Thực Tâm Giả

Chương 33




A Chiếu vào hộp đêm của Thôi Mẫn uống rượu xua đi cơn tức giận. Thôi Mẫn khuyên cậu ta: “Ban ngày uống nhiều vậy, coi chừng Phó tiên sinh biết sẽ không vui”

A Chiếu đẩy hắn ta ra “Lão già kia, đừng nói nhảm. Sợ tôi không trả nổi tiền rượu hả? Anh Thất tôi không ở đây, huống chi tôi cũng không quản được nhiều như vậy”

“Có chuyện gì mà không nghĩ thông, nói ra đi, để xem ông anh này có thể giúp cho chú em được gì, dù gì ông anh đây cũng sống mấy chục năm rồi mà” – Thôi Mẫn làm ra vẻ mặt hòa nhã.

“Ông giúp được con khỉ!” A Chiếu không nhịn được nói, “Ông có thể làm cho chị tôi quay đầu sao?” – Cậu ta rót ình một ly rượu lớn – “Tôi và anh Thất còn không làm được. Tôi cầu xin chị ấy, chị ấy cũng không để ý”

“Ra vẫn là chuyện của Phương tiểu thư. Haizz, tôi đã sớm nhắc nhở qua cậu rồi, khi đó cậu chẳng coi ra gì. Trên đời này đàn bà là thứ không đáng tin nhất, tâm ý thay đổi, cậu không thấy cùi chõ lúc nào cũng hướng ra ngoài sao”. Thôi Mẫn thở dài than vãn.

“Chuyện này không phải lỗi chị tôi, đều là do thằng họ Lục kia xúi biểu” – A Chiếu nghe người khác nói Phương Đăng như vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu, không nhịn được phải lên tiếng bảo vệ.

Thôi Mẫn giả bộ vỗ nhẹ lên má mình: “Được, được, đều là tôi nói bậy. Họ Lục đó là đàn ông mới của chị cậu sao?”

“Đừng nhắc tới hắn. Tôi chỉ hận không thể bóp chết hắn” A Chiếu nghiến răng nói: “Tôi thật không hiểu nổi chị tôi nghĩ gì, cái gã họ Lục đó theo tôi thấy xách giày cho anh Thất còn không xứng”

“Đương nhiên, hắn ta lấy gì so với Phó tiên sinh. Đáng tiếc, chị cậu hết lần này đến lần khác uống nhầm thuốc mê của hắn. Phó tiên sinh ngoài miệng không nói ra, trong lòng chắc cũng thấy khó chịu” – Thôi Mẫn phụ họa.

“Đến giờ tôi thật không hiểu, tại sao chị có thể nói đi là đi” – A Chiếu tức giận đẩy mạnh ly rượu trước mặt, mấy thứ để trên quầy bar cũng ngã phần phật từng món một, phục vụ viên vội vàng chạy tới thu dọn, Thôi Mẫn nháy mắt, ra hiệu cho đàn em lui ra ngoài.

“Nhắc tới mới nói, rốt cuộc tình thân nhiều năm của các người ở đâu rồi, Phương tiểu thư cô ấy tuyệt tình như vậy, đừng nói Phó tiên sinh và cậu, tôi là người ngoài cũng cảm thấy vừa giận vừa tiếc. Thật ra không còn cách cứu vãn sao?”

“Làm sao cứu vãn? Anh Thất tôi đã nói để chị ấy đi, tôi không hiểu nổi họ đang làm gì nữa, rõ ràng trong lòng đều không bỏ được, còn không cho tôi nhúng tay vào!”

Thôi Mẫn lộ mặt kinh ngạc: “Cậu không biết thật hả?”

“Có ý gì?” – A Chiếu dùng cặp mắt đỏ hoe quét qua mặt Thôi Mẫn.

“Là vì Phó tiên sinh cũng không còn cách nào khác” Thôi Mẫn hạ thấp giọng: “Thật ra tôi không muốn lắm mồm, nhưng tại cậu muốn biết, chúng ta quen nhau cũng đã lâu….”

“Chết tiệt, ông bớt nói nhảm đi, nói mau, ông biết cái gì?” A Chiếu nặng nề đặt chén rượu xuống quầy.

Thôi Mẫn cười hậm hực: “Có một số việc cậu nghe rồi coi như chưa nghe, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt Phó tiên sinh nhắc tới, cũng đừng nói là tôi cho cậu biết. Cậu nghĩ Phó tiên sinh tình nguyện tha cho họ đi sao? Tôi nghe nói trên tay họ Lục đó có một tài liệu liên quan đến thân thế của Phó tiên sinh.

