Thục Nữ Thời Đại

Chương 80: - Cả nhà đoàn tụ




Editor: Ddil

"Sorry!" Alice nghe Nhan Hâm nói xong lập tức trở về lấy áo choàng tắm rồi lại chạy đến trước màn hình, cô ấy mỉm cười chào Dương, vẫy tay phải: "Hello, buổi tối tốt lành."
"Chào buổi tối." Dương Dương vẫy tay. Giọng Alice rất nặng, phát âm không chuẩn, giống như đang cuốn lưỡi nói chuyện. Dương Dương cố gắng vận dụng hết đầu óc mới hiểu được nghĩa những câu Alice nói.
"Chị thật đẹp." Alice mỉm cười lại nói một câu.
"Em cũng vậy." Dương Dương lịch sự trả lời thì sau đó Alice liền phấn khởi dùng tiếng Anh xen lẫn tiếng Pháp nói chuyện với Nhan Hâm, Dương Dương ở một bên nghe, mới biết được Alice không biết tiếng Trung, cô ấy chỉ biết được vài câu, vẫn còn đang học, kết quả là áp dụng lên Dương Dương, cuộc nói chuyện này làm cho Alice rất vui vẻ. Ít nhất cũng hoàn thành một lần đối thoại tốt đẹp.
Sau khi Alice mặc quần áo tử tế đi khỏi thì Nhan Hâm và Dương Dương quay trở lại chat WC tiếp, Nhan Hâm giải thích: "Alice có bạn trai." Hàm ý là muốn nói Dương Dương không cần phải quan tâm cái này cái kia.
Dương Dương nói: "Cơ thể của em ấy đẹp lắm." Dương Dương tự cho là dáng người mình đẹp, nhưng ở trước mặt Alice cũng phải nhận thua.
Nhan Hâm nghẹn cười: "Cái này có gì mà phải so sánh. Hơn nữa Dương cũng đâu kém."
"Thật không? Nhưng mà tôi lại cảm thấy em ấy tốt hơn, có phải cũng đã nhìn em ấy nhiều lần không hả?"
"Dương đó... Dương Dương, em hẳn phải sớm nói cho Dương biết, Alice vẫn còn vị thành niên."
Dương Dương ngạc nhiên đến quên nói chuyện, cô không tin, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua ngắn ngủi, cô cũng không có nhìn kỹ, nhưng chỉ dựa vào ấn tượng, cô không cho rằng đây vóc dáng của một của một cô bé. Nhan Hâm nói: "Ừm, Alice mới 15 tuổi, nếu em sinh Tòng An sớm mấy năm, thì giờ Tòng An cũng lớn như vậy."
15 tuổi mà có dáng người của ma quỷ thế này rồi, Dương Dương mấy mấy giây để thích ứng. "Hoàn toàn không nhìn ra ẻm còn trẻ như vậy."
Lần này đến lượt Nhan Hâm giận: "Mau quên hết mấy cái nãy giờ Dương nhìn thấy đi."
"Rồi rồi, tôi chỉ nhớ mỗi Nhan Hâm thôi." Dáng vẻ quyến rũ của Nhan Hâm, từ từ xoay người, ngoắc cô tới... Ảo tưởng tươi đẹp như sắc hoa hồng hiện ra trước mắt.
"Dương Dương..." Nhan Hâm nhìn thấu nội tâm Dương Dương.
"Buổi tối nhớ phải nghĩ đến tôi đó." Trước khi rời mạng Dương Dương nói với Nhan Hâm.
Vướng bận trong lòng Nhan Hâm đơn giản chỉ có một lớn một nhỏ trong nhà, ngoài nghĩ đến Tòng An còn có thể nghĩ đến ai. Lời nói này của Dương Dương rõ là dư thừa.
Buổi tối lúc ăn tiệc đứng Alice lại đuổi theo Nhan Hâm hỏi chuyện của Dương Dương, Nhan Hâm lại không khéo làm rò rỉ thông tin quan hệ 'tốt đến bất ngờ' của nàng và Dương Dương. Làm cho Alice có hứng thú đến nghiên cứu. Một cô bé 15 tuổi đặc biệt cảm thấy hứng thú với cách tương tác của bạn thân ở Trung Quốc. Đến nửa đêm còn hỏi Nhan Hâm hai người đi đường có cầm tay nhau hay không, có hôn má nhau hay không?
Nhan Hâm bị cơn buồn ngủ vây quanh, Alice thì hào hứng nói chuyện oang oang bên tai, nàng lại càng lúc càng nghe không được rõ ràng lắm.
Cách tương tác giữa nàng và Dương Dương không phải như vậy, hai người ở trước mặt người khác vẫn giữ khoảng cách lúc xa lúc gần, sợ bị người khác biết, có đôi khi trao đổi ánh mắt cũng luôn phải lén lút. Hai người ôm hôn vuốt vẻ lẫn nhau một cách riêng tư, khắng khít giống như vốn là một bản thể rồi lại bị tách đôi ra.
Hai người chia sẻ bí mật cuộc sống với nhau, Dương Dương và nàng cùng nhau chăm sóc con gái...
Như Dương Dương mong muốn, Nhan Hâm nằm mơ thấy cô.
*********
Đến giữa trưa, Dương Dương nhắn cho Nhan Hâm biết tình trạng của Tòng An, nhiệt độ cơ thể của Tòng An đã ổn định, buổi trưa ăn một chén cơm rồi sau đó ăn thêm nữa chén, cũng đã ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng mấy tin nhắn ngắn cuối cùng trái ngược lại thì hẳn là do Tòng An gửi, bởi vì rất rõ ràng là đòi kẹo ăn.
