Thục Phi

Chương 79: Hà Lạc công chúa




Năm Vĩnh Húc thứ mười hai, tháng ba cuối xuân.

Ánh mặt trời tươi đẹp đuổi đi hơi lạnh đầu mùa xuân, thời tiết thật thích hợp để du ngoạn cảnh xuân. Hành lang gấp khúc tinh xảo bày biện nhiều bồn hoa như thược dược diễm lệ, hoa hồng kiều diễm, thuỷ cúc thanh lệ, cùng với hoa lài thuần khiết, nhìn qua thật vui mắt. một con vẹt lông chim sặc sỡ đứng trong lồng, thu cánh lại,đang nghiêng đầu, nhìn đám người đang đi trên hành lang.

Mười vị mỹ nhân trang điểm thật xinh đẹp xếp thành hai hàng, đi theo sau Trương Trung là người quản lý dịch đình đến sân được sắp xếp cho từng người.

Tiến cung, tế bái trong từ đường, sau đó lại đến cung Diên Khánh bái kiến Liễu quý phi, hành trình ban ngày đã sớm khiến bọn họ mệt muốn chết rồi, chẳng qua sợ thất lễ bị người khác chê cười mới miễn cưỡng giữ được dáng vẻ cơ bản.

Nhóm tú nữ vừa mới đi qua một khúc rẽ, mắt thấy lại phải đi qua một cánh cửa cung nữa, hơn nửa canh giờ rồi còn chưa tới dịch đình, không khỏi có người oán giận.

"đi hơn nửa ngày rồi, sao còn chưa tới nha? Ta nói, ngươi có biết dẫn đường haykhông?" Vị tú nữ đang nói chuyện mặc cung trang màu vàng, đai lưng màu vàng buộc vòng quanh vòng eo mảnh khảnh, trên cánh tay choàng khăn lụa màu nguyệt bạch, chỉ thấy dung mạo nàng ta tươi ngọt, thanh âm xinh đẹp, trên khuôn mặt lại mang theo sự kiêu căng, thoáng giảm thấp ấn tượng tốt của người khác với nàng ta.

Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng dừng chân lại, đều nhìn lại vị tú nữ đang điphía trước. Vị tú nữ kia thấy mọi người đều đang nhìn mình, cũng cảm thấy khôngđược tự nhiên, nhưng vẫn nói: "Đều đi nửa ngày rồi, chân ta cũng rất mỏi rồi, oán giận mấy câu cũng không được chắc? Đến cùng còn bao lâu nữa mới đến?"

Trương Trung cũng ngừng lại, quay đầu lại nhìn vị tú nữ kia, lập tức hành lễ nói: "Bẩm Quách lương nhân, nhanh thôi, đi vòng qua cung Trường Nhạc, lại đi phía tây trải qua cung Phi Hương sẽ đến dịch đình, chỗ kia là chỗ nghỉ ngơi của các vị."

Quách lương nhân bĩu môi, đang muốn nói gì, lại bị người bạn bên kéo khăn choàngmột chút, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của bạn, mới không tình nguyện câm miệng.

Vừa nói như vậy, chúng tú nữ như vừa mở ra máy hát, mỗi người đều bàn luận.

"Nơi này là cung Trường Nhạc sao?"

"Hình như cung Diên Khánh khí thế hơn một chút..."

"Nghe nói thân thể Thục phi nương nương không tốt lắm, thường xuyên nằm trêngiường tĩnh dưỡng, có phải sự thật không?"

"Hẳn là nghe đồn đi, nghe nói từ lúc Thục phi nương nương tiến cung luôn được sủng ái, chưa bao giờ bị vắng vẻ qua. Khi ở nhà ta cũng không nghe nương nói thân thể nàng ấy không tốt..."

không khí càng ngày càng náo nhiệt, mặc kệ về sau bên trong đám tú nữ này có ai đối đầu ngươi chết ta sống hay không, ít nhất giờ khắc này, sự hồn nhiên rạng rỡ của thời kì thiếu nữ dưới ánh mặt trời có vẻ tốt đẹp như vậy.

