Thục Nữ Thời Đại

Chương 73: - Tên bị chương trước đoạt đi rồi!




Editor: Ddil
"Lý Tường đâu? Anh ta có biết không?"
"Biết, sau khi anh ấy nghe được thì không có phản ứng gì, tôi nghĩ duyên phận của chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc rồi."
"Tư Nghiên..." Nhan Hâm tiếc thay cho cô ấy.
Sở Tư Nghiên nhìn nàng mỉm cười: "Tôi đoán không ra cô muốn cái gì, cô phải ghét tôi mới đúng, dù sao về lý mà nói thì tôi là người thứ ba, chen chân vào tình cảm của hai người, tôi xảy ra chuyện như vậy thì cô phải ăn mừng mới đúng chứ sao cô còn quan tâm tôi."
Được Nhan Hâm đem đến cảm xúc ấm áp, đôi mắt Sở Tư Nghiên đỏ lên, gần như trào ra những cảm xúc bị dồn nén.
Nhan Hâm nói: "Trái tim anh ta chưa từng hướng ra ngoài, thì làm sao cô có thể thành người thứ ba? Cùng là phụ nữ, tôi đâu thể kêu cô dễ dàng tha thứ cho tên đàn ông đó. Hơn nữa, cô có lỗi gì đâu, tình cảm giữa vợ chồng tôi khi đó thật sự đã có vấn đề, ly hôn với cả hai là một sự giải thoát. Cô xảy ra chuyện thế này, tôi cũng chẳng thể nào vui vẻ khi người ta gặp nạn."
Sở Tư Nghiên nhớ tới thái độ của mọi người kể từ khi chuyện xảy ra những ngày qua, cha mẹ chỉ trách chứ không hiểu, thậm chí người đàn ông mà cô ấy yêu nhất cũng bị mù quáng bởi sự tức giận đến hoàn toàn thay đổi thành người khác. Rốt cuộc người đối đãi với Sở Tư Nghiên tốt nhất lại là tình địch của cô ấy. Trong lòng có chút cảm thản vô cùng.
Sở Tư Nghiên đổi chỗ ở, đến số điện thoại di động cũng đổi luôn một lượt, Nhan Hâm ghi lại số điện thoại của cô ấy, nói với cô ấy nếu có khó khăn gì thì có thể tìm nàng.
"Cô thật sự đối với tôi không có chút chán ghét nào sao?" Sở Tư Nghiên hỏi.
"Tôi không cho rằng cô có cái gì sai, với lại, đều là phụ nữ, lòng của tôi luôn hướng về phụ nữ." Nhan Hâm mỉm cười.
Hoàn cảnh công việc hiện tại của Sở Tư Nghiên hoàn toàn mới lạ, hơn nữa cô ấy cũng đã cắt đứt liên lạc với quá khứ, tứ cố vô thân, Nhan Hâm là người duy nhất cô ấy quen biết. Những lời của Nhan Hâm làm cho cô ấy thêm yên tâm, vì thế cô ấy dẹp đi gút mắt trong lòng mình, để về sau có thể vui vẻ nhiều hơn.
*********
"Hôm qua tôi thấy Nhan Hâm của bà uống trà với gái đẹp." Bên tai truyền đến giọng nói cố gắng hạ thấp hết mức, ở đây cũng không có ai, nói lớn tiếng cũng sẽ không bị ai nghe thấy, cho nên làm như vậy có hơi cố gắng quá.
Dương Dương nói cũng chẳng ngẩng lên: "Ông tám, ông muốn châm ngòi ly gián phải không?"
Đào Tử Tỷ ngồi xuống bên cạnh Dương Dương, Lan Hoa Chỉ xinh đẹp chỉ vào trán Dương Dương: "Tôi muốn nói là bà nên đề phòng tiểu nhân."
"Xì." Hôm qua Nhan Hâm đi ra ngoài, nhưng cô chắc chắn đó không phải Thẩm Ly. Thẩm Ly đã ra nước ngoài trong khoảng thời gian này, không có cơ hội gặp Nhan Hâm.
