nhảm.

Cứ như đang thủ thỉ với người ngủ say trên giường là cậu, lại giống như đang lẩm bẩm một mình.

“Thật ra chắc anh trai cũng để ý nhỉ, lúc đối mặt với người khác, anh trai rất lạnh lùng.

Chỉ khi đối mặt với phiên bản trưởng thành… Mới có cảm xúc vui giận mà con người nên có.”
Cậu bé chống đầu, cười tủm tỉm, “Hắn cũng thế.

Những người khác trong mắt hắn chỉ là món đồ chơi có thể bỏ bất cứ lúc nào, riêng với anh trai là khác.”
“Thực sự càng ngày càng tò mò không biết anh trai đến từ đâu ha, nếu phiên bản trưởng thành không tự bê đá nện chân mình, chắc là bây giờ tụi em đã biết rồi.”
“Tuy là cùng một người, nhưng vẫn hơi không cam lòng.”
“Hầy, quả nhiên em vẫn rất mong anh trai có thể nhớ đến em.”
Nói xong câu đó, nhóc Ác ma im lặng thật lâu.

“Thôi, đừng nhớ thì hơn.”

Tông Cửu không cúi đầu nhìn cảnh này nữa, cậu quay đầu quăng những lá bài poker ghim chặt mấy người Từ Túc và Anthony sắp rơi vào khe nứt, cho họ chút thời gian giảm xóc.

Kính đen trên mặt Chung Ý Viễn rơi xuống, hắn mở to đôi mắt Âm Dương đen như mực nhưng không nhận ra mình đang ở đâu.

Trong mắt hắn, dưới vực thẳm là lũ quỷ giương nanh vuốt, trên bầu trời là những khối hình học nguyên tố ánh sáng thuần khiết bay lơ lửng nhìn nhiều sẽ hoa mắt chóng mặt và không thể phân biệt phương hướng.

Tông Cửu nắm ống tay áo Chung Ý Viễn, rút cây Thập tự giá bạc ra rồi dựa vào cơ bắp đã cường hóa mà kéo người lên.

Kết thúc chuỗi động tác lưu loát này, Tông Cửu chợt nghe Từ Túc run rẩy cất tiếng, “Anh, anh Cửu, phía sau anh…”
Chàng trai tóc trắng quay đầu như cảm giác được.

“Rầm rầm rầm…”
Sau lưng cậu, bóng tối gần như kết thành bức màn.

Những bóng đen nhớp nháp khúc xạ ra từ trong khe nứt, trên đó bám màu sắc mờ ảo khiến người ta nhìn mà sợ.


Trong phút chốc, chúng lấp đầy tất cả vết nứt trên mặt đất như vết mực uốn lượn vặn vẹo, biến thành những cái gai đâm thẳng về phía bầu trời ngay khi tiếp xúc với không khí.

Trước đài thẩm phán, nhóm thiên thần đều lộ vẻ mặt vô cùng chán ghét.

Ác ý đặc quánh như vậy là thứ bọn họ ghê tởm nhất.

Angel rút kiếm ánh sáng đầu tiên, “Những thứ ô uế ghê tởm này, không nên tồn tại trên đời!”
Động tác của hắn như một công tắc khiến tất cả thiên thần xếp hàng sau lưng cũng đồng loạt rút kiếm ánh sáng, niệm những câu thần chú ánh sáng tối nghĩa và phức tạp.

Thoáng chốc, hàng nghìn tia sáng rơi xuống từ trên trời.

Nhưng đáng ngạc nhiên là chùm ánh sáng trắng trong và ẩn chứa năng lượng thuần túy như vậy khi rơi xuống bùn đen lại bị nuốt chửng, không thể thanh tẩy mà còn tiếp thêm sức mạnh, cú phản đòn mạnh mẽ khiến thiên thần đang cố gắng thanh tẩy phải thở hồng hộc.

Biến cố thình lình xuất hiện.

“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân từ xa đến gần.

Bóng người giẫm lên bóng đêm vô tận bước tới.

Lửa và bóng tối bao quanh hắn, lại không thể làm tổn thương hắn.