Hà dung hoa có thân phận cao nhất trong đám tú nữ cũng hiếu kì hỏi một câu: "Trương tổng quản, ta nghe nói Thục phi nương nương thích yên tĩnh, không dễ ra cửa cung, nếu chúng ta mạo muội tới cửa cầu kiến, không biết có quấy rầy không?"

Trương Trung mỉm cười, nói: "Nô tài được hoàng thượng tín nhiệm mới có thể quản lý dịch đình, ngày thường cũng chỉ đi lại trong phần đất của mình. Còn chuyện trong cung Trường Nhạc... Nô tì thật sự không hiểu rõ, xin dung hoa không phiền lòng."

Hà dung hoa vuốt cằm nói: "Là ta lắm miệng, tổng quản khách khí rồi." Là cháu gáiruột của Kính Quốc quận công, từ lúc còn rất nhỏ gia tộc đã bắt đầu tỉ mỉ bồi dưỡng nàng để mai sau hầu hạ bên cạnh quân vương. Khi nào nên nói, khi nào không thể tiếp tục nói chuyện, từ rất sớm nàng cũng đã biết chừng mực.

"Còn xin tổng quản tiếp tục dẫn đường." Hà dung hoa nói.

nói qua, nhóm tú nữ cũng yên tĩnh lại, rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng trầm lặng như vừa nãy. Thấy thế, Trương Trung cũng nói: "Kia xin mời các vị..."

Còn chưa nói dứt lời, sắc mặt Trương Trung bỗng nhiên biến đổi, hình như nhìn thấy gì, chạy nhanh về phía trước mấy bước, vừa vặn gặp được người ở chỗ rẽ, sau đó vội vàng quỳ xuống nói: "Nô tài Trương Trung thỉnh an Hà Lạc công chúa."

Nữ hài được mấy cung nữ vờn quanh khoảng mười tuổi, trên người đang mặc quần áo màu đỏ cổ tròn, đai lưng màu đỏ sẫm viền vàng, chính giữa đeo một quả ngọc khấu màu trắng, trên tay cầm một cái roi ngựa, dây kết màu vàng nhẹ nhàng chớp lên, nhìn qua thần thái phấn khởi, rất khí phái.

Hà dung hoa thấy Trương Trung thay đổi sắc mặt, còn cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy hắn quỳ xuống hô Hà Lạc công chúa, trong lòng nàng ta cũng rùng mình.

Trước khi vào cung, mẫu thân đã từng nhắc nhở nàng, trong hậu cung chỉ có hai người không thể chọc vào. một người là thái hậu quanh năm lễ Phật ở cung Thọ Khang, điều này cũng dễ giải thích, đó là mẹ ruột của hoàng đế, người lớn nhất trong hậu cung.

Còn một người khác lại là đại công chúa do Thục phi sinh ra, là Hà Lạc công chúa vừa được sắc phong năm ngoái. Vị công chúa này được hoàng thượng nuông chiều lớn lên, kể cả Liễu quý phi, chẳng sợ ở trong cung được đối xử như hoàng hậu, nhưng ở trước mặt Hà Lạc công chúa, đều khó có thể bày ra tư thế của "Mẫu phi".

Hà lạc công chúa được hoàng đế sủng ái, nhưng tính nết cũng thật mãnh liệt. Có lầnmột người tài tử ngũ phẩm không biết tại sao chọc tới Hà Lạc công chúa, lập tức bị Hà Lạc công chúa đánh một roi, bị bệnh đến ba tháng. nói là bệnh, thật ra vì quá kinh hãi. Sau khi hoàng đế biết chuyện, cũng không hề tra hỏi công chúa, chỉ ra lệnh cho thái y chữa trị thật tốt cho vị tài tử kia, ngược lại là Thẩm Thục phi thay Hà Lạc công chúa đưa tới lễ vật an ủi. Tài tử kia tự dưng bị thương, tất nhiên rất phẫn nộ, muốn tố khổ với hoàng đế, lại bị vắng vẻ, từ đây không được hoàng đế chọn thẻ bài.