“Điều này sao có thể chứ” – A Chiếu mơ hồ biết một ít tin đồn liên quan đến thân thế của Phó Kính Thù, nhưng cậu ta chưa bao giờ hỏi, cũng không muốn biết chân tướng, trong lòng cậu ta, vô luận Phó Kính Thù là ai, vĩnh viễn chỉ là anh Thất của cậu ta. Theo cậu ta biết, chị mình đã từ ở chỗ Lục Nhất lấy được thứ mà anh Thất muốn.

Thôi Mẫn dùng cặp mắt sắc bén nhìn xung quanh, rồi mới hạ giọng nói: “Lúc Phương tiểu thư và Phó tiên sinh xích mích, chính miệng nói dùng điều này uy hiếp Phó tiên sinh, nếu không tôi làm sao nói, đàn bà đúng là đều không tin được?”

“Đồ chết tiệt!” – A Chiếu không tin nổi. Chị cậu đã từng móc tim móc phổi vì anh Thất, coi như cả thế giới này đều quay lưng với anh Thất, cậu ta cũng tin tưởng chị mình sẽ không làm chuyện đó.

“Haizz cậu không tin chứ gì” – Thôi Mẫn chép miệng – “Nếu không phải là Phó tiên sinh đồng ý cho tôi đến chỗ ở của Phương tiểu thư và họ Lục đó tìm qua một lần, tôi cũng sẽ không tin. Phó tiên sinh là người trọng tình trọng nghĩa, coi như chị cậu làm chuyện quá đáng với anh ta, anh ta cũng không cố ý đối phó cô ấy. Phương tiểu thư chính là nắm được yếu điểm này. Cậu nói xem, đến mức này, cô ấy muốn đi, Phó tiên sinh có thể không đồng ý sao?”

Hắn nói có chứng có cứ, A Chiếu muốn không tin cũng khó, ngồi ngây người một lúc, lại nghĩ tới những mất mát và luyến tiếc mà anh Thất nói lúc say… Khó trách!

“Chị tôi sao lại trở thành như vậy?” – Cậu ta lẩm bẩm.

“Đàn bà.. chỉ nghe mấy lời ngon ngọt là đầu óc mê muội liền. Nếu tôi nói, đây cũng không phải ý của Phương tiểu thư…”

“Không sai, chị tôi sẽ không như vậy, nhất định là chủ ý của Lục Nhất! Là hắn đã xúi giục chị tôi phản bội anh Thất, đều là hắn!” A Chiếu uống quá nhiều, tia máu trong mắt cậu ta bắn ra đều mang mùi vị hận thù.

Thôi Mẫn được nước than thở: “Phải rồi, nếu không có hắn, mọi người bây giờ cũng đâu có như vậy!”

A Chiếu nắm chặt ly rượu trong tay, như muốn bóp nát nó. Lửa giận dâng cao, hoàn toàn không cam lòng, dường như đã tìm được lý do trút giận. Những câu nói của Thôi Mẫn quá chính xác, lúc bình tĩnh cậu ta còn chưa chắc nghĩ nhiều đến vậy. Chỉ trách cái tay họ Lục kia, là hắn chia rẽ chị và anh Thất, cũng là hắn khiến cho cuộc sống tốt đẹp của họ tan vỡ. Nếu trên đời này không có tên khốn đó tồn tại, tất cả đều sẽ khá hơn rồi.

A Chiếu dùng sức ném ly rượu xuống đất, tiếng vỡ vụn thật lớn càng làm áu nóng trong lòng sôi trào. Cậu ta bất chấp tiếng gọi của Thôi Mẫn sau lưng, phóng ra ngoài thật nhanh như cuồng phong vũ bão.

Phương Đăng và Lục Nhất lấy được visa, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, ngày rời khỏi đây cũng đã đến gần, hành lý đều đã đóng gói sẵn sàng, họ cố tình đến nhà cô Cả của Lục Nhất nói một chuyến, nói lời từ biệt sau cùng. Những người này dù sao cũng có tình cảm dưỡng nuôi với anh, sau này cũng không biết khi nào gặp lại.

Cả nhà cô Cả xem Lục Nhất như con cháu, biết anh phải ra đi, dĩ nhiên là không đành lòng. Từ nhà cô Cả đi ra, Lục Nhất tuy không nói gì, nhưng Phương Đăng có thể nhìn ra trong lòng anh không dễ chịu, cô lái xe, trên đường nói vài chuyện thư giãn, để cho tâm trạng anh chuyển biến tốt hơn.