"Bà không tin? Cô gái uống trà với Nhan Hâm trông rất dịu dàng yếu đuối, cả người đều toát lên vẻ nữ tính." Đào Tử Tỷ đang nhớ lại.
"Ông nói lại rõ ràng hơn đi?"
"Ghen hỡ?" Đào Tử Tỷ che miệng cười khúc khích.
"Nói rõ ràng xem, người đó trông thế nào?"
"Tóc dài, da trắng nhợt, trông có vẻ trẻ hơn bà ít nhất hai tuổi, bảo dưỡng rất tốt, cả người đều là hàng hiệu, giá của chiếc đồng hồ thôi đã vượt qua sáu con số rồi đó..."
"Nói vào điểm chính cho tôi!" Sự kiên nhẫn của Dương Dương bắt đầu đếm ngược ba hai một.
Đào Tử Tỷ nói: "Có vậy thôi đó, tui nhớ được gì đã nói hết cho bà nghe rồi."
"Người mà ông nói đó đơn giản là... Sở Tư Nghiên." Dương Dương liền nghĩ ra chính là Sở Tư Nghiên. Nhưng cô ấy không phải ra nước ngoài sinh con à?

Dương Dương tìm đúng cơ hội hỏi thăm Nhan Hâm chuyện của Sở Tư Nghiên, Nhan Hâm thẳng thắng nói cho Dương Dương biết tình hình của cô ấy, đặc biệt là khi Dương Dương biết chuyện cô ấy sẩy thai ngoài ý muốn thì thở dài: "Chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn. Ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy."
"Bây giờ cô ấy đang đi làm ở gần đây, em và cô ấy liên lạc mấy lần cũng không có quá đáng chứ?" Nhan Hâm hỏi.
Dương Dương nói: "Tại sao em lại tốt với cô ấy như vậy?" Không có người phụ nữ nào lại đối xử với người thứ ba như chẳng hề có chút ác cảm nào như thế, chưa kể đến người đó sau này còn trở thành vợ Lý Tường.
"Có thể là ngay từ đầu cô ấy nhờ em giúp đỡ, em đã giúp cô ấy, nên mới đặc biệt thân thiết với nhau."
"Vậy có khi nào em và cô ta càng ngày càng gần gũi, sau đó..."
"Sau đó cái gì?"
"Không nói." Trong đầu nghĩ gì Dương Dương đều không muốn nói ra, cô xoay người đưa lưng về phía Nhan Hâm.
"Dương thật thích lo lắng đủ điều."
"Là em quá dể dàng hái hoa ghẹo cỏ, em đừng có quên còn có một Thẩm Ly." Giọng điệu Dương Dương rất cáu.
Nhan Hâm nói: "Dương cũng đừng quên còn có Lisa yêu Dương."
Bầu không khí đột ngột giảm xuống dưới 0 độ.
Hai người đều đưa lưng về phía đối phương, giữa giường xuất hiện một khoảng cách lớn.
Mắt nhắm lại, tai như muốn nghe tiếng đối phương vọng qua, đang chờ đợi đối phương lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lúc Dương Dương sắp tuyệt vọng đến nơi thì nghe thấy tiếng Nhan Hâm quay người lại, sau đó tay Nhan Hạm ôm lấy cô từ phía sau, mà cơ thể thì dán lên lưng cô.
"Được rồi, chúng ta đừng tiếp tục cãi nữa, cãi qua cãi lại như vậy thật vô nghĩa." Nhan Hâm nói.
Nhan Hâm đã mở đầu, Dương Dương cũng sẽ không chống chế nữa.
"Ừm. Chúng ta không nói chuyện này nữa. Nhưng mà em phải hứa với tôi, đừng để Sở Tư Nghiên thích em."
"Dương Dương, cô ấy yêu Lý Tường."
Dương Dương quay ngoắt người lại: "Em thật sự đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình rồi."
"Em thì có cái gì hấp dẫn đâu, chỉ có Dương Dương xem em là bảo bối, trong mắt những người khác em còn chẳng phải ngọn cỏ."