Kể cả các hoàng tử khác gặp Hà Lạc công chúa, cũng phải nhường nhịn ba phần.

"Đứng lên đi." Bảo nhi tùy ý vẫy tay trái, nhìn Trương Trung đang đứng dậy, sau đó lại đánh giá đám tú nữ phía sau hắn một lúc, hỏi, "Ngươi là tổng quản dịch đình sao? nóinhư vậy, các nàng là tú nữ mới tiến cung đúng không?"

Lời này không ổn lắm, dù sao tú nữ tiến cung đều có phẩm cấp, chẳng qua Trương Trung cũng không dám nhắc nhở, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, nô tài đang muốn đưa bọn họ đến dịch đình nghỉ ngơi, lúc này mới đi qua cung Trường Nhạc."

Bảo nhi không để ý gật đầu, rõ ràng không quá để ý đến những nữ tử xinh đẹp này.

Lúc này, Hà dung hoa nhanh chóng bước lên thỉnh an: "Hà Lạc công chúa."

Ngay lập tức những người khác cũng đều hành lễ theo Hà dung hoa, kể cả những nữ tử lớn lên ở nơi xa chưa được người nhà nhắc nhở qua, vừa nghe được thân phận của Bảo nhi, cũng chưa dám chậm trễ.

Thấy mọi người hành lễ, Bảo nhi cũng chỉ gật đầu, nói với Trương Trung: "Vậy ngươiđi thôi." nói xong, bèn đi đến cửa cung Trường Nhạc, các cung nữ phía sau vội vàng cúi người chào các tú nữ, rồi cũng đi theo sau.

Trải qua nhạc đệm này, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước. đi tới đi lui, Quách lương nhân không nhịn được nói nhỏ với người bên cạnh: "Vừa rồi nữ hài kia có tư thếthật lớn, tuy nàng ta là công chúa, nhưng chúng ta cũng là phi tần đã bái tế thiên địa tông miếu, nàng ta cũng không thèm tránh cứ nhận chúng ta hành lễ, chẳng lẽ quý phi nương nương không nói gì sao?"

Vừa rồi ở cung Diên Khánh, hình tượng Liễu quý phi diễm lệ phô trương đã khắc sâu vào trí óc nàng ta, chẳng lẽ Liễu quý phi cứ để Hà Lạc công chúa kiêu ngạo như vậy sao?

"Tỷ tỷ mau im miệng!" Tần mỹ nhân nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nàng ta chính là người vừa kéo khăn choàng của Quách lương nhân, sợ Quách lương nhân gây họa, nàng ta vội vàng nói nhỏ: "Tỷ tỷ mới đến kinh thành, không biết rõ nhiều chuyện, bây giờ không tiện nói chuyện, tí nữa muội sẽ kể cho tỷ." Dừng lại một lát rồi nói, "Tỷ chỉ cần nhớ người kia nhưng là Hà Lạc công chúa."

Cho dù không quen thuộc tình huống trong cung, phong hào "Hà lạc" cũng đã biểu đạt rất rõ địa vị của đại công chúa trong lòng hoàng thượng. Hoàng đế khai quốc Đại Tề là người ở Lạc ấp, phủ Hoài An, tuy sau này khi lập quốc Thái Tổ hoàng đế chọn nơi đây làm kinh đô, nhưng quê cũ vẫn ở Lạc ấp.

Mà Lạc ấp, cũng gọi là Hà Lạc.

Vinh hạnh như vậy, không nói xưa nay chưa từng có, nhưng cũng rất hiếm thấy.

