Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 135: 135: “bị Chó Đớp Một Miếng”






Tuyên chiến với No.1 á?
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc.

Đây không phải chuyện nhỏ, thậm chí là chuyện lớn nhất ở thời điểm hiện tại cũng không chừng.

Theo tình hình bây giờ, tuyên chiến với No.1 là việc rất mạo hiểm.

Cũng may bốn vị cấp S không phải loại thiếu năng lực, dù trong lòng kiêng kỵ nhưng không có sợ Ác ma như nhóm thực tập sinh bình thường khác.
Ngược lại là Tông Cửu, cậu đi thẳng đến ghế bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Theo cách nhìn của cậu, việc trì hoãn không khai chiến vẫn là để câu giờ, nhưng đã tuyên chiến với hắn thì lần gặp tiếp theo chắc chắn sẽ không chết không dừng.
Lúc ở phó bản bệnh viện tâm thần, No.1 còn chả thèm dòm đến cậu, cho tới phút cuối bị Tông Cửu đánh lén thì Ác ma mới chú ý đến người mới đặc biệt này.

Tiếp theo là sòng bạc Las Vegas, sau khi gài bẫy Ác ma thành công, Tông Cửu cũng được trải nghiệm sát ý chân thực, nhưng từ sau phó bản thôn hoang, thái độ của Ác ma với cậu đã thay đổi 360 độ.
Trong phó bản trung học Số 1, Tông Cửu đã tìm được câu trả lời, nguồn gốc của sự thay đổi thái độ là do sức hút của đồng loại, nhưng cậu đã nhẹ nhàng từ chối lời mời của No.1 trong sự kiện Halloween, thể hiện quan điểm của mình, mối quan hệ giữa bọn họ đã khôi phục như trước khi vào phó bản sơn thôn, hai bên ôm sát ý, không chết không dừng.
Nhưng không biết vì sao, Tông Cửu nhạy bén nhận ra một tia bất thường.

Dường như có thứ gì đó đang hình thành và thay đổi giữa bọn họ, giống như một loại thí nghiệm hóa học rất khó tiến hành nào đó, bỗng nhiên va chạm rồi sinh ra ánh sáng và nguồn nhiệt cực mạnh.

Những ngôi sao được hình thành, các lỗ đen sụp đổ, các hành tinh cũng bị buộc phải thay đổi quỹ đạo và phương hướng.
Điều đáng sợ hơn là lực hấp dẫn này có tính hai chiều, giống như giữa ngôi sao và ngôi sao, một chất không đổi sẽ luôn tạo ra một lực hấp dẫn với cùng một chất không đổi.

Cũng giống như bọn họ, kẻ thù định mệnh và kẻ thù định mệnh đang đối chọi gay gắt, không ngừng chém giết cho đến ngày tận thế.

Tông Cửu cũng không rõ đó là cái gì, chỉ là cậu cũng rần rần sôi máu muốn bóp chết tên kia. 

Trừ Ác ma, không ai có thể ghì cậu xuống đất, xé rách lớp da lạnh lùng của cậu dễ dàng như vậy.
Lúc Tông Cửu đang trầm ngâm, Thầy trừ tà và Tsuchimikado liếc nhau, như thể đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Bỗng nhiên anh ta đứng dậy, đến bên cạnh chiếc điếu làm bằng vàng ròng trong phòng lặng, chậm rãi lấy một cái hộp sắt từ trong túi ra, dùng dụng cụ cắt xì gà cắt một điếu xì gà, lẩm bẩm một câu thần chú trừ tà khó hiểu rồi châm lửa trên đầu ngón tay, ghé lại hít sâu một hơi.
Vị xì gà rất đắng, trước đắng sau ngọt.

Thầy trừ tà mê hương vị này, anh ta mang theo người một hộp xì gà, thường sẽ chỉ châm một điếu trước khi trừ tà để giữ đầu óc tỉnh táo và nhạy bén.

Không giống như hút thuốc lá, xì gà luôn là một thú vui thuần túy.
Máy hút thuốc nhỏ gọn sẽ loại bỏ khói thuốc từ điếu xì gà, không làm phiền những người còn lại trong phòng.

Sau khi nheo mắt một lúc, Thầy trừ tà mới chậm rãi quay người nhìn thanh niên tóc trắng từ xa, giọng điệu nghiêm túc.
“Nếu là cậu, cậu sẽ ước điều gì?”
Lại nữa.
Tông Cửu rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Gia Cát Ám đang nhắm mắt trầm tư bỗng hiểu rõ.

Lời tiên tri của Quỷ Cốc Tử là tiên đoán, Tông Cửu có bài tarot nên mới có thể xác nhận sự tồn tại của lời tiên tri.

Với các cấp S khác, lời tiên đoán càng giống một câu chuyện cổ tích hơn, cái kiểu nghe rồi thôi.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa rõ tình hình nhưng Ác ma đang rình rập, bọn họ bị buộc phải lên chung một thuyền, chẳng qua như vậy không có nghĩa bọn họ sẽ đứng trên lập trường của cậu và Gia Cát Ám.
Tông Cửu phải đưa ra bằng chứng thuyết phục.

