Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 6: Lôi Chấn Tử là ân công của Nại Nại




Nại Nại đau khổ nhắm mắt lại, đấu tranh tư tưởng khá lâu. Bây giờ cô đã không còn là Tần Nại Nại có thể xua tay chê mấy vạn nhân dân tệ như trước kia được nữa. Cô vô cùng mong chờ ba vạn sắp sửa bay vào túi, thậm chí còn có thể tìm ra cái cớ cho hành vi tiếp theo của bản thân: Thực ra thì tôi cũng không cần, nhưng chẳng có lý do gì chê tiền của tên phụ tình cả, mọi người bảo không lấy của hắn thì lấy của ai đây?

Nghĩ vậy cô quay lại như không có chuyện gì, nói nhẹ một câu: “Anh có thích thì tôi cũng không bán cho anh.”

Thật chả có khí khái gì hết, tiếng quá bé, nhiều nhất cũng chỉ mình Nại Nại nghe thấy mà thôi.

Tóm lại, nếu cô không bán thì cũng có người khác bán cho anh ta.

Lữ Nghị vẫn đứng nguyên tại chỗ, cảm xúc trong anh phức tạp vô cùng. Biểu hiện của Nại Nại cho thấy người ở đầu dây kia là đàn ông, điều này khiến anh thấy khó chịu. Vốn dĩ công việc Nại Nại đòi hỏi tiếp xúc nhiều với khách hàng khác giới thì cũng chẳng có gì để nói, thế nhưng cô lại vội vội vàng vàng vứt anh lại đây để chạy đi gặp riêng người khác, khiến anh không thể không thừa nhận suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh lúc này là ngăn bước chân của cô lại.

Nại Nại chỉ có thể thuộc về anh, anh chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ ngây ra trong vòng tay của người đàn ông khác.

Đúng vậy! Anh chưa từng nghĩ tới!

Lần này coi như Nại Nại đã nhìn thấu được bản thân. Nói trắng ra, chút sỹ diện ngày trước chính là không để mình phải sống cuộc sống góp nhặt. Nếu phải góp nhặt thì nói thật sẽ không còn cách nào đứng lên làm người được nữa. Có tiền hay không có tiền tuyệt đối không phải là cái cớ, trừ khi lúc đó tính khí cô giống một tiểu công chúa, cảm thấy nói chuyện tiền bạc sẽ làm vấy bẩn tình cảm. Đến nay thì cô mới nhận ra, tiền không hề bẩn, bản thân cô mới bẩn.

Cô quay người lại nói với chiếc tay nắm cánh cửa: “Thế nhưng khách hàng vẫn đang đợi tôi.”

Không kịp ngăn cản bước chân của cô, Lữ Nghị chỉ còn biết đứng đó trân trối nhìn Nại Nại chạy ra khỏi cửa, chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, cô chạy nhanh như đang trốn chạy khỏi ôn thần.

Anh khựng lại, đấm mạnh một cái vào tường, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, có chút não nề và hối hận.

Mười năm tình cảm, bảy năm hôn nhân, như đã xóa mờ nhịp đập con tim của lần đầu gặp mặt. Khi hai người dùng chung bàn chải đánh răng đều không cảm thấy có lỗi, khi một người ngồi trên bệ xí còn người kia ra vào nhà vệ sinh rất hồn nhiên, thật sự đã không còn lý do để cho trái tim tiếp tục đập loạn nhịp.

Cô mãi mãi giữ nụ cười rạng rỡ ngàn lần không đổi. Chuyện gì làm đúng, cô cười, làm sai, cô cũng cười. Không hề khóc quấy, không hề nũng nịu, thậm chí cũng đến tức giận cũng không. Một con búp bê có thịt có máu như cô thích hợp để trưng bày ở mọi nơi mọi chỗ nhưng không thích hợp làm vợ. Thế nên dưới sự mê hoặc của người con gái hoạt bát vui vẻ đó, anh lại lần nữa tìm được cảm giác tim đập rộn ràng, và cũng thành công đánh mất người vợ hiền thục.

Lúc đó anh đã nghĩ cô sẽ không thể biết được. Người phụ nữ đơn giản ấy, người phụ nữ không cả biết cách che giấu cảm xúc ấy, cô sẽ không thể biết được, và càng không thể bỏ đi.

Thế nhưng, anh đã sai, sai một cách vô lý.

Đơn xin ly hôn anh đã nhận được, nhưng căn bản anh không coi nó là gì cả. Bởi vì anh nghĩ cửa toà án mở ở hướng nào Nại Nại cũng không biết. Thông cáo ly hôn anh cũng có đọc, tuy có nghi ngờ đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn cười nhạt bỏ qua. Có lẽ Nại Nại đã mời luật sư nên mới biết làm cái này, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hiển nhiên cô đã quên rằng, ly hôn là chuyện của hai người, chỉ cần anh không ra mặt, thì cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.