Phụ thân của Quách lương nhân đảm nhiệm chức thứ sử Nhiễm Châu, chức quan tam phẩm, bởi vì Quách gia ở ngoài nhiều năm nên cũng không biết nhiều tin tức trong cung, hơn nữa nàng ta lớn lên bên ngoài, cha mẹ sủng nịch nhiều hơn dạy dỗ, trong đám bạn đều được người khác khen tặng nịnh nọt, tạo thành tính cách điêu ngoa. Nàng ta không hiểu nhìn bạn tốt ngày xưa, hỏi: "Vậy thì sao?"

Tần mỹ nhân không dám nói nhiều, chỉ nói nhỏ: "Tỷ tỷ đừng hỏi bây giờ, nhiều người nhiều miệng."

Quách lương nhân đành phải nén lại sự nghi hoặc trong lòng.

Tần mỹ nhân thấy nàng ta không dây dưa hỏi tiếp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với những bí mật trong hậu cung, nàng cũng biết nhiều hơn một chút. Đường tỷ của nàng là muội muội của Khang An hầu, Tần tiệp dư sinh ra nhị công chúa, nhưng tiến cung nhiều năm lại chưa sinh được hoàng tử, tộc trưởng thấy đường tỷ ở hậu cung đã không còn sức cạnh tranh, bèn quyết định cho nàng vào cung, lấy được ân sủng. Dù sao, ngôi vị hoàng hậu còn trống, chưa có thái tử, tất cả đều có khả năng.

Bây giờ tuy bọn họ cũng có danh phận phẩm cấp, nhưng không có nghĩa bọn họ nhất định sẽ là phi tần của hoàng đế. Theo quy định của Đại Tề, cho dù đã chuyển vào dịch đình, nhưng nếu vẫn chưa được hoàng đế sủng hạnh, như vậy đợi sau khi tiên hoàng băng hà, hoặc được trở về quê cũ, hoặc ở lại trong cung làm nữ quan quản lý việc vặt, mặc kệ là kết cục nào đều thật thê lương.

Nghĩ như vậy, rất nhanh lại chuyển qua một tòa cung điện, lại đi khoảng hai khắc nữa, Trương Trung mới đưa bọn họ đi vào một cánh cửa cung màu đỏ, trong viện đã sớm có mấy vị cô cô cùng nhiều cung nữ đứng chờ.

Lúc này Trương Trung mới ngừng lại, nói với mọi người: "Nơi này là dịch đình, trước khi được hoàng thượng cho gọi, còn xin mọi người chú ý gác cổng, không được tự ý ra vào chỗ này"

Nhóm cung tần nghe vậy, nhìn thoáng qua nhau, trong mắt có ngượng ngùng, chờ mong, tò mò, thậm chí là dã tâm bừng bừng.

Cung Trường Nhạc

"A nương."

Lúc nữ nhi gọi, Thẩm Mạt Vân đang tập trung luyện viết chữ, một năm nay thân thể nàng đã tĩnh dưỡng tốt rồi. Tháng trước, Lâm thái y cũng nói qua việc này với nàng, có thể ngừng thuốc bổ cùng chén thuốc, là thuốc ba phần độc, nếu thân thể đã không có chuyện gì, tất nhiên không cần lại uống thuốc, chẳng qua vẫn là có thể ăn những món bổ có kèm vị thuốc.

Thẩm Mạt Vân thật tán thành, trời biết trong ba năm nay, nàng uống thuốc còn nhiều hơn uống nước. một đống vị thuốc nàng chỉ nghe thấy tên mà chưa được nhìn đều nhét vào dạ dày nàng khiến nàng suýt nữa nghĩ rằng mình bị bệnh nan y, ngay cả hai đứa bé cũng được dỗ thật lâu mới tin tưởng nàng chỉ muốn tĩnh dưỡng mà không phảiđang dùng chén thuốc kéo dài mạng sống ==

Vừa vặn Thẩm Mạt Vân cũng viết xong bèn đưa bút lông bằng lông sói cho Tố Nguyệt, khi đang chuẩn bị rửa tay, đã bị một thân ảnh màu đỏ ôm lấy cánh tay.