Lục Nhất cũng biết Phương Đăng có ý tốt, suy nghĩ về tương lai của hai người, dần dần nỗi đau ly biệt thân nhân cũng vơi đi không ít,hai người bàn bạc nhau xem có thứ gì còn cần phải đem theo. Thứ Lục Nhất không thể bỏ được chính là mấy CD gốc cùng đống trò chơi điện tử, Phương Đăng cười nhạo anh ngốc nghếch, hai người cười cười nói nói trong chốc lát đã đến gần chỗ thuê nhà.

Phương Đăng nói: “Vừa đúng lúc kết thúc kỳ thuê nhà, ngày mai em phải đến kết toán cùng chủ cho thuê, trả tiền mướn nhà cho họ, vé máy bay cũng đã đặt xong, anh có nhận được tin gì qua điện thoại không?”

Cô nhìn về phía trước, một lúc lâu không nghe Lục Nhất trả lời, quay lại xem anh đang làm gì, thấy anh cầm trong tay một hộp vuông nhỏ, nét mặt do dự.

“Là gì vậy?” – Phương Đăng tò mò hỏi.

Mặt Lục Nhất đỏ lên. “Chỉ là món quà nhỏ, anh đã chuẩn bị từ lâu, vốn là định đợi đến ngày lên đường mới đưa cho em”

“Còn giấu làm gì” – Phương Đăng cười đưa tay ra – “Mau cho em xem một chút”

Lục Nhất đưa chiếc hộp vào tay Phương Đăng, Phương Đăng đậu xe lại sát ở vệ đường, chuẩn bị mở ra xem.

“Không biết có phải là nhẫn không? Nếu vậy ý nghĩa của nó có hơi đáng sợ đấy” – Phương Đăng trêu ghẹo.

“Không phải, nhẫn là nhẫn, còn đây chỉ là món quà nhỏ thôi” – Lục Nhất thấy cô nóng lòng xé đi bao giấy bên ngoài, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: “Em không thể chờ lúc anh vắng mặt mới xem được sao?”

“Anh thần bí vậy, bây giờ em càng không thể không xem” – Anh ta từ trước đến giờ chưa bao giờ chính thức tặng cô món quà gì, Phương Đăng hết sức tò mò không biết một người như Lục Nhất sẽ để gì vào chiếc hộp này, không phải là mô hình nhân vật trong trò chơi đấy chứ?

Chiếc hộp sắp được mở ra một nửa, Lục Nhất không thể ngồi yên. Vừa đúng lúc cách chỗ đậu xe phía trước mười mấy mét có một cửa hàng tiện lợi, anh vội vàng cởi dây an toàn ra: “Em từ từ xem, anh đi mua nước uống”

Phương Đăng cười, mua nước uống chỉ là cái cớ, chính là vì ngại nhìn cô mở món quà này.

“Sao anh lại ngượng?”

“Anh nói trước, không phải là thứ đáng giá gì đâu. Em xem thì xem, không được cười nhạo anh đâu” – Lục Nhất đỏ mặt cảnh cáo, không đợi Phương Đăng trả lời, vội vã đẩy cửa xe chạy ra ngoài.

Phương Đăng cười lắc đầu, mở chiếc hộp lên. Ngoài tưởng tượng của cô, trong hộp là một trái táo đỏ rực, nhìn vẫn còn tươi tốt, chẳng qua là cất giữ trong hộp một lúc lâu, da bên ngoài có hơi héo lại.

Phương Đăng cầm trái táo trong tay, ngửi một cái, mùi vị vẫn ngọt ngào như cũ. Cô làm sao không hiểu dụng ý của Lục Nhất khi tặng quả táo này ình. Một trái táo bình thường, đối với cô mà nói, là thứ quét tan cỏ rơm ám ảnh của quá khứ, có thể là với anh, cũng như chìa khóa mở ra hạnh phúc tương lai.

Phương Đăng để ý, trong hộp quà còn có một tấm thiệp nhỏ, phía trên là chữ viết tay thật chỉnh chu, đó chính là chữ viết của Lục Nhất. Phương Đăng nhìn tấm thiệp đầy thú vị, không nhịn được nên bật cười. Đó là một bài thơ ngắn, thật là con mọt sách, khó trách anh ta ngượng không dám để cô mở quà ra trước mặt mình.

Bài thơ đó viết như sau:

Dù em chỉ yêu anh một ngày,

Anh có thể chờ tình yêu của em từ từ khởi sắc

Những đóa hoa trong tay em

Không phải là hạt giống tháng tư gieo xuống

Tháng sáu mới nở ra sao?