Thế là từ nhận thức sai lầm về Nại Nại, anh đã sai đến tận cùng. Khi phán quyết ly hôn bắt đầu có hiệu lực, anh mới thực sự phát hiện ra mình đánh giá quá thấp Nại Nại. Cô không phải là bông hoa trong lồng kính, cô chỉ khinh không thèm chấp người khác mà thôi.

Tâm trạng đau thương trong Lữ Nghị đến rất nhanh, bao trùm lên cả người anh. Thậm chí khi Nại Nại bước trở vào, anh cũng không nghe thấy tiếng cửa mở.

“Chúng ta kí hợp đồng thôi.” Nại Nại lấy hết dũng khí nói, cái thứ này dù sao kí rồi cũng vẫn an toàn hơn, ngộ nhỡ anh ta giở quẻ, ba vạn lại phải tặng không cho người khác.

Lữ Nghị ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt lấp lánh của Nại Nại. Rất nhiều năm trước, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt khao khát đó. Mỗi lần như vậy, anh đều không kìm lòng được mà lao tới hôn cô. Sự sùng bái của Nại Nại khiến anh thỏa mãn được lòng khao khát hư vinh của đàn ông, nhưng, chính anh đã tự tay phá vỡ sự sùng bái đó. Lúc này, cô nhìn anh chỉ vì muốn bán nhà cho anh mà thôi.

Lữ Nghị lặng lẽ cầm lấy bản hợp đồng, lấy bút, đặt bản hợp đồng lên tường, sau đó quay lại hỏi nhẹ nhàng: “Ký ở đâu?”

Nại Nại do dự một lát, đành tựa sát cánh tay của anh chỉ góc bên phải, nói nhỏ: “Chỗ này này, viết tên, số chứng minh thư, và cách thức liên hệ của anh.”

Khoảng cách gần như vậy khiến tầm mắt Lữ Nghị bao trọn khuôn mặt của Nại Nại, khuôn mặt ửng đỏ do chạy vội lộ lên nét đẹp thanh thoát. Cô vẫn cứ là cô gái nhỏ hay thẹn thùng năm xưa, ngoại trừ trong ánh mắt của cô bây giờ không còn tình yêu đã dành cho anh nữa, còn lại cô gần như không thay đổi.

Anh thả tay xuống, chiếc bút rơi xuống đất, tay anh nâng cằm Nại Nại lên, dùng ngón tay thon dài vuốt ve làn da mịn màng của cô. Lữ Nghị rất thích cảm giác này, dường như có chút hồi ức mông lung hiện về.

Năm đó cô mới 18, lần đầu biết hôn. Đôi môi đỏ thắm run lên thẹn thùng, răng nghiến chặt, đôi mắt nhắm tịt thành một đường, anh dùng lưỡi mình nhẹ nhàng tách hàm răng cô. Sự ngọt ngào trong khoảnh khắc ấy, khiến anh muốn mạo hiểm thêm một chút.

Thế nhưng thế sự đã đổi, cô nay đã không còn thuộc về anh nữa, lúc này cô chỉ mím chặt môi nhẫn nhịn sự mạo muội của anh.

“Nại Nại! Anh phát hiện, anh vẫn còn yêu em.” Anh khẽ nói, trong lòng một nỗi buồn nhẹ nhàng xâm chiếm.

Nại Nại nhìn anh, tâm trạng phức tạp, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, cảm giác trong lòng chính là rất buồn nôn, thế nhưng vì số tiền hoa hồng sắp đến tay nên không thể. Cô quay đầu sang một bên, bỗng nhìn thấy Lôi Kình đang đứng tựa thành cửa, không biết anh đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt đen đang nheo lại phát ra một luồng sát khí đáng sợ.

Nại Nại đẩy tay Lữ Nghị ra, rất hài lòng khi đồng chí Lôi Công xuất hiện cứu người đúng lúc. Thậm chí cô còn vui mừng cho rằng có thể nhờ sự giúp đỡ của đại ca xã hội đen mà bản hợp đồng này sẽ được kí kết thành công không chút tổn thất nào. Cho dù sau đó phải mời anh đi ăn bữa cơm cũng đáng.

Hơn nữa phí mời người ta xuất hiện cũng rất cao. Xem trên phim điện ảnh thì thấy, muốn mời các đại ca lộ diện giúp đàm phán thuận lợi không phải là cần bỏ tiền ra sao? Cô là một người phụ nữ thấu tình đạt lý.

***

Lần thứ tư, Lôi Kình muốn bóp chết người phụ nữ đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô ta vẫn rất dễ bị người khác lợi dụng. Nhìn là biết mình sẽ bị thất lễ, thế mà không những không giãy giụa phản kháng mà lại đờ người ra đấy, hồn vía bay tận đâu đâu, nhìn thấy anh không những chẳng có chút biểu cảm hối lỗi nào mà còn cười tươi roi rói.