"A nương, con đói bụng, chỗ ngài có đồ ăn không?" Bảo nhi lôi kéo tay Thẩm Mạt Vân làm nũng.

Thẩm Mạt Vân cũng hơi nhíu mày, nhìn quần áo của Bảo nhi nói: "Con lại đi giáo trường sao?" Lại nhìn một cung nữ khác, ra hiệu cho nàng ta đi chuẩn bị điểm tâm.

Bảo nhi thè lưỡi, ánh mắt thoáng nhìn đến chữ mà Thẩm Mạt Vân vừa viết, vội vàngnói sang chuyện khác: "A nương, chữ ngài viết càng ngày càng tốt."

Lúc này Thẩm Mạt Vân mới để Tố Nguyệt hầu hạ rửa tay vừa nói với Bảo nhi: "khôngphải a nương đang trách con, mấy tháng nay hầu như mỗi ngày con đều đến giáo trường, có khi nào ta nói con một câu? Chẳng qua lo lắng cho an toàn của con, nên mới hỏi mấy câu thôi."

Bảo nhi xoay người, cười nói: "Ngài yên tâm, con rất cẩn thận đâu."

Vừa vặn cung nữ bưng điểm tâm cùng chè đến, Thẩm Mạt Vân nói: "không phải nóiđói bụng sao, đến ăn điểm tâm đi." Quay đầu lại nói với Thanh Lạc: "Gọi bát hoàng tử đến đây, vừa vặn có chè vừng nấu với hạch đào mà hắn thích. Lại múc thêm mộtchén, đưa đến chỗ ngũ hoàng tử... Thuận tiện mang theo này món bánh hạch đào này."

"Dạ." Thanh Lạc nhanh nhẹn múc chè, sau đó đặt bánh hạch đào cùng bánh đậu vào hộp đồ ăn, hành lễ với hai người, rồi mang theo hộp đồ ăn đi đến sườn điện.

Thẩm Mạt Vân cũng không đói bụng, chỉ ăn mấy thìa chè bèn đặt thìa xuống. Ngược lại Bảo nhi, ăn rất ngon miệng, chén chè một tí đã hết, còn muốn ăn thêm, lại bị cản lại.

"Tốt lắm, qua một canh giờ đã đến bữa tối rồi, nếu ăn no rồi, bữa tối con còn ăn đượckhông?" Thẩm Mạt Vân nói.

"Dạ." Bảo nhi ngoan ngoãn đặt thìa xuống, lại uống một ngụm trà.

Thẩm Mạt Vân nhìn nữ nhi cao hơn một chút, vui mừng nói: "Chỉ trong chớp mắt, con cũng sắp chín tuổi rồi. Hai tháng nay ở Phượng Hoa các, có thói quen không?"

Phượng Hoa các là chỗ ở của công chúa đã được sắc phong nhưng chưa xuất giá, trước mắt chỉ có Bảo nhi vào ở.

Bảo nhi nói: "Rất tốt, nhưng hơi cô đơn một chút. Chờ thời gian nữa, sau khi bọn muội muội chuyển vào ở, vậy náo nhiệt rồi."

đang nói chuyện, một đứa bé trai đi đến, vẻ mặt lạnh như ngọc, da trắng hơn tuyết, nhìn qua giống Thẩm Mạt Vân đến bảy tám phần. Chỉ thấy hắn đi lên phía trước, kính cẩn hành lễ nói: "A nương, đại tỷ."

không đợi Thẩm Mạt Vân nói chuyện, Bảo nhi đã bước đến vừa nhéo mặt hắn vừa nói: "Kỳ nhi, không phải đại tỷ đã nói rồi sao? Ở chỗ a nương, không cần quá lễ phép như vậy. Lại không nghe lời, nên đánh."