Bọn chúng đồng loạt cúi đầu xuống, vây quanh vị Vua vừa lên ngôi.

Trong lúc đó, tất cả khán giả đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đều nhận được thông báo từ hệ thống chủ.

[Tích tích tích… Kết nối với phó bản Ngày phán xét phát hiện khác thường, phòng livestream tạm thời đóng cửa.]
Nhóm Người sống sót sửng sốt, im lặng hồi lâu thì bắt đầu thảo luận rôm rả.

[Trời đựu, chuyện gì thế, đang lúc gay cấn mà!]
[Các chị em ơi có phải tôi vừa nhìn lầm không, hình như tôi nhìn thấy vị đại nhân kia thì phải?]
[Aaaa lầu trên bà không nhìn lầm đâu, đúng là big boss đó!! Là hắn thật đó!!!]
[Cái đậu má chủ hệ thống trời đánh, mắc gì phải làm thế hả! Còn đúng lúc này! Kết nối kém là saooo!]
Bên kia, bóng tối cuốn theo sát ý phóng lên tận trời.

Người đàn ông thong dong đứng đó.

Trên người hắn vẫn là bộ vest màu đen, cà vạt đỏ thẫm kề sát áo vest xám bên trong, được cái kẹp màu vàng cố định trên áo sơ mi trắng phía sau.

Tóc đen được buộc gọn, đôi con ngươi khôi phục màu vàng sẫm tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.


Rõ ràng hắn không làm gì, chỉ đứng giữa bóng tối nhưng vẫn khiến người ta run rẩy sợ hãi.

Tông Cửu nhìn từ xa là biết, quả thực No.1 đang tức giận đúng như lời nhóc Ác ma nói.

Tuy rằng trong mắt những người khác, Ác ma vẫn nở nụ cười khó lường như thường ngày, không khác chút nào.

Anthony vất vả bò lên, thấy cảnh này thì trợn mắt, “Là vị đại nhân kia…!”
Cũng giống gã, nhóm thực tập sinh dù có tội hay không có tội đều hoảng sợ.

Mọi người đều biết hành tung của No.1 rất bí ẩn, chẳng những không ai bắt được tung tích mà ngay cả phòng livestream cũng không có camera của hắn.

Big boss đột nhiên xuất hiện trong phó bản Ngày phán xét khi sắp kết thúc, thực sự rất khó hiểu.

Trái ngược chính là cơn giận dữ cuồng loạn của các thiên thần.

“Thứ dơ bẩn!”
“Cũng dám làm bậy trước ngai vàng của thần linh!”
Người đàn ông giơ tay.

Dưới đôi găng tay trắng, bùn đen đặc sệt chậm rãi đẩy ra để lộ một chiếc dù đen.

Ác ma thản nhiên bung dù, thờ ơ lên tiếng.

“Ồn quá.”
Một giây sau, tất cả bóng tối cùng bắt đầu rung chuyển.

Thật khó để diễn tả cảnh này bằng ngôn từ.

Giống như mở ra chiếc hộp Pandora, bóng đen phun ra từ mặt đất biến thành những chiếc răng nanh sắc nhọn dữ tợn đâm thẳng về phía bầu trời không thương tiếc.

Các thực tập sinh đứng trên mặt đất đều hoảng sợ khi nhìn thấy thời tiết vừa nãy còn quang đãng bỗng tối sầm đi.

Những bóng đen như mực bắn tung tóe lên trời che khuất tất cả ánh sáng, chỉ còn lại bóng đêm vĩnh cửu sâu thẳm và liên tục khuếch tán ra xa hơn.

Các thiên thần vừa rồi còn bay lượn trên không diễu võ giương oai bị buộc phải lùi liên tục, một số thiên thần sơ ý bị nhiễm phải khiến đôi cánh đều bị nhuộm thành màu xám đen, kêu thảm thiết rồi rơi thẳng xuống mặt đất, bị nuốt chửng bởi lớp bùn đen đang phun trào.

Cảnh tượng này làm các thiên thần cấp cao đều biến sắc.

Chỉ những thiên thần sa ngã mới có đôi cánh đen, đó là biểu tượng của sự không trong sạch.