Cuối cùng anh lạnh lùng hỏi: “Không phải tôi bảo cô qua bên kia sao? Sao lại không sang?”

Nại Nại nháy mắt, đột nhiên hiểu ra vấn đề, trong đầu hét toáng lên “Không xong rồi!”, nhanh chóng bù đắp sai lầm của mình: “Tôi đang rất bận! Vị tiên sinh này muốn mua nhà. Tôi phải đi lấy hợp đồng nên quên khuấy mất chuyện của ngài. Xin lỗi ngài! Tôi xin lỗi!”

Lôi Kình đưa mắt sang nhìn, vị tiên sinh mà Nại Nại nói nhìn rất nho nhã, áo sơ-mi trắng, kết hợp với bộ vest, cặp kính gọng vàng tuấn tú, ngoại trừ nét mặt có vẻ không được vui ra, trông anh ta còn đẹp trai hơn cả Lão Thất. Tiếc rằng, nhìn là biết chỉ là một tên vô dụng, nên hôn thì không hôn cứ đứng đực ra ở đó nửa ngày. Nhưng mà may là anh ta do do dự dự, nếu không cái cô ngốc này bị người ta ăn thịt thế nào cũng không biết.

“Anh ta mua là việc của anh ta. Cô đi là việc của cô.” Anh cố kìm cơn giận.

“Vậy sao được, nếu để người khác nhận vụ này, thì tiền thưởng của tôi cũng mất luôn.” Nại Nại không hiểu tại sao, đứng trước “vị” Lôi Công này cô dám nói những lời thật lòng. Có lẽ do cô biết rằng anh không hề xấu, tuy rằng lời nói có chút khó nghe, khuôn mặt có ngầu một chút, nhưng chắc chắn là người tốt!

Hoá ra, tên kia lấy căn nhà ra để uy hiếp cô ta? Lôi Kình nhướng mày.

Anh sai Nại Nại: “Mang hợp đồng lại đây.” Lúc nói còn lườm tên đàn ông mắt cứ dán chặt vào mọi hành động của Nại Nại.

Còn Lữ Nghị thì không rảnh để quan tâm đến vị khách không mời mà đến. Anh lặng lẽ nhìn biểu hiện của Nại Nại, sự hớn hở và nụ cười của cô làm anh cảm thấy khó chịu.

Nại Nại thì hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành đích nhìn của hai người đàn ông. Nghe lời chính là một đức tính tốt đẹp từ xưa đến nay của cô, cho nên cô cúi người nhặt bút, rồi cẩn thận rút bản hợp đồng từ tay Lữ Nghị đem ra.

Đi được nửa đường mới cảm thấy không đúng, liền cau mày hỏi: “Anh cần hợp đồng làm gì?”

Lôi Kình chả thèm nhìn lên: “Mua nhà, tôi mua căn này.”

Anh cũng muốn mua căn nhà này? Đột nhiên Nại Nại thấy trên đầu Lôi Công toả ra vầng hào quang rực rỡ. Phải nói là quý nhân giáng trần!

Anh đúng là một người vô cùng tốt. Anh mua căn hộ này đồng nghĩa với việc Lữ Nghị không có cơ hội dọn vào đây sống, bản thân cô cũng không cần vì ba vạn mà bán đi lòng tự trọng, lại còn có thể lấy được tiền thưởng tám phần nghìn một lần nữa. Trời ạ! Đây đúng là một vụ mua bán một vốn bốn lời.

Sự hứng khởi của Nại Nại làm cho Lữ Nghị không dễ chịu chút nào, mặt anh sầm lại: “Vị tiên sinh này, mua bán phải nói đến trước sau chứ, căn hộ này tôi mua rồi.”

Lôi Kình châm điếu thuốc, nói từ tốn chậm rãi: “Hôm qua tôi mua rồi, tôi là người đến trước.”

“Thế nhưng tôi đã nhắm căn này rồi.” Lữ Nghị kiên trì đến cùng.

Lôi Kình rít điếu thuốc rồi từ từ bước tới trước mặt Nại Nại, giật lấy bản hợp đồng và chiếc bút trong tay cô, vung tay kí tên, hai chữ Lôi Kình như rồng bay phượng múa đã nằm gọn trên bản hợp đồng.

“Nhìn anh cũng là người nho nhã, quần áo cũng toàn hàng cao cấp, có biết hợp đồng là gì không?” Lôi Kình thở khói thuốc, chậm rãi hỏi.