"Ngô ——" đứa bé không ngừng giãy dụa, cầu cứu Thẩm Mạt Vân, trong giọng nóitoàn là ủy khuất, "A nương, đau quá."

Bát hoàng tử tròn một tuổi mới được hoàng đế đặt tên là "Kỳ", diện mạo rất giống Thẩm Mạt Vân, cũng là đứa con được Vũ Văn Hi yêu thương nhất. Cho dù phần yêuthương này khả năng còn có nguyên nhân thân thể Vũ Văn Kỳ ốm yếu. Cho tới nay, Vũ Văn Kỳ ít bị bệnh nặng, nhưng không ngừng bị bệnh nhẹ, thái y nói, bệnh căn từ trong bụng mẹ, trừ phương pháp tĩnh dưỡng thì không còn cách khác, muốn trị tận gốc càng khó khăn hơn.

Cho nên trong số ba người con, Thẩm Mạt Vân đau sủng con trai út nhất, vừa nghehắn kêu đau bèn bảo Bảo nhi dừng lại, ôm Vũ Văn Kỳ, dỗ dành: "không có việc gì,không có việc gì, không đau." Vừa nói vừa cẩn thận xem xét tiểu nhi tử có bị nhéo đaukhông, còn trừng mắt nhìn Bảo nhi một cái.

Thẩm Mạt Vân chỉ lo chăm sóc con lại không chú ý tới Vũ Văn Kỳ thừa dịp nàng khôngchú ý giả trang làm mặt quỷ với Bảo nhi, trong mắt hiện lên nét đùa cợt, dường như muốn nói "Có bản lĩnh ngươi lại đến nha".

Bảo nhi tức giận đến nghiến răng lại không có cách gì, đây không phải lần đầu tiên, mỗi lần hai tỷ đệ ra chiêu, chủ yếu vẫn là nàng bị thua. Nàng đã nói thôi, đệ đệ có gì tốt, vẫn là muội muội đáng yêu!

"Tốt lắm, không có việc gì." Thẩm Mạt Vân đặt Vũ Văn Kỳ xuống, vươn ngón tay bắn lên trán Bảo nhi, nói: "Biết rõ không nói được đệ đệ, còn muốn đến trêu chọc hắn. Phải biết rằng, lấy chỗ yếu kém của mình tấn công sở trường của người khác là tối kỵ trong binh pháp, con đó, xem những sách binh pháp cũng như không rồi."

Vũ Văn Kỳ cười hì hì nói: "Hôm qua con nghe Dương thái phó nói a tỷ dĩ nhiên đàn khúc tri âm tri kỉ có cảm giác như vạn quân đang bôn chạy, mặc dù không lạc điệu đến mười vạn tám nghìn dặm nhưng cũng sai đến mười vạn tám ngàn lí. Dương thái phó cảm thấy vô cùng hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp phụ hoàng đâu." Quay đầu nói với Bảo nhi, "A tỷ thật ngốc."

"Ngươi..."

Bảo nhi tức giận mặt đỏ ửng, chỉ thấy Vũ Văn Kỳ né đến phía sau Thẩm Mạt Vân, bèn dậm chân nói: "A nương, ngài xem hắn, luôn chọc tức con. Con mặc kệ, hôm naykhông thể không dạy dỗ hắn."

nói xong, định đi qua bắt người, không ngờ lại bị cung nữ vào thông báo đánh gãy.

"Nương nương, hoàng thượng tới."

Sau đó nhanh chóng thu xếp, chờ nghênh đón.

Đợi Vũ Văn Hi vào nhà, đầu tiên đỡ Thẩm Mạt Vân đang hành lễ đứng dậy, tiếp theo nhìn đến Bảo nhi đang tức giận thở phì phì, không khỏi tò mò hỏi: "Con lại trêu chọc Kỳ nhi à?"

"Hoàng thượng sáng suốt!" Thẩm Mạt Vân cười nói, nàng nhìn nữ nhi vẫn đang buồn bực bèn tóm lấy tiểu nhi tử, nói, "Trừ Kỳ nhi, trong cung ai có thể áp chế được nàng?"