Angel nhận ra điều gì, hét lên: “Rút lui! Nhanh lên!”
Tiếc là đã muộn rồi.

Bóng đen lan rộng ra toàn bộ bầu trời đã chặn hết những vết nứt dẫn đến Thiên đường của bọn họ, thậm chí còn có xu hướng lan sâu hơn vào bên trong.

Dưới ác ý đáng sợ dồi dào nồng nặc này, năng lực của các thiên thần đã bị áp chế đến mức thấp nhất, đừng nói là thanh tẩy, ngay cả chạy trốn cũng e là khó.


Đài thẩm phán vừa rồi còn tọa lạc trên mây, được bao phủ bởi thánh quang đột nhiên rơi xuống, chia năm xẻ bảy trên mặt đất.

Mất đi thánh quang nên mọi người đều thấy rõ đài thẩm phán, bên trong trống rỗng chẳng có gì chứ nói chi là thần linh.

Một tia chớp xẹt qua kéo theo mưa giông, sấm chớp giật đùng đùng.

Cả thế giới đang đổ mưa đen, càng lúc càng nặng hạt, nhuộm đen tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy.

Theo tiếng khóc của các thiên thần rơi xuống, người đàn ông giang hai cánh tay ném chiếc dù rồi cười to trong màn mưa.

Trớ trêu làm sao, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của con người chứ làm gì có thần, dù có thì thần cũng không yêu thế gian.

Chiếc dù bị Ác ma vứt bỏ trôi ra phía sau, vừa khéo che các thực tập sinh kia.

Bùn đen cũng như mọc mắt, không chảy về phía bọn họ khiến nơi đó biến thành lồng giam duy nhất giữa đất trời không bị lây nhiễm.

Đúng lúc này, những thực tập sinh may mắn sống sót nhận được nhắc nhở từ hệ thống chủ.

[Vui lòng chờ, hệ thống kiểm tra phát hiện không gian không ổn định, đang kiểm tra trước…]
[Hệ thống đã kiểm tra hoàn tất.

Phó bản đoàn đội cấp S: Ngày phán xét, phó bản đã bị phá hủy.]
[Phần thưởng qua màn đang được kết toán… Phó bản đang được đóng lại… Ba mươi giây sau sẽ tiến hành truyền tống, địa điểm truyền tống: Sudio.]
Chẳng biết có phải vì quá đột ngột hay không, mà lần này cảnh vật xung quanh không bị ngưng kết thành các khối màu, nên mọi người đã nhìn thấy.

Người đàn ông đứng ở tận cùng thế giới, giơ hai tay, chỉ huy sự sụp đổ của một thế giới đầy uyển chuyển như nhạc trưởng dày dặn kinh nghiệm.

Nếu không phải bối cảnh là đám lông vũ đang rơi xuống, bóng tối nhớp nháp và bầu trời nứt nẻ, cảnh tượng này thực sự giống một buổi hòa nhạc hoành tráng trong phòng tiệc dưới ánh đèn rực rỡ.

Aanthony gần như nghẹn lời.

Đôi mắt đầy cuồng nhiệt và sự sùng bái méo mó của gã dán chặt vào bóng lưng đang bước đi thờ ơ, vừa giơ tay đã gieo rắc chết chóc và hủy diệt kia.

Không riêng gã, những thực tập sinh may mắn còn sống đều nhìn sang đây.

“Thì ra… Thì ra big boss đã phá hủy phó bản như thế này.”
Ít ai biết cách No.1 phá hủy những phó bản cấp cao, hơn nữa miễn ai từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều trở thành tín đồ cuồng nhiệt của big boss.

Trước đây có người không hiểu, nhưng bây giờ mọi người đã hiểu rồi.

Thế giới sụp đổ dưới sức mạnh của một người, chấn động cỡ nào.

Đây tuyệt đối không phải là điều mà con người có thể làm được.

Quá mạnh, mạnh đến mức vượt quá khả năng lý giải, hẳn chỉ có tín ngưỡng mới tiếp cận được.

Riêng Tông Cửu vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, cúi mặt không nói gì..