Đi được một đoạn, Tố Nguyệt nhịn không được hỏi: “Chủ tử, tay của người chạm vào nước nóng, nếu không bôi thuốc, chỉ quấn lại như vậy, nô tì lo lắng miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu.”
Thẩm Mạt Vân nhếch khóe miệng: “Chẳng qua chỉ là bị bỏngmột chút mà thôi, sẽ chuyển biến xấu thế nào được?” Chỉ là do ngày hôm qua khi làm đĩa thủy tinh hoa quế cao kia, không cẩn thận bị bỏng một chút.Sao nghe được từ miệng Tố Nguyệt, giống như nàng bị thương nặng lắm vậy.
“Chủ tử, để nô tì giúp người xem một chút đi.” Cẩm Sắc cũng không yên tâm, “Thái y cũng nói không thể đụng vào nước, vừa rồilại bị đổ nước vào, vạn nhất...”
Thẩm Mạt Vân không còn cách nào, chỉ đành ra lệnh dừng kiệu ở một bên, sau đó để cho Tố Nguyệt cuốn ống tay áo ướt đẫm kia lên, chỉ thấy trên da thịt trắng nõn có một mảnh nhỏ màu đỏ sậm, nhìn thấy ghê người, nàng lo lắng hỏi: “Chủ tử, người có đau không?”
“Không đau.”
Tố Nguyệt cẩn thận cuộn tay áo lại, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết nước ở trên mặt vết thương, nói: “Chủ tử, nô tì biết người một lòng muốn làm cho hoàng thượng vui vẻ, hằng ngày đều vào phòng bếp làm thủy tinh hoa quế cao, nhưng người là Thục phi nương nương, làm như vậy, nếu người bên ngoài biết, thì sẽ không hay.”
Nàng cũng không phải là không biết nghĩ nha, nhưng muốn để hoàng thượng đến Trường Nhạc cung, đầu tiên phải bỏ chút công sức, những lời này Thẩm Mạt Vân không thể nói thẳng, chỉ nói: “Vì Hoàng thượng làm một chút thủy tinh hoa quế cao ta đã rất vui vẻ, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ầm ĩ như vậy làm gì.”
Tố Nguyệt vừa nghe, suýt chút nữa rơi nước mắt, khi Thẩm Mạt Vân còn ở Thẩm gia được chiều chuộng như thế nào kia chứ, vào cửa cung, còn không có được một ngày bình yên, bây giờ cả ngày lại phải ở trong bếp làm đồ ăn, chủ mẫu (vợ của người đứng đầu một nhà) của gia đình bình thường ai sẽ tự tay làm những việc này chứ? Nghĩ như vậy, Tố Nguyệt không khỏi nổi lên một tia oán hận với hoàng thượng.
“Được rồi, có gì mà phải khóc. Ngươi ắt phải vui lên lắm, thủy tinh hoa quế cao* của ta, làm càng ngày càng tốt, hơn nữa hoàng thượng không phải cũng thích sao? Bằng không ta tặng đến nhiều ngày như vậy, nếu ngài không thích, đã sớm phái người đến truyền lời. Chỉ cần hoàng thượng thích, ta bị thương một lần cũng là đáng giá.” Thẩm Mạt Vân chậm rãi nói, dù sao vẫn đang ở trước công chúng, ngoài cách nói này, nàng thật sự không còn biết nóigì.
Tố Nguyệt ngăn lại giọt nước mắt đang sắp rơi xuống, vội vàng phân phó bọn thái giám nâng kiệu lên. Thẩm Mạt Vân dùng cái tay không bị thương kia, giấu đi cái ngáp ở bên miệng, hốc mắt nổi lên hơi nước, ánh mắt mê ly. Hôm nay mệt quá, sáng mai còn phải đi thỉnh an hoàng hậu. Ai biết cỗ kiệu còn chưa đi được mấy bước đã ngừng lại, thân mình rung lên một cái, nàng bị thả xuống dưới, sau đó trong một loạt tiếng hành lễ chỉnh tề nàng kinh hãi xém chút không thể lấy lại tinh thần.
