Thực Sắc

Chương 17: C17: Chương 16




Đêm đó các nàng thẳng đến bầu trời hửng nắng mới đứng dậy, nhưng cũng không cảm thấy mệt, chỉ là ngồi trên ghế nhỏ lâu nên lúc đứng lên cả người đau nhức.

Trước khi đi ông chủ dặn: "Trần lão sư muốn viết chuyện xưa của ta, ta thật cao hứng, chẳng qua có một thỉnh cầu nho nhỏ, chỉ hy vọng không nên đem ta và quán của ta công bố ra ngoài, tùy tiện lấy một cái tên tiểu trư tiểu cẩu là được rồi."

Trần Thiên Ngữ: "Nếu như công bố ra sẽ mang đến càng nhiều khách hàng, ngươi ngược lại không thích?"

Ông chủ cười nói: "Ta già rồi, không thích náo nhiệt, đã nghĩ an phận tự mình kinh doanh một quán nhỏ, người đến nhiều ta kham không nổi."

Trần Thiên Ngữ hiểu rõ: "Vậy có thể chụp lại hình ảnh của một số món ăn không?"

"Cái này Trần lão sư cứ xem mà làm đi."

"Vậy đêm mai ta trở lại!"

Trần Thiên Ngữ đem bút ghi âm cất xong thì rời khỏi quán nhỏ, Trương Tĩnh Hân cùng ở sau lưng nàng vươn cánh tay duỗi thắt lưng.

"Mệt mỏi?"

"Có một chút."

"Mệt hay không? Thật ngại quá, nói chuyện đến hăng say, hẳn là nên để ngươi về nhà nghỉ ngơi trước."

"Không có gì, ta cũng nghe rất thú vị. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi một chút? Hoạt động gân cốt?"

"Ân, được."

Hai người các nàng từ tiểu khu cũ nát ra ngoài, mặt trời vẫn chưa mọc lên từ những tòa nhà cao ở đằng xa, chỉ là ở giữa khoảng trống chiếu rọi chút thanh quang an tĩnh trên đường phố, trên đường không có mấy người, chỉ có công nhân vệ sinh đang quét dọn lá rụng, tiếng vang sàn sạt càng làm nổi bật sự thanh vắng của buổi sáng sớm.

Những ô cửa sổ tối tăm cả đêm bắt đầu lần lược sáng đèn, mùi điểm tâm cùng mùi bùn đất của một ngày mới hòa lẫn tiến nhập vào khứu giác của các nàng.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân sóng vai mà đi, Trần Thiên Ngữ thấy hơi lạnh, hai tay đút trong túi áo khoác thật dài. Trương Tĩnh Hân không mang túi xách, một chiếc áo mỏng cùng quần tây, nhìn nàng thôi cũng thấy lạnh.

"Mặc ít như vậy không sợ lạnh?"

Trương Tĩnh Hân lắc đầu: "Từ nhỏ không sợ nhất chính là lạnh, đại khái ở trong nhà bếp lâu ngày, trong người có giấu tam muội chân hỏa rồi."


"Thảo nào ở cách vách nhà ngươi, nhà cũng bị cháy."

"Trần lão sư ngươi thật không phúc hậu, nhà tại sao là ta đốt? Ta còn muốn hỏi đây, ngươi là thế nào chiêu gọi được thiên long chuyển thế, làm cơm cũng có thể đem nhà đốt sạch?"

Nhắc tới chuyện này cảm giác sợ hãi đã qua, Trần Thiên Ngữ ngẫm lại đích xác là rất sai lầm, cười liên tục.

Trương Tĩnh Hân: "Ngươi còn rất đắc ý."

"Ta chẳng qua là cảm thấy bản thân quá buồn cười."

Trương Tĩnh Hân :"Thân là nhà phê bình ẩm thực mười vạn fan nấu cơm cháy nhà chuyện này tại sao lại không có truyền thông đến đưa tin? Hẳn là để các fan cảm thụ một chút thế nào mới là đại thần thực sự mới đúng."

"Hắc, ta tự giễu hai câu ngươi còn thuận thế bò lên."

Trương Tĩnh Hân cúi đầu cười.

