Thực Sắc

Chương 41: C41: Chương 40




Cao Ấu Vi không phải chưa nói qua chữ "yêu", nhưng mỗi lần đều là khóc lóc ôm đùi nàng mà nói, cát bay đá chạy thiên toàn địa chuyển mà nói, cho dù Trần Thiên Ngữ có thể cảm giác được Cao Ấu Vi quả thực tốt với nàng nhưng lại không có cách nào xem yêu của Cao Ấu Vi là thật.

Nhiều năm như vậy có một người vô điều kiện đi theo làm tùy tùng, tuy rằng Trần Thiên Ngữ đều tránh nặng tìm nhẹ nhưng ở trong lòng cũng không phải hoàn toàn một chút cảm giác cũng không có, nếu như ai có thể nói ra những lời như hoàn toàn không có cảm giác thì nhất định là nói dối.

Lúc ban đầu khi hai người mới quen biết thái độ của Cao Ấu Vi nhiệt liệt đến khoa trương, Trần Thiên Ngữ tỉ mỉ quan sát qua người này, lời nói và việc làm khoa trương trên cơ bản đều là muốn thu hút sự chú ý của Trần Thiên Ngữ, lúc chỉ có hai người các nàng mới có thể biểu hiện ra. Phàm là bên cạnh có thêm một người Cao Ấu Vi sẽ lập tức thu hồi ấu trĩ biến thành một doanh nhân thâm tàng bất lộ.

Nàng là cẩn thận tỉ mỉ, quan tâm chăm sóc, những điều này Trần Thiên Ngữ đều để ở trong lòng.

Năm đó rét đậm, Trần Thiên Ngữ từ vừa mừng năm mới từ quê nhà trở lại, Cao Ấu Vi hăng hái bừng bừng nói đến đón nàng. Lần đó chuyến bay bởi vì bão tuyết mà chậm ba tiếng đồng hồ, lúc Trần Thiên Ngữ đến nơi thì đã là đêm khuya.

Rương hành lý rọc rọc kéo qua đại sảnh sân bay, nàng tìm được Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi đợi mấy tiếng đồng hồ đang tựa vào ghế mà ngủ.

Có chút không đành lòng mà gọi nàng ấy tỉnh lại, Cao Ấu Vi nhìn thấy nàng lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Máy bay hoãn lâu như vậy, có đói bụng không? Ta dẫn ngươi đi ăn khuya."

Vô luận có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ cần Trần Thiên Ngữ đứng ở chỗ này, Cao Ấu Vi chính là vô cùng vui vẻ.

Hai người các nàng ăn khuya xong cả người cũng ấm áp, lúc Cao Ấu Vi tiễn nàng đến dưới lầu thì tuyết rơi, cửa sổ xe rất nhanh đã bị tuyết che kín.

"Nhìn ta như vậy làm gì?" Trong không gian nhỏ hẹp bịt kín Trần Thiên Ngữ bị ánh mắt quá mức chuyên chú của Cao Ấu Vi khiến cho đặc biệt không được tự nhiên, cười khan nói: "Vẻ mặt này của ngươi đặc biệt giống kẻ giết người chặt xác điên cuồng ta đã xem trong phim Mỹ."

Cao Ấu Vi cười nói: "Sao ngươi lại không lương tâm như vậy? Hai tuần không nhìn thấy ngươi nhìn thêm vài cái thế nào lại thành muốn chặt xác? Để ta nhìn một chút, có phải đã mập ra hay không?"

Bầu không khí khô khan bị nụ cười của Cao Ấu Vi làm dịu đi, Trần Thiên Ngữ cũng cười: "Ngươi cũng mập ra? Lễ mừng năm mới không mập một chút thì thật xin lỗi đám chim bay cá nhảy bị giết thịt, hơn nữa tài nấu nướng của ba ta thực sự là bảo đao không lục, mỗi bữa không ăn được hai cân thì không có tự cách hạ bàn."