Vũ Văn Hi đang đứng ở phía trước, cũng không biết là mới đến hay đã sớm đứng ở đó từ trước, biểu tình cực kỳ nhu hòa, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tồi.
“Hoàng thượng?” Thẩm Mạt Vân giật mình khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới vội vàng đứng dậy bước xuống cỗ kiệu, đi lên phía trước hành lễ với hoàng đế, “Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
“Ái phi miễn lễ.” Vũ Văn Hi tự mình nâng nàngdậy, hai người đứng rất gần, hắn lơ đãng ngửi được một hương thơm nhàn nhạt, giống như hoa quế lại giống như hoa nhài, cực kỳ dễ ngửi.
“Hoàng thượng?” Thẩm Mạt Vân thấy sau khi Vũ Văn Hi đỡ nàng đứng lên, chẳng những không buông tay, ngược lại kéo nàng lại gần khẽ ngửi, nhất thời làm cho hai gò má của nàng đỏ bừng.
Vũ Văn Hi bị nàng gọi như vậy, mới ngẩng đầu, nhìn thấy chính là đôi gò má đỏ ửng kia, trong đôi mắt to tất cả đều là sự ngượng ngùng cùng không biết làm sao, lại nghĩ đến lời nói vừa mới nghe được, giọng nói không khỏi thả nhẹ, “Đã bị thương, nên cẩn thận một chút, ngày mai trẫm cho Hoàng ngự y đến kiểm tra cho nàngmột chút, bàn tay đẹp như vậy, đừng để có sẹo.
“A!” Thẩm Mạt Vân vội vàng rụt taylại, trong lúc vô ý, móng tay xinh đẹp được cắt tỉa khéo léo lỡ xẹt qua lòng bàn tay của hoàng thượng. Nàng cúi đầu, bỗng bất an ngẩng lên liếc hắn một cái, “Hoàng thượng, không phải hoàng thượng đi ngự thư phòng sao? Sao lại ở chỗ này?”
“Đi chứ, đang chuẩn bị đi...” Vũ Văn Hi ngừng một chút, cũng chuyển đề tài, “Thủy tinh hoa quế cao này của nànglàm rất khá, nhưng nàng tự mình xuống bếp, rất vất vả, về sau không cần làm thế nữa, sai đầu bếp làm là được rồi.”
Nghe xong lời nói của hoàng thượng, hai mắt Thẩm Mạt Vân đầu tiên là tối sầm lại, sau đó lại sáng lên, “Thật không?” Thân thể không khỏi nghiêng về phía hoàng thượng, lộ ra đường cong duyên dáng ở gáy.
Vũ Văn Hi nhìn thấy ánh mắt thoáng tối sầm lại, thong thả gật đầu.
Thẩm Mạt Vân không khỏi nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, vội vàng lui lại một bước, hành lễ với hắn nói: “Là thiếp có lỗi, cản trở thánh giá (cỗ kiệu của hoàng đế), hôm nay là đêm trăng tròn Trung thu, tất nhiên là đêm hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sum vầy.”
Vũ Văn Hi trong lòng ngẫm nghĩ một chút, hoàng hậu! Đúng là hắn đang chuẩn bị đi Chiêu Minh, không nghĩ rằng đi đường tắt sẽ gặp Thẩm Mạt Vân, tình cờ gặp như vậy, hắn cũng không muốn đi Chiêu Minh cung nữa. Hắn nhìn nữ tử quy củ kính cẩn trước mặt, phảng phất phong tình dịu dàng vừa rồi chính là ảo giác.
Lúc này, thật lâu không thấy hoàng thượng lên tiếng, Thẩm Mạt Vân tính thời gian, mang theo biểu cảm nghi hoặc hơi ngẩng đầu, môi đỏ mọng hé mở, lông mi dài rung lên, nhìn qua vừa vô tội lại mê người.