Thế là chủ đề đã trở lại cái chuyện xàm xí này.
Nếu nhận được vé điều ước vạn năng, cậu sẽ ước điều gì?
Quá nhàm chán, và quá đơn giản.
Với Tông Cửu, vấn đề đó cậu khỏi cần nghĩ cũng có đáp án hay nhất.

“Ước mọi người thoát khỏi vòng lặp vô hạn.”
Điều thú vị là câu trả lời này không phải đáp án thực sự trong lòng Tông Cửu, mà là lúc trước cậu vô tình thốt ra để khuấy động bầu không khí, không ngờ tạo thành một loạt phản ứng tiếp theo.

Ví dụ như sự thay đổi thái độ của Gia Cát Ám, dễ dàng nhận được sự tin phục của người mới trong phó bản sơn thôn.

Mọi thứ đều dựa trên câu nói ấy mà ra.
Có vẻ mọi người rất chắc chắn rằng cậu sẽ làm đúng như những gì mình đã nói.

Dù sao khi thực hiện điều ước, ai cũng nghĩ đến bản thân đầu tiên, riêng Tông Cửu là nghĩ cho người khác.

Trên thực tế, Tông Cửu cũng không biết mình sẽ ước gì sau khi nhận được vé điều ước, vì cậu chẳng cầu thứ gì cả, càng không có mong ước gì muốn được thực hiện.
Nhưng bây giờ cậu nghĩ ra rồi, miễn có thể khiến Ác ma kinh ngạc thì đó chính là nguyện vọng của cậu.

Ác ma không lấy được vé điều ước thì cậu sẽ vui.

Vì vậy ước gì cũng không quan trọng, quan trọng là lấy được vé điều ước.
Cậu vừa nói xong, phòng lặng yên tĩnh một lúc lâu, sau đó Thầy trừ tà mới thở dài.
“Được rồi, bọn tôi sẽ làm vụ này cùng cậu.”

Kéo được người lên thuyền giặc, mọi chuyện tiếp theo dễ xử lý hơn nhiều.

Bày mưu tính kế luôn là sở trường của Gia Cát Ám.

Nói cho cùng, nhóm cấp S chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đảm bảo mình không bị khống chế cho tới trận quyết chiến cuối cùng, lựa chọn đứng về phe bọn họ là được.
“Độ khó của phó bản tập thể tiếp theo chắc là cấp S.”

Hắn ta thản nhiên ném từng quả bom xuống nước, “Còn phó bản sau phó bản tập thể, hẳn là độ khó siêu cấp S.”
Phó bản siêu cấp S!
Vẻ mặt mấy vị cấp S đều trở nên nặng nề.

Dù bọn họ chưa từng có kinh nghiệm vào phó bản siêu cấp S, nhưng trong lòng ai cũng hiểu độ khó của phó bản siêu cấp S không chỉ cao hơn phó bản cấp S vốn đã khó như lên trời một bậc thôi đâu, hơn nữa còn không thể sử dụng bất cứ đạo cụ đặc biệt nào.
Đồng nghĩa là ném cấp S vào đấy, cũng không cao quý hơn cấp F là bao.
Gia Cát Ám không quan tâm đến biểu cảm mọi người, tiếp tục nói, “Sau phó bản siêu cấp S, sĩ số bấy giờ gần như có thể đạt tới phạm vi mà hệ thống chủ muốn.”
Quả thật, muốn sống sót từ phó bản siêu cấp S là chuyện khó khăn cỡ nào, mọi người đều biết rõ.

Bây giờ có tổng cộng 4000 thực tập sinh, một phó bản cấp S tuyệt đối có thể loại trừ một nửa, và phó bản siêu cấp S tiếp theo… Ngay cả cấp S còn không chắc về phó bản siêu cấp S, huống chi là các cấp khác.
Khả năng xấu nhất là khi trở về từ phó bản siêu cấp S, số thực tập sinh đứng trong sảnh lớn vừa khéo chính là một trăm người mà hệ thống chủ muốn, hoặc nhỉnh hơn chút xíu.
“Nếu đã xác định một trăm người cuối cùng, tiếp theo chính là trận quyết chiến cuối cùng của nội bộ cấp S.”
Đúng thế, số lượng người có thể sống sót đã được định ra, tiếp theo chính là trận chiến cuối cùng.
Khỏi nói cũng biết kết quả là gì, đương nhiên là tranh giành ngôi vị No.1, quyết định xem ai là Center ra mắt, ai nhận được tấm vé điều ước vạn năng kia.
Ý của Gia Cát Ám rất rõ ràng, chỉ cần cấp S sống sót trong phó bản kế tiếp, đồng thời trong trận quyết chiến cuối cùng, ứng cử viên vị trí Center không rơi vào tay Ác ma và con rối của hắn là được.
Không ai biết nội dung cuộc giao dịch giữa No.1 và hệ thống chủ, nhưng nếu dã xác định mục tiêu là vé điều ước vạn năng, mọi người sẽ không ngu đến mức chắp tay nhường kẻ khác.
“Ngoài chuyện này, Ảo thuật gia, cậu phải mau chóng lên cấp S.”
Tông Cửu gật đầu cho có.
Trước đây cậu chưa bao giờ quan tâm đến cấp bậc, nếu không thì cũng sẽ không ra tay giết NPC, thậm chí còn kích động muốn vào phó bản trừng phạt một lần.