Rất khó khăn mới có cơ hội để hai người tiếp xúc, Trần Thiên Ngữ vẫn đối với trù nghệ của Trương Tĩnh Hân cảm thấy hứng thú vô cùng: "Ai, Trương lão bản, ngươi năm nay hai mươi mấy tuổi rồi?"

"Nhỏ hơn ngươi hai tuổi."

"..... Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi sao?"

"Lần trước lúc chúc mừng trùng cửu cho ngươi chính ngươi đã ồn ào nói sang năm mới là ba mươi mà."

".... Mới 27 tuổi, nhưng nhìn kỹ thuật nấu nướng của ngươi giống như đã đi qua rất nhiều địa phương học qua rất nhiều phong cách ẩm thực mà luyện thành, không chỉ cần kinh nghiệm phong phú hơn nữa còn cần ngộ tính rất cao, không giống như một tiểu cô nương ở tuổi này của ngươi có thể nắm giữ được."

"Từ nhỏ mẹ ta đã dẫn ta đi các nơi, đến mỗi một chỗ liền làm quen một đầu bếp, ăn nhiều quán ăn tự nhiên sẽ có chút ý tưởng, Trần lão sư không thể dùng tuổi tác để bình luận một người nha."

Trần Thiên Ngữ: "Vì sao ngươi lại quen biết đầu bếp của nhiều phong cách ẩm thực?"

"Đều là bạn bè của mẹ ta, đừng nhìn ta mẹ ta chỉ bán thịt heo, nhưng đi đâu cũng là một cành hoa trong chợ rau, vừa lợi hại vừa xinh đẹp. rất nhiều người bán thịt bán thức ăn đều thích mẹ ta, đầu bếp từng đến chọn thịt đều thích cùng mẹ ta nói thêm vài câu, thường xuyên qua lại liền quen biết."

".... Mẹ ngươi thực sự là bán thịt heo?"


"Thật sự."

"Thôi đi...."

"Chuyện này có cái gì không thể tin? Mẹ ta mặc dù là bán thịt heo, nhưng đều đem bản thân chỉnh chu sạch sẽ, cũng chưa bao giờ thiếu cân ít lưỡng. Ta có nhìn thấy những người bán thịt heo khác đem thịt quay của khách hàng lên thớt chặt bớt, thịt hoa mai tốt nhất chặt xong trả lại trong tay khách hàng liền thay bằng mấy cục xương không ai muốn, thịt phía dưới đều nhìn không thấy, chờ khách hàng về nhà phát hiện rồi thì lại không nhận. Mẹ ta chưa bao giờ như vậy, thịt cũng đều là thịt tươi trong ngày, buôn bán là nói đến lương tâm."

Trần Thiên Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Trương Tĩnh Hân: "Nóicứ như thật."

Trương Tĩnh Hân trầm mặt, không lên tiếng. Trần Thiên Ngữ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút bất ổn, lập tức muốn mở miệng, Trương Tĩnh Hân đột nhiên nở nụ cười.

Nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cười, Trần Thiên Ngữ cũng cười theo: "Ngươi thật biết chọc cười a. Quầy điểm tâm cũng đã dọn ra, có muốn ăn chút gì rồi trở về ngủ hay không?"

"Đi, Trần lão sư muốn ăn gì, ta mời khách."

"Thật sự khách khí. Liền ăn chút đặc sản của thành phố B đi, gan heo cùng bánh bao, ta biết chỗ, cách nơi này không xa, lúc này hẳn là đã mở cửa."

Đi vào tiệm cơm tìm chỗ ngồi xuống, bánh bao cùng gan heo bưng lên nhiệt khí bừng bừng , nhưng Trần Thiên Ngữ quả thật là mệt mỏi, mí mắt còn muốn sụp xuống, ý thức phiêu phiêu căn bản nhịn không được nữa.

"Trần lão sư mệt thành như vậy, lát nữa ta tiễn ngươi trở về."

Giọng nói của Trần Thiên Ngữ mơ hồ: "Xe của ta....vẫn còn ở đây."