————————————————————————————————————
“Hoàng thượng nên tới chỗ của hoàng hậu nương nương rồi ạ.” Hà Tiến không nhịn được tiến lên hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở. Giọng nói của hắn tuy nhỏ, nhưng bây giờ là đêm khuya, chung quanh lại không có ai nói chuyện, ngoài hoàng thượng, Thẩm Mạt Vân cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Ừ!” Vũ Văn Hi bình thản lên tiếng, cũng chưa nói có đi hay không, chỉ hơi quay đầu liếc Hà Tiến một cái, ánh mắt đen tối không rõ.
Lúc này thần sắc của Thẩm Mạt Vân nhanh chóng thu lại, quỳ xuống nói: “Thiếp...” Cố ý ngập ngừng, lại nói tiếp, “... Cung tiễn hoàng thượng!”
“Buổi tối mùa thu, mặt đất trơn ẩm, ái phi đừng quỳ, mau đứng lên đi.” Vũ Văn Hi lại kéo nàng đến bên người, tay áo rũ xuống, lại làm lộ ra vết đỏ hơi chói mắt kia.
Thẩm Mạt Vân vội vàng rút tay về, kéo lại ống tay áo một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đừng nhìn, xấu lắm!” Nàng không có sở thích cho người ta nhìn vết thương của mình.
Phản ứng như vậy cũng làm cho Vũ Văn Hi hiểu lầm, hắn cười nói: “Ái phi đã không thích, trẫm không nhìn là được.” Hắn tỏ vẻ hiểu nữ tử đều thích trang điểm xinh xắn đẹp đẽ mới đi ra gặp hắn, chỉ cần có một vết sẹo nhỏ cũng phải nghĩ biện cách loại bỏ, bằng không liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra gặp người khác. Hắn tuy rằng không thể lý giải, nhưng đã quen với những tình huốn kiểu này.
Thẩm Mạt Vân làm như cực kỳ ngượng ngùng cúi đầu.
Sau khi tiễn chân hoàng thượng, Thẩm Mạt Vân mới quay đầu nói với cung nữ thái giám còn quỳ trên mặt đất: “Về cung.”
Tố Nguyệt bước lên phía trước đỡ nàng lên kiệu, bọn thái giám nâng kiệu lên, tiếp tục đi về phía Trường Nhạc cung. Cẩm Sắc luôn không nói gì đột nhiên hỏi: “Nương nương, vừa rồi vì sao người không giữ hoàng thượng lại?”
“Hôm nay là mười lăm Trung thu, hoàng thượng sẽ không nghỉ ở nơi nào khác ngoài Chiêu Minh cung.” Thẩm Mạt Vân một tay chống má, lười biếng nói, “Kể cả hôm nay không phải mười lăm, ta cũng sẽ không thể giữ hoàng thượng lại.”
Tố Nguyệt và Cẩm Sắc đều không hiểu nhìn nàng, muốn hỏi lại, nhưng Thẩm Mạt Vân đã nhắm hai mắt, một bộ dáng không muốn nói chuyện, nên các nàng cũng chỉ có thể nuốt sự nghi hoặc này xuống bụng.
Sau khi trở lại Trường Nhạc cung rửa mặt chải đầu, Thẩm Mạt Vân ngồi trước bàn trang điểm, cho mọi người lui xuống, sau đó mở một hộp gỗ ra, bên trong là một loại cao nước màu phấn hồng gần như trong suốt, đưa đến trước mặt ngửi một chút, mùi thơm như có như không kia từ từ truyền đến, làm cho người ta nhịn không được lại muốn ngửi tiếp.
Thẩm Mạt Vân dùng móng tay lấy ra một chút cao, nhẹ nhàng bôi bên tai, chỗ xương quai xanh, sau đó chậm rãi xoa đến khi da thịt hấp thu toàn bộ mới thôi. Làm xong tất cả những việc này, nàng mới khép hộp son lại, cất nó về chỗ cũ.