"Thường nghe ngươi ca ngợi tài nấu nướng của thúc thúc, lúc nào thì dẫn ta về để ta cũng có lộc ăn a?"

Trần Thiên Ngữ nhìn nàng, chẳng biết tại sao thành thật đồng ý.

Thời gian không còn sớm, Trần Thiên Ngữ cũng nên lên lầu. Cao Ấu Vi bước ra nói muốn tiễn nàng vào nhà.

"Đường chỉ còn hai bước còn tiễn cái gì a, ngươi cũng mệt mỏi. Về nghỉ ngơi sớm một chút đi."


"Không mệt, lúc ngươi chưa đến ta đã ngủ rồi, bây giờ rất có tinh thần." Nói xong Cao Ấu Vi bung dù xuống xe, che dù thay nàng mở cửa xe.

Trần Thiên Ngữ từ trên xe bước xuống, một trận cuồng phong quất vào mặt khiến thân thể nàng hơi chao đảo, chiếc dù trong tay Cao Ấu Vi cũng bị thổi đến không trung, ánh mắt hai người nhìn theo cây dù, phiêu đãng mà qua.

Không biết lúc nào nàng bị Cao Ấu Vi từ phía sau ôm lấy, trên cổ có thêm một chiếc khăn choàng dài bằng lông dê thuộc về người phía sau.

"Lạnh không?" Cao Ấu Vi giống như lẩm bẩm: "Có hơi lạnh đúng không, trong nhà ấm áp, nhưng ta thế nào cứ như vậy không muốn thả ngươi đi đâu chứ?"

Đó là những lời nghiêm túc nhất Cao Ấu Vi đã nói trong những năm gần đây, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì Trần Thiên Ngữ cũng nguyện ý tin tưởng một khắc kia Cao Ấu Vi là thật tâm. Hai tay nàng ấy gắt gao ôm lấy nàng, dành cho nàng ấm áp, bảo hộ cùng tình ý.

Trần Thiên Ngữ không cự tuyệt.

Đương nhiên, đêm đó vẫn là mỗi người quay về nhà mình, Trần Thiên Ngữ không muốn hưởng thụ tình cảm thức ăn nhanh.

Nàng suy nghĩ một đêm, đột phá chướng ngại tâm lý vì hai người đều là nữ nhân, quyết định từ ngày mai sẽ hảo hảo tìm hiểu Cao Ấu Vi, hảo hảo cùng nàng chung sống.

Dù sao vũ trụ mịt mờ, nghìn vạn thời không, mù mịt biển người, có thể có một người tuổi tác tương đương, nói cùng một loại ngôn ngữ, không khiến nàng phản cảm còn đối với nàng rất tốt đã là rất khó được rồi, nếu còn yêu cầu về giới tính của đối phương....Quả thật có chút hà khắc.

Cứ như vậy mất thời gian cả đêm thuyết phục bản thân, nhưng đến sáng hôm sau lúc dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn thấy Cao Ấu Vi cùng một cô gái trẻ tuổi cùng nhau ngồi trong xe, đến lúc hưng phấn cô gái kia hôn một cái lên mặt Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi nhướng mày xoay người, bốn mắt nhìn nhau, cô nàng đem hai tay vòng qua vai Cao Ấu Vi.

Tiếp theo Trần Thiên Ngữ không dám nhìn.

Tính toán trong lòng yên lặng cùng gào thét mà qua đi — thật may mắn nàng là một người suy nghĩ sâu xa không lập tức lao vào ôm ấp của Cao Ấu Vi, người này đang câu cá vui đùa sao?

Trần Thiên Ngữ vuốt trái tim bị khiếp sợ, run lên một cái.

Sau này ngẫm lại cũng đúng, loại gia cảnh cùng tướng mạo giống như Cao Ấu Vi, không vui đùa nhiều một chút thì thật có lỗi với kỹ thuật đầu thai vào nơi tốt đẹp của nàng. Nàng có thế giới của nàng, ta có nhân sinh của ta.