"Em sai lầm rồi, em thật sự quá sai lầm rồi. Em nên nhìn xung quanh mình đi, em quyến rũ bao nhiêu người..." Mỗi khi Nhan Hâm đi qua có biết bao ánh mắt theo thói quen nhìn theo nàng, còn khi Nhan Hâm đứng ở trước mặt mọi người nói chuyện, sẽ lại có bao nhiêu người mắt sáng lên. Nàng càng không biết lý do có bao nhiêu thực tập sinh mới ở lại chỉ bởi vì trong công ty có vị Sếp xinh đẹp thế này.
Xem ra nàng thật sự không biết.
Dương Dương trả đũa cắn cổ nàng, mút vào để lại một dấu vết rõ ràng ở trên cổ.
Hơi thở Nhan Hâm dần dần loạn cả lên, mà hơi nóng trên người Dương Dương cũng nhanh chóng lan sang nàng.
"Dương đừng để lại dấu trên cổ của em, sẽ bị người khác nhìn thấy." Nhan Hâm thấy mình không thể ngăn được sự tấn công mãnh liệt của Dương Dương, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng Dương Dương kháng nghị.
"Tôi không sợ." Dương Dương thì thầm.
Nhan Hâm bực nhất là ở điểm này: "Trên đó không có viết tên của Dương, cũng không ai biết là Dương làm nên dĩ nhiên Dương không sợ, nhưng người đi ra ngoài gặp người khác là em!"
"Cái này là chữ ký của tôi, một cái không đủ, phải nhiều hơn mới được, Nhan Hâm, em nên nói cho người khác biết là em đã có đối tượng. Đừng để cho người trong công ty này mỗi ngày nhìn em đều miên man không thôi."
"Nói bậy." Nhan Hâm giận Dương Dương chỉ biết trách nàng. Sao Dương Dương không nghĩ xem bản thân mình thế nào, người dẫn ong dụ bướm là cô mới đúng, người ăn mặc gợi cảm cũng là cô, người mà cô trêu ghẹo bộ thua nàng à. Còn có khách hàng bị cô hấp dẫn muốn theo đuổi cô, mấy chuyện như vậy cứ kéo tới không ngừng, người nên kiểm điểm lại bản thân là Dương Dương mới đúng.
Nơi bị Dương Dương cắn truyền đến cảm giác ghen tuông dữ dội, đầu luỡi nóng quét qua để lại cảm giác ẩm ướt, giống như cổ của nàng là một viên đường, mà cô cứ liếm như vậy thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ bị cô làm tan chảy thành nước.
Nụ hôn của Dương Dương vẫn tiếp tục đi xuống, áo bị cởi ra, người cũng càng lúc càng nóng.
Dương Dương chôn trong ngực nàng, một tay đưa vào trong áo xoa nắn, trong khi tay còn lại đặt ở miệng, một bàn tay đi tới eo của nàng, kéo quần lót của nàng xuống.
Nhan Hâm nhấc mông lên, để cho cô dễ dàng cởi sạch mình.
Dương Dương vui đến ngất ngây, hôn lên bụng nàng, quét vài vòng trên cái rốn đáng yêu của nàng, cuối cùng đi vào giữa hai chân trắng mịn của nàng. Bụi cỏ ướt át và đóa hoa vừa chớm nở, ngón tay đi sâu vào thăm dò, cho đến khi mật hoa tràn ra.
Nhan Hâm chống người dậy, bò lên người Dương Dương, nói: "Em cũng muốn."
"Nhanh như vậy em đã đói bụng rồi à?" Dương Dương chọc ghẹo nàng.
Nhan Hâm nói: "Thật sự đói bụng. Dương có cho... em ăn hay không?"
Dương Dương sao lại nói không cho được, cô tự động thoát khỏi trói buộc, trong khi tập trung ngắm cơ thể xinh đẹp của Nhan Hâm.
Nhan Hâm vừa hưởng thụ sự thoải mái Dương Dương cho cô, vừa tạo nên hạnh phúc trong cơ thể Dương Dương, để cho cả người Dương Dương vặn vẹo, thở hổn hển cầu xin nàng.
