Thục Nữ Thời Đại

Chương 23: - Dương Mị Mị phát xuân mãnh liệt




Editor: Ddil
Nhan Hâm bị nóng làm tỉnh, người dán sát sau lưng giống y như lò lửa vẫn còn chưa đủ sao mà người nọ còn không ngừng đem chăn kéo lên, nàng dùng chân hất xuống, người nọ lại kéo lên, giống như nàng là một bé gái không hiểu chuyện mà cô lại là một vú em rất giỏi chăm sóc người khác.
Nhan Hâm nóng nực đổ mồ hôi khắp người, bình thường điều hòa luôn thổi khí mát lạnh thích hợp thoải mái cả người mà giờ giống như mất đi tác dụng. Nàng vươn tay bên giường mò mẫm, sờ soạng nửa ngày mới nhớ lại remote không ở bên cạnh mà ở phía bên kia.
Tay Nhan Hâm trườn qua người Dương Dương, hai mắt mở to nín thở, cố gắng tìm kiếm dấu vết remote.

Gần tới, còn chút nữa thôi.

Người dưới thân đột nhiên xoay người lại, đem nàng nằm lại bên dưới, nàng trơ mắt nhìn remote ngày càng cách xa mình.
Dương Dương chôn mặt trong cổ nàng, âm thanh truyền đến thông qua gối đầu, nhừa nhựa tựa như keo hồ: "Nhan Hâm em lạnh không?"

Không lạnh, nóng muốn chết.

Nhan Hâm nhịn không được thở dài, muốn đem người trên người nàng đẩy ra.
Nhưng mà Dương Dương lại mạnh mẽ đến nữa, cơ thể giống như côn trùng không ngừng nghỉ bò lên người nàng, chân trần thon dài của cô lại tiến vào giữa hai chân mà cọ vào vùng tư mật mẫn cảm của nàng.
Cái tay dưới chăn lại tiếp tục hoạt động, bò lên thắt lưng mỏi muốn chết của Nhan Hâm cùng mông của nàng.
Ký ức điên cuồng hôm qua bị đánh thức, một màn đó lại hiện lên trước mắt, cơ thể mỏi mệt đến chết lặng lại muốn có cảm giác, nhiệt lưu bắt đầu khởi động, giống như theo cơ thể tràn xuống bên dưới drap giường.

Miệt mài quá độ sẽ chết, Dương Dương là muốn giết chết nàng sao?

Nhan Hâm nói: "Thật sự đủ rồi... Dương Dương, em nói Dương dừng lại đi."
Dương Dương cắn vào xương quai xanh của nàng nói: "Em nhất định rất lạnh, đừng lo, tôi lập tức làm cho em nóng lên."