“Cứ tưởng rằng hôm nay ắt sẽ uổng phí công sức một phen, lại không nghĩ tới còn có thể tình cờ như vậy.” Thẩm Mạt Vân ngửi một chút hương thơm ở đầu ngón tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười hài lòng. Nước cao này là năm trước khi nàng nhàm chán, dựa theo phương thuốc trên một quyển sách cổ, sai người làm ra.
Vị trong trẻo, hương sâu thẳm, nam tử ngửi thấy sẽ có ý động tình...
Nàng đầu tiên nghĩ tối hôm nay khi đến kính rượu hoàng thượng, sẽ nhân cơ hội kéo lại khoảng cách lấy được ấn tượng tốt của hắn đồng thời câu dẫn một chút, như vậy cũng không uổng phí nhiều ngày trước đó nàng đưa thủy tinh hoa quế cao đi Lưỡng Nghi điện. Chẳng qua không nghĩ tới hoàng thượng sẽ rời khỏi yến hội trước, càng không nghĩ tới trên đường về cung sẽ gặp được hoàng thượng.
Về phần dùng thôi tình hương (mùi hương gợi lên dục vọng của đàn ông) loại thủ đoạn tương đối không lên được mặt bàn này... Cái gọi là phương pháp không sợ cũ, quan trọng nhất là có người chịu làm. Nam nhân ấy mà, dù khen ngươi tài hoa tướng mạo câu toàn như thế nào, nhưng muốn làm nhất vẫn là nghiên cứu thứ ở dưới quần áo ngươi. Xem những nam nhân đi lầu quán kỹ viện, có mấy người là chân chính cùng nữ nhân thảo luận thi từ ca phú, không phải sớm muộn gì cũng ôm lên giường sao?
Ngày thứ hai, trong Chiêu Minh cung vẫn là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ, ngoài Giang sung nghi và Tiêu tiệp dư đang có thai, hiện tại phi tần đắc ý nhất trong cung là Tần phương hoa, Nguyễn mỹ nhân và Giang mỹ nhân, về phần hai người sau, gần như xung khắc như nước với lửa.
Tiêu hoàng hậu một bên nghe các nàng nói chuyện, một bên nâng chén trà xanh lên nhấp một ngụm, ánh mắt như có như không đảo qua Thẩm Mạt Vân. Sáng sớm Trám Tử liền bẩm báo với nàng, hôm qua khi hoàng thượng đến Chiêu Minh cung, giữa đường gặp được Thục phi, đây chính là trùng hợp. Chỉ là không biết Thục phi đã làm gì, cả buổi tối, hoàng thượng đều có vẻ không yên lòng.
Nước trà uống vào miệng nhất thời cảm thấy có vị chát, Tiêu hoàng hậu đặt chén trà xuống, thanh âm giòn nhẹ khiến nữ nhân khắp phòng đều yên tĩnh lại, nàng nói: “Thái y nói, Tiêu tiệp dư cần phải tĩnh dưỡng an thai, từ ngày hôm nay, các muội cũng đừng đi quấy rầy nàng, nếu có việc gì gấp, đến nói với bản cungcũng được.”
“Vâng.” Tiếng phụ hoa cao thấp vang lên.
Hoàng hậu còn nói thêm vài câu, sau đó vẫy tay bảo mọi người rời đi. Thẩm Mạt Vân tất nhiên là rời đi theo mọi người, chỉ có Giang mỹ nhân vẫn nấn ná ở lại, nàng ta nhìn thoáng qua Cao Hiền phi, đối phương cũng coi như là bình tĩnh, làm như không thấy hành động của Giang mỹ nhân.
Thẩm Mạt Vân thở nhẹ một hơi, thu hồi ánh mắt, chuyện làm nàng phiền lòng cũng không ít. Trở lại Trường Nhạc cung, lúc này nàng không tự mình xuống bếp nữa mà phân phó người làm riêng một đĩa thủy tinh hoa quế cao màu sắc hương vị hoàn hảo đưa tới Lưỡng Nghi điện