"Không sao, đậu trong tiểu khu cũng không thu phí, trở về ngủ đủ rồi thì trở lại lái về, nếu không như ngươi bây giờ mà lái xe thì thật khiến người ta lo lắng. Lót dạ rồi đi thôi."

Rốt cục nghĩ đến sách mới phải viết cái gì rồi, cả đêm vốn dĩ rất hưng phấn, thế nhưng lớn tuổi thể lực cực hạn nên không đủ khí lực nữa. Đã nói người có tam muốn, lớn nhất chính là muốn ngủ hiện tại đang chiếm lĩnh hoàn toàn thân thể nàng, nên muốn ăn cũng liền trở nên nhỏ bé. Chỉ ăn một cái bánh bao thì cảm giác buồn nôn uy vũ dâng lên, Trương Tĩnh Hân nhìn thấy dáng vẻ của nàng không ổn, nhanh chóng mua cho nàng một chai nước lọc.

Nước lọc uống vào đè ép cảm giác buồn nôn, gần đây dạ dày của nàng tựa hồ không tốt, có chút suy yếu rồi.

"Nếu không thì đừng ăn, đến trong xe của ta ngủ một lát đi. Nói cho ta biết địa chỉ, ngươi ngủ dậy liền đến nhà."

Trương Tĩnh Hân thanh toán xong trở về đem Trần Thiên Ngữ từ trên ghế kéo lên, bên ngoài tràn ngập ánh nắng , mặt trời cũng lên quá nhanh rồi.


Trần Thiên Ngữ mơ mơ màng màng cùng Trương Tĩnh Hân báo địa chỉ nhà Jeanne, bị Trương Tĩnh Hân dắt đi giống như mộng du .

Trần Thiên Ngữ không phải thực sự mệt đến vậy, chủ yếu là do chưa từng trong lúc mệt mỏi mà còn du đãng ở trên đường. May là có Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ nằm ở băng ghế sau, lúc lái xe muốn lúc lái xe Trần Thiên Ngữ đột nhiên lại gọi nàng.

"Trương Tĩnh Hân?"

Trương Tĩnh Hân một tay vịn cửa xe, nhìn Trần Thiên Ngữ.

Trần Thiên Ngữ: "Tay ngươi, sao lại mềm mại như vậy?"

Trương Tĩnh Hân: ".... Ngủ đi, đến nơi sẽ gọi ngươi."

Trương Tĩnh Hân lái rất chậm, Trần Thiên Ngữ vững vàng nằm ở phía sau ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Trương Tĩnh Hân nhấn chuông cửa, thanh âm của một nam nhân trả lời: "Ai a."

Trương Tĩnh Hân nói ngắn gọn, gọi nam nhân xuống dưới nhà mở cửa xe.

"Cám ơn ngươi đã đưa Thiên Ngữ về." Nam nhân tóc tai hỗn loạn, phỏng chừng còn chưa đánh răng nên có chút mùi, Trương Tĩnh Hân không một dấu vết lui về sau một bước cười nói.

"Không có chuyện gì đều là bạn bè." Trương Tĩnh Hân gọi Trần Thiên Ngữ một lúc lâu cũng chưa từng đánh thức được nàng, ngủ một giấc đến vô tâm vô phế. Trương Tĩnh Hân không biết thân phận của nam này, không tiện trực tiếp đem người giao cho hắn, lao lực mà tự mình đem Trần Thiên Ngữ kéo ra khỏi xe.

Nam nhân trêu ghẹo: "Đây là thức đêm hay là say rượu a."

Trương Tĩnh Hân cười theo: "Chính là trò chuyện quá khuya, cho nên mệt nhọc. Nhà các ngươi có thang máy sao?"

"Không có, nhà trung cấp, 6 tầng."

Trương Tĩnh Hân đen mặt, với sức lực của nàng thật đúng là không có cách nào tiễn phật lên đến lầu sáu.

Nam nhân hình như nhìn thấu lo lắng của Trương Tĩnh Hân, đem Trần Thiên Ngữ ôm lấy, dâng tặng một nụ cười thật thà chất phác: "Ta là biểu ca của nàng."