Có ma mới cảm thấy lạnh, nàng bây giờ nóng muốn đột quỵ luôn rồi. Dương Dương chính là tìm một cái cớ quang minh chính đại để tấn công tiếp.
"Ưm.. Em không cần..." Môi của Nhan Hâm lần nữa bị chặn lại, cả tiếng thở hổn hển cũng bị Dương Dương nuốt lấy.
Đầu lưỡi của Dương Dương quấn lấy môi nàng, lúc mút lúc lại cắn nhẹ, làm cho hai người dính chặt không thôi.
Cảm giác đến đây, cự tuyệt đã trở thành nhiệm vụ khó nhằn.
Dương Dương lại như trước nhanh chóng tiến trong thế giới của nàng, da thịt ấm áp như một tầng sóng cuồn cuộn đánh úp lại, nuốt lấy cô, kéo cô vào nơi sâu thẳm nóng bỏng.
Nàng giống như hoa nở rộ tưng bừng, nước xuân tràn trề.
Nhan Hâm nâng lên thắt lưng mềm yếu, rên rỉ theo đó.
Thân thể Nhan Hâm đã mẫn cảm đến mức tận cùng, Dương Dương nhẹ nhàng chậm rãi dùng lưỡi nhấm nháp, một bên ngậm lấy đỉnh trái cây sưng đỏ, từng đợt tê dại làm cho Nhan Hâm nhíu mày, ngón chân co quắp lại một chỗ.
"Ưm... Ư... A..." Ngón tay Nhan Hâm bấu trên lưng Dương Duong để lại thêm những dấu vết mới. Nàng liếm khoé môi khô khốc, đầu lưỡi vô thức liếm trúng môi Dương Dương, lại giống như cá mắc vào lưới, bị Dương Dương bắt được.
"Hiện tại không lạnh nữa, đúng hay không?" Giọng điệu nói chuyện dấu không được đắc ý..
Đồng hồ sinh học của Nhân Hâm tự nhắc nhở nàng, nếu không chấm dứt trận hỗn chiến này thì hai người nhất định phải đối mặt với kết quả đi làm muộn, muộn là việc nhỏ, giải thích chuyện hai người cùng nhau đến muộn như thế nào mới chính là sự tình làm cho hai người đau đầu. Nếu hai người bọn họ không hẹn mà cùng muộn, người trong công ty sẽ nghĩ gì?
"Nhanh lên, Dương Dương nhanh lên." Nhan Hâm cầu Dương Dương.
Dương Dương cho là Nhan Hâm yêu cầu khẩn cấp, vì thế vui vẻ nghe theo mệnh lệnh, cơ thể bò xuống dưới, chăn không ngừng nhấp nhô sau dừng lại, Nhan Hâm nắm lấy mái tóc dài của Dương Dương, vì đột nhiên bị kích thích mà hít sâu một hơi.
Nhan Hâm vẫn không ngừng run rẩy, hai chân co rồi lại duỗi thẳng, trong bụng như có ma quỷ hút sạch không khí, làm cho người nàng không còn hơi sức, nàng run rẩy, bụng dưới truyền đến run rẩy lại càng thêm mãnh liệt, lý trí của nàng vốn không thể kháng cự lại thứ dục vọng này.
Rốt cuộc khi nàng tỉnh táo lại mới ý thức được bản thân đã lên đỉnh, bụng vẫn còn co thắt, cả người run rẩy không ngừng, vừa mệt lại vừa rất thoải mái.
Dương Dương chui từ trong chăn ra, đem bờ môi nóng ướt hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào nơi sâu nhất, đem hương vị nồng đậm dâng đến trong miệng nàng.
Nhan Hâm dùng hết sức lực đẩy cô ra, thẹn quá hóa giận nhìn cô: "Dương Dương, Dương... Dương không thấy dơ bẩn à!"
Hương vị ấy vẫn lan tràn trên đầu lưỡi nàng, giống như khắc sâu ký ức vào trong đầu nàng, làm cho nàng vĩnh viễn cũng không thể nào quên.
Dương Dương ôm lấy chăn, phát ra tiếng thở dài thoả mãn nói: "Chỗ nào của em cũng đẹp, một chút cũng không dơ bẩn."
Nhan Hâm chỉ muốn hét lên: "Lần sau không được làm như vậy."
"Ò, lần sau thì để lần sau nói." Dương Dương ngáp một cái thật lớn, nói "Hay là hôm nay chúng ta xin phép nghỉ đi?"
"Em muốn đi làm."
"Em có thể dậy nổi sao?" Dương Dương mỉm cười nhìn Nhan Hâm cố gắng từ trên giường đứng lên, mỹ nhân mệt mỏi từ đầu đến chân tản ra mùi vị phong tình, nhìn vào lưng và mông của nàng trong đầu liền tự động hiện lên cảnh đẹp, nàng ở dưới thân mình vặn vẹo cơ thể, drap giường bị nàng cọ quậy mà trở nên lộn xộn, mồ hôi trong suốt mơ hồ chảy trên da thịt nàng, như những giọt sương đọng trên hoa sen.
"Như lang như hổ mười năm gặp mặt a." Dương Dương cười lầm bầm lầu bầu.
Quả nhiên như lời Dương Dương nói, Nhan Hâm phát hiện mình không được.
Hai chân mềm yếu như mất đi xương cốt, không có cách nào chống đỡ sức nặng của cơ thể, mỗi một bước đi lại cảm giác được sự ma xát giữa hai chân...
Nhan Hâm thu dọn quần áo mang đến trước mặt Dương Dương nói: "Rời giường đi làm."
"Nhan, buổi tối đẹp đẽ như vậy không thể có một buổi sáng tốt đẹp luôn hay sao?"
Bữa sáng không có món ngon, không có ẩn ý đưa tình, chỉ có mệnh lệnh của nữ vương.

Nhan Hâm chẳng lẽ không lưu luyến một chút nào sao?