Hôm nay, trong lòng anh đã gieo đầy mầm non

Có ít nhất một hai hạt có thể bén rễ nảy mầm

Nếu những đóa hoa không thể nào nở được

Không phải là yêu, chỉ thích một tí thôi

Cho dù anh chết đi, đóa hoa tử la lan trước mộ phần anh

Xin em hãy nhìn nó một lần

Cái nhìn này của em, giúp anh chống lại muôn vàn đau khổ

Chết có là gì

Dù em chỉ một ngày yêu anh.

Phương Đăng đọc một lần, trong lòng tự nhủ, thật là đại ngốc. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, qua kính chiếu hậu nhìn thấy một ánh mắt tràn đầy nụ cười, trong ánh mắt đó có hạnh phúc nhất định, cũng tràn đầy sự yên tâm.

Cô mở cửa kính xe, thò đầu nhìn ra xem chàng ngốc kia đã trở về chưa. Quả nhiên Lục Nhất tay bưng hai ly nước từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra. Phương Đăng không cần nhìn cũng có thể đoán ra, trong ly giấy đó chắc chắn là nước Fanta. Anh luôn nói, lúc nhỏ, người nhà không cho uống nhiều nước ngọt, mỗi khi có chuyện vui, trên bàn ăn mới có một chai, anh thích mùi cam trong đó, sau này trở thành một thói quen, lúc anh vui vẻ, liền mua ình một ly, còn không phải là muốn cho Phương Đăng cùng mình chia sẻ. Phương Đăng thường hay giễu cợt anh, con nít nhỏ mới thích uống thứ này, trong lúc cô vui vẻ hay buồn bã, thứ thích uống nhất chỉ có rượu mạnh mà thôi. Bây giờ cô đem rượu mời anh, anh còn không từ bỏ thói quen nước ngọt kỳ lạ của mình.

Lục Nhất cũng cảm nhận được Phương Đăng nhìn mình, giơ ly giấy đựng đầy thức uống lên nhìn về hướng cô vẫy vẫy. Họ đều có thể nghĩ ra hình ảnh kế tiếp, anh nhất định sẽ nói hơn nói thiệt dỗ dành cô uống vài ngụm, cô sẽ cười nhạo anh, nhưng cuối cùng cũng vẫn là uống đại cho xong cái thứ nước ngọt trẻ con kia.

Phương Đăng còn quyết định, chờ anh trở lại, cô nhất định phải đọc bài thơ khó nghe đó trước mặt anh một lần, chính là muốn nhìn cái dáng vẻ lúng túng đỏ bừng mặt mũi của anh.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được phải bật cười, nắm lấy tấm thiệp trong tay, vẻ mặt giễu cợt giơ ra cửa sổ. Lục Nhất đến gần, nét mặt cũng rõ ràng hơn, anh nhìn thấy động tác của cô, cúi đầu, bắt đầu cười ngượng ngùng. Anh nên cười thật nhiều, lúc mỉm cười, khóe miệng lại rộ lên hai đồng tiền nhỏ khiến người ta không thể nào nhịn được phải lấy tay chọt vào đó.

Tay của Phương Đăng bắt đầu chộn rộn, lúc Lục Nhất đang đi qua đường, một chiếc xe màu xám bạc từ phía trước xông thẳng lại như ánh chớp, Phương Đăng căn bản không kịp nhìn thấy rõ, chỉ nghe một tiếng rầm nặng nề vang lên, sau đó là tiếng thắng xe kịch liệt mà sắc nhọn. Chiếc xe kia dừng lại mấy giây ngắn ngủi, lại khởi động thật nhanh, tiếp tục chạy xiêu vẹo về phía trước.

Đầu óc Phương Đăng chỉ còn là một mảng trống rỗng, theo bản năng đạp cần ga đuổi theo chiếc xe phía trước, xe của cô là xe xịn, nếu như lái một cách bất cần, rất nhanh đầu xe liền đụng phải chiếc xe màu xám bạc kia. Cú đụng mạnh làm cho hai chiếc xe đều rung lên, người lái xe phía trước hốt hoảng quay đầu lại, trong một thoáng, Phương Đăng thấy rõ mặt đối phương, cô cảm thấy trước mắt tối sầm.