Cái ôm đêm hôm đó xem như chưa từng phát sinh đi.


Sự thực cũng giống như suy nghĩ của Trần Thiên Ngữ mà phát triển, Cao Ấu Vi vẫn thích hô to gọi nhỏ với nàng, mỗi khi thấy nàng đều ôm chân cầu xin tình yêu, Trần Thiên Ngữ coi như nàng đùa giỡn ngu ngốc, tới một lần đá một lần.

Cao Ấu Vi chính là một người bạn, thái độ của Trần Thiên Ngữ từ đó về sau rất rõ ràng, mà chính đương sự đã từ trong lần lượt tiếp xúc chậm rãi lĩnh ngộ thái độ của Trần Thiên Ngữ, nên cho dù là đùa giỡn ngu ngốc giả lưu manh cũng chỉ trong phạm vị đúng mực.

Các nàng cứ như vậy trôi qua nhiều năm vẫn tường an vô sự, đây đó đều là người hiểu biết đối phương. Thế nhưng Cao Ấu Vi nghiêm túc đến xa lạ trước mắt khiến nàng nghi hoặc : Cao Ấu Vi làm sao vậy?

Trần Thiên Ngữ lúng túng nở nụ cười, nỗ lực phân tích tâm lý của Cao Ấu Vi: "Cao Ấu Vi, ngươi không cần như vậy. Ngươi cũng biết ta người này, trong lòng có chút khó chịu sẽ không có sắc mặt tốt, nhưng đối với ta ngươi thật sự không đáng ghét. Cho dù ngươi không nói lời như vậy sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác... Đương nhiên, hiện tại ta có tiếng xấu phỏng chừng cũng rất khó ra sách nữa, nhưng chuyện trên đời ai biết trước được , có đúng hay không? Ngươi đừng dùng những lời này trấn an ta, tuy rằng đoạn thời gian trước bởi vì chuyện trên Weibo ta có chút khó chịu, nhưng thời gian gần đây ăn uống vui chơi cũng đã quên rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là..... Ta thật sự, không phải đồng tính luyến ái."

Trương Tĩnh Hân đứng trên trên bậc thang sau lưng ghế của Trần Thiên Ngữ, hai tay khoanh trước người, lẳng lặng nghe đối thoại của các nàng.

"Ta không trấn an ngươi, ta nói thật."

Khuôn mặt không cười của Cao Ấu Vi cũng không còn quen thuộc, khiến nàng nhìn qua giống một người khác: "Ngươi nghĩ ta câu nào là nói đùa?"

Trần Thiên Ngữ: "Cao Ấu Vi....."

"Đuổi theo sau lưng ngươi nhiều năm như vậy, ta cũng có chút mệt mỏi, không cần thiết chơi trò ngươi truy ta đuổi nữa đi?" Cao Ấu Vi nhéo nhéo mũi Trần Thiên Ngữ: "Cùng với ta có cái gì không tốt? Ta có thể cho ngươi cuộc sống ngươi mong muốn. Muốn ăn cái gì, trứng cá muối? Chocopologie? Muốn ra sách gì, ẩm thực? Tiểu thuyết? Ta thổi cũng có thể thổi thành trứ danh. Chuyện đó đối với ta mà nói tính là khó sao? Còn cần bị chủ nhà hủy hợp đồng, bị kẻ ngu ngốc ám toán sao?"

"Cao Ấu Vi, nói như ngươi vậy có chút khoa trương rồi."

"Ta là thế nào? Ở trước mặt ngươi giả ngây giả dại? Ngươi là thích cảm giác được người ta phủng trong lòng bàn tay đi? Hơi lớn tiếng một chút liền làm ngươi sợ?"

Sắc mặt Trần Thiên Ngữ triệt để trầm xuống, nàng không muốn tranh cãi, đem laptop đóng lại: "Hình như đêm nay không thích hợp nói chuyện, chúng ta ngày khác nói tiếp."