Nhan Hâm nói "Ban ngày là thuộc về công việc."
"Công và tư rõ ràng, tôi biết đây là nguyên tắc của em, tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Dương Dương giơ tay lên, cúi chào giống như đội viên đội thiếu niên tiền phong.
Dương Dương như một người hưng phấn quá mức, như một con chuột ăn uống no đủ, từ trong hang ổ chui ra.
Nụ cười trên mặt không chỉ khó coi, mà còn rất chướng mắt.
Nhan Hâm không quên dặn một câu: "Em không nghĩ sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta ở trong công ty, hy vọng chúng ta cùng nhau giữ bí mật được không?"
Lần đầu tiên Nhan Hâm thừa nhận quan hệ của hai người, Dương Dương thật vui khi nghe nàng nói như vậy. Hơn nữa, Dương Dương cho rằng cũng nên giữ bí mật, bởi vì trong công ty thích Nhan Hâm không chỉ có một mình cô, cô không muốn rước thêm nhiều rắc rối, mang đến nguy cơ cho quan hệ của hai người.
Cô hôn khoé môi Nhan Hâm nói: "Được rồi, ở nơi đó tôi hoàn toàn nghe em, đi nơi khác em nghe tôi là được, như vậy công bằng rồi chứ?"
Việc nhỏ thì nghe Nhan Hâm, việc lớn như chuyện giường chiếu thì nghe Dương Dương.
Dương Dương nhận được cái liếc mắt xem thường từ Nhan Hâm, vui tươi hớn hở đón lấy, khi mỹ nhân xem thường cũng xinh đẹp nữa.
Người bị bao phủ bởi tình yêu nhìn cái gì cũng đều thấy tốt đẹp.
Nhan Hâm thầm nghĩ, Dương Dương thật là đắc ý quá mức, cho cô một chút cảnh xuân cô liền xán lạn như mùa xuân đến rồi. Cô có phải hay không quên lần đầu tiên của hai người là ai yêu cầu ai, ai ham muốn không ngừng...
Nhan Hâm bao lâu nay thanh tâm quả dục từ sau khi gặp Dương Dương thì không còn sót lại một chút gì, nàng quyết định lần sau sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho Dương Dương, không để cho cái đuôi sau mông cô ấy nhổng lên trời.
"Chào buổi sáng." Tâm trạng Dương Dương tốt làm cho cô duy trì mỉm cười cả ngày, đi vào công ty không ngừng chào hỏi, từ dì dưới lầu chưa quen, đến lễ tân trước cửa, cả toàn bộ già trẻ lớn bé trong công ty, cô cũng đều chào hỏi và mỉm cười vô điều kiện.
"Buổi sáng tốt lành." Ngành nhân sự nhìn thấy quản lý xinh đẹp cười tươi như hoa, không cần biết theo góc độ thị giác hay góc độ thính giác, đều cảm thấy sự tình là cảnh đẹp ý vui.
Dương Dương cười khanh khách đi qua, giống như có gió dưới lòng bàn chân, cả người như được nâng lên lướt trên không trung.
Lý khê Du ở văn phòng đón tiếp cô, Dương Dương vươn ngón tay thon dài đùa giỡn khuôn mặt trắng nõn của cô, nói: "Làn da của Tiểu Du thật đẹp, tuổi trẻ thật tốt, muốn quý trọng thời gian tốt đẹp, mau tìm đối tượng."

A. Lý Khê Du bị cô đùa giỡn xong rồi còn không biết, ngược lại còn ngây ngô ngẩn người.
Đợi Dương Dương vào cửa, ánh mắt Lý khê Du cùng mọi người trao đổi rất nhanh.

Mùa xuân của quản lý đến rồi.
Không phải mùa xuân, là giữa mùa hè rạo rực nha.
Là căng tràn sức sống a, quản lý, chị không phải đang phát xuân chứ?

Theo thông tin nội bộ từ trong văn phòng tuồn ra, Dương quản lí bình thường chán ghét nhất duyệt kế hoạch công tác, giờ đây đang vừa làm vừa ca hát.
Lý Khê Du sờ sờ mặt mình, thầm ghen tị, cô nghĩ không biết bao giờ mùa xuân của mình mới đến đây?

Hết Chương 23
Cuối cùng cũng xong 2 màn lăn lộn, quá mệt =,=