Bạn trai của Jeanne Vệ Phong cõng Trần Thiên Ngữ leo lầu, Trương Tĩnh Hân đi theo sau. Đến nhà Vệ Phong nói: "Trương tiểu thư trở về đi, ngươi cũng không ngủ cả đêm rồi, lúc trở về chú ý một chút, chậm một chút a."

"Ân, vậy ta đi trước a, cảm ơn nhiều."

"Biểu muội ta mà, từ nhỏ cõng đến lớn, đúng lúc rèn luyện thân thể."


Trương Tĩnh Hân nhìn thấy đối phương ăn nói thoả đáng, không giống như là người hồ đồ, địa chỉ này lại là Trần Thiên Ngữ nói cho nàng biết, sẽ không có chuyện gì, liền đi xuống lầu.

Vệ Phong đóng cửa lại, đem Trần Thiên Ngữ đưa về phòng ngủ, lúc đi ra do dự chốc lát, lại đem cửa phòng ngủ mở ra.

Trần Thiên Ngữ đang ngủ say trên giường, Vệ Phong lặng lẽ tiến lên, tiến gần gương mặt của Trần Thiên Ngữ.

Hơi nóng của hô hấp trên dưới dao động trên khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, Vệ Phong muốn hôn xuống, điện thoại trong túi bỗng nhiên reo vang, khiến hắn cả kinh lập tức tắt máy.

Hốt hoảng nhìn về phía Trần Thiên Ngữ, may là nàng không tỉnh.

Điện thoại lập tức lại gọi đến, Vệ Phong đã rời khỏi phòng ngủ.

"sao vậy! Lại dám cúp điện thoại của ta!" Jeanne ở trong điện thoại quát: "Tiểu muội trong cửa hàng gọi điện thoại cho ta, hỏi ngươi hôm nay thế nào còn chưa đến cửa hàng! Ngươi còn đang ở nhà? Đang làm cái gì!"

Vệ Phong đi tới trong phòng ngủ của hắn và Jeanne: "Ngươi ồn ào cái gì, bụng ta khó chịu đang ngồi xổm ở WC, sẽ đi ngay bây giờ."

"Ăn đều giống nhau, chỉ ngươi bị rượt! Chờ một chút, nhắc tới WC, có phải ngươi thường cố ý lỏa thể vào thời gian Trần Thiên Ngữ muốn đi WC rồi ở nhà vệ sinh ôm cây đợi thỏ không?"

"Ngươi nói cái gì vậy? Có người nói chuyện như ngươi vậy sao? Ta là loại người như vậy?"

"Ngươi là loại người như nào ngươi tự mình biết! Trước ở phòng trang điểm trong KTV cùng với tiểu hồ ly, ngươi cho rằng ta mù? Đừng tự mình tìm mất mặt, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi bây giờ còn có thể bán điện thoại không đến mức chết đói đều là bởi vì ta ban cho ngươi cơm ăn.!"

Vệ Phong trực tiếp ngắt điện thoại, quyết định hôm nay không đến cửa hàng.

Yêu, aiz, aiz.

Trần Thiên Ngữ ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, khi tỉnh lại bên ngoài thật sự đúng là thiên hôn địa ám rồi.

Nàng thấy mình vẫn chỉnh tề, áo khoác vẫn mặc trên người, nhớ mang máng là Trương Tĩnh Hân tiễn nàng trở về.

Trở mình cởi áo khoác ra, gãi gãi thắt lưng, có chút quá sảng khoái rồi, miệng khô lưỡi khô.

Trần Thiên Ngữ thay đổi áo ngủ, trên thân khoác áo khoác mỏng đến phòng khách uống nước. Trong phòng đen như mực, không có ai.

Trần Thiên Ngữ ngồi trên ghế sa lon rót cho mình một ly nước, đang uống bỗng nhiên một tràng cảnh lóe ra trong đầu.

"Tay ngươi, sao lại mềm mại như vậy?"

"Phốc." Một tiếng nước văng khắp bàn thủy tinh, Trần Thiên Ngữ bị bản thân làm sặc gần chết. Đúng vậy, là mệt mỏi không phải là uống say, thế nào lại nói ra lời cợt nhả như vậy.