Trong giây phút đó gần như hai người đã cùng đến, cơ thể dường như được liên kết với nhau bởi một sợi dây thần kinh. Dương Dương và Nhan Hâm chuyển động cơ thể, để cho hai nơi mềm mại và ấm ướt nhất dán sát vào nhau, chỗ riêng tư nóng ướt trở nên khắng khít, hai tâm hồn như hòa chung một nhịp.
Hai người gọi tên của đối phương, dùng cơ thể mình cọ sát lên người đối phương, chỉ nghe thấy âm thanh bí ẩn của dòng nước chảy không ngừng truyền đến, khiến cho tim hai người đập rộn ràng.
Vào phút cuối khi đến cao triều, hai người nắm chặt ga giường dưới người, cơ thể trắng như tuyết bị phủ kín mồ hôi cong lên như cánh cung kéo căng, dùng sức gần như muốn khảm bản thân vào trong cơ thể của đối phương. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến khi hoàn toàn không còn sức lực mà ngã xuống.
Hai người thay đổi vị trí, ôm lấy nhau.
Mệt mỏi cực kỳ, nhắm mắt lại thì có thể rơi vào giấc ngủ, mà lúc này Dương Dương còn lay cho nàng tỉnh.
Nhan Hâm mở hai mắt mỏi mệt, hỏi: "Hả? Dương còn việc gì?"
Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của Nhan Hâm trở nên rất quyến rũ, Dương Dương nghe thấy thì lỗ tai run lên, cô dùng chút ý thức còn sót lại nói ra những lời trong lòng muốn nói: "Có lẽ gia đình của tôi sẽ sớm biết, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đối mặt có được không?"
"Được..." Tiếng của Nhan Hâm rơi xuống trong đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở của hai người nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng chầm chậm.
*********
Sau đó Sở Tư Nghiên mời lại Nhan Hâm, sẵn tiện cùng nàng nói chuyện kế hoạch đầu tư sắp tới, Nhan Hâm vừa ngồi xuống thì toàn bộ sự chú ý của cô ấy đã bị dấu vết trên cổ Nhan Hâm thu hút.
Trước đây Sở Tư Nghiên thật sự không xem xét cẩn thận, cho nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, mà khi cô ấy bắt đầu quan sát kỹ, cô ấy mới thấy hạnh phúc hiện hữu trên gương mặt Nhan Hâm.
Cô ấy nhìn Nhan Hâm, không khỏi lộ ra biểu hiện hâm mộ, cô ấy nhìn thấy được trên người Nhan Hâm cái mà cô ấy không có, đó là sự khoan dung và quyết đoán.
Tình cảm không thuộc về mình, Nhan Hâm sẽ không miễn cưỡng, dứt khoát buông tay, không có chuyện nói mà không đành, sự ung dung này ở trên một người dịu dàng như Nhan Hâm là mâu thuẫn nhưng cũng chẳng hề cảm thấy có gì không hợp lý.

Mình nên học hỏi, nên quên những gì cần quên, nhượng bộ quá khứ chính là nói bản thân không vượt qua được. Lý Tường không thương mình, mình còn vướng bận để làm gì? Sở Tư Nghiên thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.
Nhan Hâm vừa vào cửa, chợt thấy nghe tiếng Dương Dương nói: "Hôm nay gặp mặt cô ấy nói chuyện gì?"
Nghĩ đến dấu hôn trên cổ làm sao cũng không thể xóa nhòa, Nhan Hâm vừa tức vừa cười, nói: "Dương muốn nghe cái gì?"
"Có phải cô ấy hỏi em là hoa đã có chủ rồi đúng không?"
Cái dáng vẻ này của Dương Dương như là địa chủ nhỏ đang trông coi mẩu ruộng ba sào của cô vậy.
Nhan Hâm nói: "Có hỏi, còn hỏi em là ai nhàm chán vậy, có thể làm chuyện trẻ con đến vậy."
Hết Chương 73

Lâu lắm rồi mới được dịp đặt pass =))