Nếu Tòng An không có việc gì, lòng Nhan Hâm cũng nhẹ hẳn đi.
Hôm nay chỉ có chương trình học nửa ngày, đến trưa sẽ theo sự sắp xếp của mình, tổ huấn luyện này cũng vừa thành lập tạm thời, mới có một ngày mà đã thân quen, có vài người tích cực chủ động xin làm tổ trưởng, đề nghị buổi chiều đi dạo, ăn món ngon khắp nơi.
Nhan Hâm bị Alice kéo đi phố lớn ngõ nhỏ, ăn một đường rồi mới về, đến tận tối khuya mới bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trở về khách sạn. Về khách sạn rồi Nhan Hâm bỏ mấy món quà nàng mua xuống, Alice thì chép ảnh chụp vào trong máy tính của nàng.
Dương Dương đến rạng sáng vẫn còn đợi nàng lên mạng, không thấy nàng thì tuyệt đối không rời mạng, cho dù là gặp mặt nói một câu ngủ ngon cũng được.
Nhan Hâm đang mệt không có tâm trạng nói chuyện với cô, nên gửi cho cô một số ảnh chụp, với nói cho cô biết có mua quà cho cô, đến lúc về sẽ cho cô bất ngờ.
Trong ảnh là Nhan Hâm và Alice đứng bên đường ăn dimsum truyền thống, Nhan Hâm có vẻ hơi bối rối đối với dimsum cỡ lớn, mà Alice thì hưởng thụ há mồm ra ăn, sau đó còn có ảnh hai người buổi tối đến nhà hàng xoay trên cao ăn món Tây.
Có vẻ như Nhan Hâm ở bển rất vui vẻ. Dương Dương nhìn thấy nàng rạng rỡ như vậy cũng rất phấn khởi, cô vui vẻ cũng có chỗ không vui vẻ, hận không thể nhét thêm một người vào ống kính, đó là cô.
Hai ngày sau đó Nhan Hâm phát hiện Dương Dương trở nên thiếu kiên nhẫn, không có giống như mấy ngày đầu kiên nhẫn đợi nàng. Chỉ có nhắn tin ngắn nói mấy câu thế là xong.
Nàng nghĩ có phải Dương Dương cũng có sinh hoạt của riêng cô nên quên nàng mất rồi? Hay là tưởng niệm chạm không đến khoảng cách xa tầm với?
Buổi tối, Nhan Hâm đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ lưu niệm, sau khi đi ra khỏi thang máy cô bấm số điện thoại của Dương Dương.
Kỳ lạ là thời điểm này Dương Dương đáng ra nên ở nhà lại không trả lời, điện thoại reo thật lâu cũng không có ai bắt máy. Nàng bấm gọi lại lần nữa, vào lúc nàng đang lo lắng chờ đợi thì vai bị ai đó đè xuống.
"Hello, tôi đang tìm người, muốn nhờ cô giúp tôi tìm cô ấy." Trong lời nói mang theo ý cười, Nhan Hâm quay người lại nhìn vào đôi mắt cũng chứa đầy nét cười.
Dương Dương xuất hiện ở sau lưng nàng, xuất quỷ nhập thần, giống như một món quà tuyệt vời được ai đó thả từ thiên đàng xuống ném thẳng tới trước mặt nàng.
Nhan Hâm quên phản ứng, ngây ngốc nhìn cô.
Dương Dương nháy mắt với nàng, nói với nàng: "Tôi đang tìm vợ của mình, tôi rất nhớ cô ấy, nhớ cô ấy muốn điên mất thôi."
Khóe miệng của Nhan Hâm đã vẽ nên một vòng cung đẹp đẽ hơn bao giờ hết, nàng nói: "Cô ấy đang ở trước mặt cô, cô không thấy sao?"
"Giờ đã thấy rồi." Dương Dương vươn cánh tay, ôm chầm lấy Nhan Hâm, "Tôi nhớ em."
"Mẹ, con cũng nhớ mẹ." Bé con lùn hơn nên quyết định chen ngay eo mà ôm.
Một lớn một nhỏ đều đến đây, Nhan Hâm được bao quanh, trong lòng ấm áp giống như được quấn quanh bởi nhiều lớp chăn dày.
"Chúng ta về phòng trước, mọi người để đồ xuống rồi nói tiếp." Nhan Hâm mang theo một lớn một nhỏ trở về phòng.
Nhan Hâm cảm thấy may mắn vì tối nay Alice không về, nếu không nàng phải giải thích quan hệ của nàng và Dương Dương như thế nào, lại cảm thấy rối rắm đau đầu.
Dương Dương và Tòng An bỏ hành lý xuống, nghỉ ngơi một chút đã bắt đầu đói bụng, họ vừa mới xuống máy bay đã đi thẳng tới khách sạn, không có thời gian ăn cơm tối. Nhan Hâm đưa hai người đi ăn tối trước, sau đó tìm một khách sạn gần đó sắp xếp cho hai người.
Đợi đến lúc hai người đi đến khách sạn đặt riêng, Dương Dương ra lệnh một tiếng, cô và Tòng An trở thành thành viên đạn nhắm về phía Nhan Hâm bắt lấy Nhan Hâm.
"Mẹ, tối nay mẹ ở đây đi." Tòng An dùng ánh mắt đầy khát khao xin xỏ có ý đồ mềm hóa Nhan Hâm. Mà Dương Dương thì nói: "Không được về."
"Tối nay em cũng không có tính về." Nhan Hâm mỉm cười nói.
Hết Chương 80
Hai người thiệt là dễ thương gì đâu cả nhà dễ thương đều hà .