Do dự trong chớp mắt, chiếc xe bị thương không nhẹ phần đuôi nhanh chóng quẹo vào hướng đường bên trái, liều mạng thoát thân, đôn chắn ven đường bị tung mạnh cũng không khiến người lái xe chậm tốc độ lại. Phương Đăng nhớ đến Lục Nhất, không còn lòng dạ nào đuổi theo nữa, quay đầu xe, chạy về nơi xảy ra tai nạn vừa rồi.

Cô đứng cạnh thân thể đó, nhẹ nhàng lật anh lại, kinh ngạc nhìn anh. Máu từ mũi và miệng của anh tuôn ra ào ạt, không thể ngừng lại, bên dưới người còn có một mảng máu lớn màu đỏ thắm, hòa lẫn vào mùi thơm của thứ nước ngọt màu đỏ đổ xuống khi đó. Cảnh tượng này có phần nào quen thuộc.

Hai đầu gối Phương Đăng run rẩy, ngồi phịch xuống lối đi bộ, ôm lấy thân thể mềm nhũn của anh. Cách đó không xa, dường như có tiếng người gọi: “Mau đánh số 120!” Còn có âm thanh nào khác, nghe không rõ đang nói gì. Tai cô đều bị hơi thở nặng nề của anh lấp đầy, tấm thiệp kia từ lúc nào không biết cũng rời khỏi tay, rơi vào trong đống máu, chữ viết trở nên mơ hồ khó phân biệt.

Lục Nhất còn một chút tỉnh tảo, cố hết sức mở mắt nhìn cô, muốn đưa tay lên, nhưng không thể cử động. Phương Đăng tự nhiên có ảo giác, dường như anh cố sức nhìn cô rồi nở một nụ cười, nhưng sau đó cơ thể lại co quắp lại giật lên vài cái. Cô cố gắng giúp anh lau máu, trong miệng anh lảm nhảm cái gì, cô cũng không nghe rõ, chỉ biết là nửa người cô cũng bị máu thấm đỏ au, trong mùa đông, máu tươi là thứ ấm áp, chỉ tiếc gió vừa thởi qua, lại mau chóng trở nên lạnh đến thấu xương.

Nhịp tim của anh, cô từng cảm giác được, nay dần dần trở nên yếu ớt.

Phương Đăng nhớ Lục Nhất từng nói qua, nếu như chồn hoang nhỏ có thể móc tim mình cho hồ ly đá, chim sơn ca kia cũng có thể trao tim mình cho chú chồn hoang, cùng lắm thì chờ thêm một nghìn năm nữa.

Khi đó Phương Đăng trả lời anh, không ai cần làm tiếp cái chuyện ngu xuẩn đó, người nào cũng chỉ có một trái tim, cô cũng không muốn nhìn thấy ai móc tim mình, cùng lắm thì, họ đem tim để đổi.

Vậy mà họ đều không thể đoán được vận số đã giao phó cho kết cục này của câu chuyện cổ.

Chồn hoang nhỏ sau cùng đã bị tiếng hót của chim sơn ca làm cảm động, viên đá trong ngực nó tựa như trái tim bắt đầu biết đập lên, lại tìm ra sức sống. Nó nói, không muốn ai phải hy sinh, nếu người trao tôi trái tim của người, tôi cũng sẽ trao lại trái tim mình cho người đó.

Trước tiên chim sơn ca giao hết trái tim cho nó. Chồn hoang nhỏ ngay sau đó cũng đem tim mình rút ra khỏi lồng ngực, lúc này mới phát hiện trái tim kia thật ra chỉ là một viên đá, lạnh buốt tựa giá băng, sự ấm áp trước kia chẳng qua là ảo giác mộng cảnh dối mình gạt người. Chim sơn ca mất đi trái tim, hát xong bài hát sau cùng, ngã gục xuống trước mặt chồn hoang nhỏ.

Lục Nhất, anh tin tưởng vào tương lai tốt đẹp, tin tưởng thế giới tồn tại công bằng và chính nghĩa, người hiền lành dũng cảm sẽ có được hạnh phúc. Nhưng trước khi xe cứu thương đến một phút, anh ở trong ngực Phương Đăng đã trút xuống hơi thở sau cùng.

Trong mông lung, Phương Đăng cảm giác như có ai đó đến đỡ mình lên, có người cố gắng đem thi thể cứng ngắc lạnh lẽo như băng trong ngực cô dời đi chỗ khác. Huyết dịch phảng phất đọng lại ngăn hết mọi giác quan cô. Cô không nhớ rõ điều gì nữa, toàn bộ trời đất trước mắt cô đều sụp đổ ầm ầm, ngay cả tia sáng cuối cùng trên biển cũng hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại một bầu trời đen tối đến vô cùng.