Nhưng nếu không nhanh chóng lên cấp S, vậy thì cậu không thể lấy được tấm vé vào cửa cho trận quyết chiến cuối cùng cũng như vào phó bản tiếp theo, tốt hơn hết là nên thận trọng.
“Tiếp theo chính là phân nhóm cho phó bản tập thể… Khụ khụ khụ.”
Nói đến đây, người đàn ông tóc đen bỗng co nắm tay, đặt bên môi ho khan.
Thầy trừ tà ngạc nhiên nhìn hắn ta, “Cậu dị ứng khói thuốc?”
Nói đoạn, anh ta lập tức dụi tắt điếu xì gà trên tay, điều chỉnh chức năng của chiếc điếu lên mức tối đa.
Tuy chiếc điếu này có thể hấp thụ phần lớn khói thuốc nhưng đang ở trong phòng kín, kiểu gì cũng sẽ ngửi thấy ít nhiều vị đắng của xì gà.
“Có một chút, tôi phải vào toilet.”
Gia Cát Ám nhíu mày, siết chặt nắm đấm đứng dậy khỏi ghế salon, bóng lưng thẳng tắp đi ra khỏi phòng lặng.
Cuộc nói chuyện bất ngờ bị gián đoạn, Thầy trừ tà lớn tiếng nói xin lỗi.


Người đàn ông tóc đen không ngoảnh lại, hờ hững phất tay rồi đóng cửa.
Căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng.
Tsuchimikado bước tới bên cửa sổ, bật máy lọc không khí, quét sạch phần khói còn sót lại trong phòng.

Thầy trừ tà ngượng ngùng gói điếu xì gà chưa hút xong vào giấy thiếc, ném vào thùng rác.
Phạm Trác đứng thẳng trước bức họa trên tường phòng lặng, lúc lâu sau mới chậm rãi xoay người: “Cậu chảy máu rồi.”
Tông Cửu bị hắn ta nhìn chằm chằm bỗng sửng sốt, vô thức nhìn xuống cổ mình, lời đến bên môi lại nghẹn cứng.
Cũng đúng, người trước mặt không chỉ là ông anh trai của nguyên chủ, mà còn là thủ lĩnh Dạ tộc, là Ma cà rồng thế hệ thứ tư hàng thật giá thật.

Ngay cả khi sức mạnh bị hệ thống chủ áp chế không thể vượt quá đỉnh cao loài người, nhưng cũng không phải kiểu người bình thường có thể so sánh được.
Chỉ là chảy máu thôi mà, đây chẳng phải nghề cũ của Ma cà rồng sao? 
Tông Cửu hời hợt trả lời, “Không sao, bị chó đớp một miếng thôi, không có gì đáng ngại.”
Chó? Hình như chú chó nhỏ nhất trong sự kiện Halloween cũng là chó Địa ngục, cắn một phát cũng đứt ngang.
Mặc dù những người khác thắc mắc tại sao bị cắn lại không bảo hệ thống chủ khôi phục cho, nhưng xét cho cùng đây là vấn đề cá nhân, quan hệ giữa bọn họ không thân thiết đến mức có thể thoải mái hỏi chuyện này, thế nên không ai hỏi nữa.
Một thủ lĩnh tổ chức lớn và hai người quảng giao ở đây đều là kẻ già đời, đương nhiên rất rành việc quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện.
No.2 dời tầm mắt khỏi khăn quàng của thanh niên tóc trắng, giọng nói lạnh lùng, ném một thông tin, “Hắn ta cũng chảy máu.”
Hắn ta?
Ba người còn lại quay sang ngó nhau.
Phạm Trác lời ít ý nhiều, “No.3.”
Tông Cửu nhận ra điều gì đó, cậu đứng phắt dậy, “Xin lỗi tạm dừng chút nhé.” Cậu bước nhanh ra khỏi phòng lặng, đuổi theo hướng Gia Cát Ám vừa rời đi.
Ngược lại là Thầy trừ tà cảm thấy khó hiểu, “Chuyện gì thế, thời đại này chỉ cần chi năm trăm điểm sinh tồn, ngay cả ung thư cũng có thể phục hồi như cũ cơ mà.

Không ngờ một tên bị thương không thể phục hồi thì thôi, lại còn có tên thứ hai nữa?”
Câu này không sai, miễn không chết trong thế giới phó bản, bệnh gì hệ thống chủ cũng chữa được.

Dù giây trước bị Ma cà rồng hút máu đến đột ngột ngừng tim, giây sau vẫn có thể khôi phục sắc mặt hồng hào nhảy disco tại chỗ.
Vậy, chuyện gì đã xảy ra với hai người này?.