Trần Thiên Ngữ đứng lên ôm laptop muốn đi, Cao Ấu Vi lạnh lùng nói: "Không phải là ngươi thích Trương Tĩnh Hân sao? Quán này rất tốt, Trương lão bản a, xinh đẹp lại chu đáo có đúng không? Ngươi biết Phương Khôn hiện tại có kết quả gì không? Nếu như ta muốn làm suy sụp quán ăn này đó chỉ là chuyện trong giây phút, mà Trương lão bản cũng sẽ có kết cục giống như Phương Khôn."

Cước bộ đột nhiên dừng lại, Trần Thiên Ngữ nghĩ trong lồng ngực có một chỗ sắp bùng nổ rồi!


"Cao Ấu Vi! Ngươi bớt điên rồ đi! Ta đã nói rồi ta không phải là đồng tính luyến ái! Ta không thích bất cứ ai! Nếu như ngươi dám động đến quán ăn này ta sẽ...."

"Tuy rằng làm nó sụp đổ chỉ là chuyện nhỏ ." Cao Ấu Vi mười ngón giao nhau đặt trước người, cười nói: "Nhưng yên tâm, ta sẽ không làm như vậy."

Trần Thiên Ngữ: "...."

Nụ cười đột ngột của Cao Ấu Vi khiến không khí cực độ khẩn trương trước đó xé mở, gió đêm thổi tung mái tóc của Trần Thiên Ngữ vốn đang nghi hoặc cùng tức giận.

"Ai nha, nhìn ngươi khẩn trương, sao lại tưởng thật chứ?" Cao Ấu Vi bước đến muốn nắm tay Trần Thiên Ngữ, nhưng lại bị nàng tránh né.

"Làm sao vậy, ta chỉ dọa ngươi một chút mà thôi, sao ta lại làm loại chuyện đó? Ta là hạng người gì ngươi còn không biết sao? Đến đây, ngươi xem tóc ngươi đều rối loạn." Cao Ấu Vi nâng tay lên muốn chỉnh tóc cho Trần Thiên Ngữ, nhưng nàng nghiên đầu thấp giọng nói: "Đừng chạm vào ta."

Cái gì cũng không muốn nói, Trần Thiên Ngữ rất nhanh xuống lầu, lúc xuống cầu thang nàng nhìn thấy Trương Tĩnh Hân có chút mất tự nhiên đứng ở nơi đó, trong tay cầm một ly cà phê, Trương Tĩnh Hân nói: "Ân? Đi?"

Trần Thiên Ngữ muốn nói với nàng chút gì đó nhưng Cao Ấu Vi ở sau lưng nàng, đơn giản cái gì cũng không nói, rời khỏi.

Cao Ấu Vi cầm áo khoác đi xuống, Trương Tĩnh Hân cười nói: "Đêm đã khuya, Cao lão bản đi chậm rãi."

Ánh mắt Cao Ấu Vi từ trên khuôn mặt nàng đảo qua, không nói chuyện, cũng rời khỏi.

Trần Thiên Ngữ ôm laptop lôi kéo rương hành lý đi rất xa mới nhớ đến bản thân căn bản không chỗ nào để đi, trong đầu không ngừng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi lúc giằng co cùng Cao Ấu Vi, nàng phát hiện mình đã đi vào một ngõ hẻm xa lạ.

Vừa mệt vừa tức giận, còn có chút nản lòng thoái chí. Vì sao người bên cạnh nàng mỗi một người đều biến thành như vậy?

Nàng dựng thẳng rương hành lý, đứng sát tường, lấy điện thoại di động ra muốn đặt khách sạn. Thế nhưng gọi đến mấy chỗ đều hết phòng, đơn giản chính là bức nàng đập điện thoại.

"Nghìn vạn lần đừng đập, IPhone 6 có thể bị cong."