"Phụ hoàng, ngài phải giúp con hết giận." Lúc này Bảo nhi lại kéo cánh tay Vũ Văn Hi, chuẩn bị quay đầu sẽ dạy dỗ tiểu đệ một trận.

Vũ Văn Kỳ lại nói: "Mấy hôm trước nhìn thấy câu nói kia trong sách, không nghĩ sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy, thánh nhân quả nhiên chưa nói sai."

Vũ Văn Hi nghe xong, cúi đầu hỏi: "Hừm? Là câu nói gì?"

Vũ Văn Kỳ liếc mắt nhìn Bảo nhi mới nói với Vũ Văn Hi: "Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó dạy dỗ."

Lúc này đến lượt Thẩm Mạt Vân nhéo mặt hắn nói, "nói gì đâu? Những lời này có thể giải thích như thế sao?"

Vũ Văn Kỳ chu miệng: "Con cảm thấy rất phù hợp, tuy nghĩa gốc không phải như vậy, nhưng dùng cho a tỷ... Đương nhiên, a nương ngài tuyệt đối không phải người ‘gần chi tắc không tốn, xa chi tắc oán’*." nói xong triều Thẩm Mạt Vân lấy lòng cười cười.

*Nếu mình gần họ và dễ dãi với họ thì họ sinh ra lờn mặt, còn mình nghiêm nghị thì họ oán ghét”.

Chọc Thẩm Mạt Vân mắng cũng không phải, chỉ đành cười khổ lắc đầu.

Đứa con này, thật thông minh, nhưng đáng tiếc...

Loại tranh cãi nhỏ này, ầm ĩ một tí rồi thôi, Vũ Văn Hi công bằng nói hai tỷ đệ mấy câu, sau khi đuổi bọn họ sang bên kia chơi đùa, mới hỏi về một đứa con khác: "Thụy nhi đâu? đi đâu rồi?"

"hắn đang luyện chữ, ta vừa mới nhìn hắn, thấy hắn đang tập trung viết chữ, nênkhông cho người quấy rầy!" Thẩm Mạt Vân giải thích, lại nói, "Hoàng thượng muốn gọihắn đến sao?"

Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, nói: "không cần, tí nữa chờ hắn đến lại nói cũng được."

Thẩm Mạt Vân nói: "Được, cứ theo ý ngài."

Hai người còn nói một lúc, Vũ Văn Hi đột nhiên quay đầu nhìn Vũ Văn Kỳ đang chơi với Bảo nhi, hắn cảm thấy thật đáng tiếc: "Thụy nhi từ nhỏ đã cực kì thông minh, kể cả Dương thái phó đều cực kì tán thưởng, khen không dứt lời. không nghĩ tới Kỳ nhi càng hơn huynh trưởng một bậc, nhưng thân thể lại ốm yếu, nếu không..."

Thẩm Mạt Vân thở dài nói: "Thiếp chỉ hy vọng hắn bình an, cũng không dám suy nghĩ nhiều."

Vũ Văn Hi an ủi vỗ tay nàng, nói: "Yên tâm, Kỳ nhi chắc chắn sẽ bình an."

"Vâng." Thẩm Mạt Vân gật đầu, trong mắt không giấu được nét lo lắng, nhưng cũngkhông dám quá mức, giọng điệu vừa chuyển, cười nói: "Hôm nay là ngày các muội muội mới vào cung, tại sao hoàng thượng còn đến chỗ thiếp. Thiếp còn đang suy nghĩ, lần này, có phải là ‘Chỉ nghe người mới cười, đâu gặp người cũ khóc’ đâu!"

sự âm u trong mắt Vũ Văn Hi biến mất, ôm Thẩm Mạt Vân, cười nói: "Nàng nhan sắc tuyệt thế, những người kia sao có thể so sánh?"