Phiền não giữa chân mày Trần Thiên Ngữ bị những lời này cởi bỏ, nàng nhìn lại đầu hẻm thì thấy Trương Tĩnh Hân đang đứng ở nơi đó cười với nàng: "Chân cũng không dài còn chạy nhanh như vậy, trong lúc ta lấy xe thì đã không thấy tung ảnh. Tuy rằng qua tuổi ba mươi nhìn cũng không phải rất ngon miệng, nhưng vạn nhất đụng phải kẻ xấu bụng đói ăn quàng cũng là một chuyện phiền toái. Trần lão sư, đừng làm cho người khác lo lắng a."

Câu nói sau cùng của Trương Tĩnh Hân thiếu chút nữa khiến Trần Thiên Ngữ bật khóc, nàng nhịn xuống nhưng thanh âm vẫn không giấu được có chút run rẩy: "Ngươi.... đuổi theo làm gì. Ta, ta phải về."

"Quay về chỗ nào? Đặt được phòng rồi sao?"

Trần Thiên Ngữ lắc đầu.


"Vậy thì không phải rồi, nhìn ngươi vội vội vàng vàng trở về mà vẫn chưa đặt được phòng đã biết là không có chỗ để đến. Đừng chạy nữa, tâm tình không tốt đến nhà ta uống vài ly? Nói cho cùng cũng không phải chưa từng đến."

".... Lời này của ngươi, có thể đem chủ vị tân định trạng bổ trong câu đều nói đủ không? Người khác nghe xong thật sự cho là chúng ta thật sự có quan hệ gì đó...." Nghĩ đến lời nói nửa thật nửa giả của Cao Ấu Vi Trần Thiên Ngữ thật sự có chút lo lắng, đúng lúc điện thoại nhận được một tin nhắn, là dịch vụ đặt phòng VIP của khách sạn trước đây nàng đã ở.

"Ta đặt được phòng rồi, ta cũng nên đi."

"Nga? Đặt được rồi? Vậy ta chở ngươi đi."

"Không cần, ta tự mình bắt xe đến là được rồi."

Trần Thiên Ngữ lướt qua bên cạnh Trương Tĩnh Hân, bước ra đường đón xe.

Trước khi nàng lên taxi còn hướng Trương Tĩnh Hân gửi đi một ánh mắt lo lắng.

Kiện kiện khang khang lại ấm lòng người, tuyệt không muốn nàng bị thương tổn.

Trương Tĩnh Hân cái gì cũng không biết cũng hướng nàng mỉm cười rất nhẹ nhàng: "Vậy, ngủ ngon, Trần lão sư."

"..... Ngủ ngon."

Mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp mà rời khỏi, nửa đêm trên xa lộ ánh đèn màu kim quất vô hạn kéo dài. Đường rất dài, Trần Thiên Ngữ đột nhiên mất đi phương hướng.

Bình luận ẩm thực? Tác gia? Bạn bè? Người tốt có thể làm bạn?

Những thứ này trong dĩ vãng đã từng bổ khuyết cả nhân sinh của nàng, nhưng cũng khiến những gì nàng truy cầu phấn đấu trong một đêm tiêu thất vô tung, những vẫn phảng phất đã từng tồn tại. Còn sót lại chỉ là lừa dối, lợi ích, vô hạn ác ý.

Nàng có chút hoảng loạn, không biết mình nên đi con đường nào.

Xe taxi theo đường Tam Hoàn dọc theo hướng bắc, tài xế phát hiện sau xe có một chiếc Tiguan vẫn luôn bám theo.

Trong Tiguan ngồi một nữ nhân, khuôn mặt của nữ nhân mờ ảo giữa ánh đèn và bóng tối, đôi mắt sáng ngời kiên định mà ôn nhu.

Tiguan theo xe taxi đi qua hơn nửa thành phố B, thẳng đến người trong xe đến được nơi cần đến, vào khách sạn thì nó mới vô thanh vô tức mà lái đi.