Loại đàn ông này thật là vô dụng, chỉ quan tâm đến sự vui sướng của bản thân, đến cả đường lui cũng không biết đường mà chừa lại. Đối với loại người này, Lôi Kình thích làm cho hắn bẽ mặt. Sau khi chọc cho không còn thể diện gì nữa, sẽ đạp vào mông hắn một phát, và quát một tiếng “cút.” Chỉ có điều hôm nay tâm trạng anh khá vui, chẳng thèm chấp với hắn, cùng lắm chỉ khiến hắn tức nghẹn mà thôi.

Nại Nại mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì biểu hiện không rõ nét lắm, cô chỉ làm bộ bất đắc dĩ với Lữ Nghị rồi nói: “Căn hộ này thật sự chẳng ra gì đâu, anh xem căn hộ khác đi.”

Sắc mặt Lữ Nghị trở nên rất khó coi, nói với Nại Nại: “Nại Nại, thực ra anh…”

Lôi Kình chả buồn nghe Lữ Nghị nói nữa, quay sang bảo: “Này! Bây giờ căn hộ này đã là của tôi rồi, mời anh ra ngoài cho.”

Lữ Nghị quay sang nhìn Lôi Kình, phát hiện thấy người đàn ông này không tầm thường, sau này còn nhiều cơ hội, không cần phải đấu đá sứt đầu mẻ trán với hạng người này trước mặt Nại Nại. Nghĩ vậy anh nở nụ cười nói với Nại Nại: “Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại!”

Gặp lại? Lôi Kình dí tắt ngúm điếu thuốc, quay sang lườm Nại Nại, môi anh cong xuống, quẳng điếu thuốc xuống đất, nói đầy châm biếm: “Cơ hội này không nhiều đâu, trừ phi ngày nào anh cũng không nhìn thấy tôi.”

Lữ Nghị cười miễn cưỡng, tỏ ý không thèm chấp. Đi ngang qua người Lôi Kình, một đen một trắng trong khoảnh khắc vai lướt qua vai, hoàn toàn tương phản. Chiếc sơ mi đen mà Lôi Kình hay mặc bộc lộ rõ sự mạnh mẽ lạnh lùng của anh, ngược lại chiếc sơ mi trắng lại làm toát lên vẻ thư sinh nho nhã của Lữ Nghị.

Nại Nại đứng giữa thấy vô cùng ngại ngùng đành cười trừ cho qua chuyện. Lữ Nghị đi đến gần cửa bỗng quay lại nhìn cô đầy tình ý. Nại Nại chột dạ ngoảnh đầu tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù đều là ba vạn, nhưng Nại Nại thích kiếm từ chỗ Lôi Công hơn.

Lôi Kình lấy lại thái độ thường ngày, nhìn trên nhìn dưới đánh giá trang phục của Nại Nại. Hôm nay váy rất thuận mắt, độ dài qua đầu gối khiến anh rất hài lòng, trên ngực áo cũng đã cài thêm một chiếc trâm cài. Xem ra cũng không phải hàng rẻ tiền, rất bắt mắt. Hình như chiếc váy dài ra thì áo cũng dài ra, không hề nhìn thấy chút sắc xuân nào lộ ra ở phần eo. Rất tốt, tất cả mọi thứ đều khiến anh hài lòng.

Có điều, anh chợt nhớ lại người đàn ông vừa rồi đã nâng cằm cô lên và định hôn cô, thế mà cái cô ngốc này cũng không biết đường mà tránh. Ánh mắt anh lại lạnh lùng quay sang hỏi: “Anh ta hôn cô?”

Nại Nại đang kiểm tra hợp đồng, kêu trời oán đất vì anh viết ngoáy quá không nhìn ra chữ gì, đột nhiên bị hỏi một câu cắc cớ như vậy khiến cô không biết phản ứng sao. Có điều vì ba vạn lần thứ hai này, cô vẫn mỉm cười nói với anh: “Không! Tuyệt đối không! Không thể nào, sao có thể được, tuyệt đối không thể!”

Ánh mắt Lôi Kình cũng bớt đi nhiều sự lạnh lùng, những vẫn hỏi tiếp: “Cô mời tôi ăn cơm!”

Nại Nại nhìn bản hợp đồng trong tay, cười tươi rói: “Không thành vấn đề, Lôi tiên sinh, nếu như ngài tiếp tục mua thế này, tôi mời ngài ăn gì cũng được.”

Anh đáp lại một cách thản nhiên: “Ăn cô thì sao?”

Nại Nại suýt chết vì sặc nước bọt, cười mếu máo. Lôi Công quả thật là ân nhân của cô, nhưng lấy thân báo đáp thì có phần hơi quá. Dù rằng bây giờ giá trị bản thân cũng đã rớt giá không phanh. Nhớ năm xưa những người theo đuổi cô còn biết cầm một bó hoa gì đó rồi quỳ gối xuống tặng, bây giờ chỉ có sáu vạn là đã muốn mua cả một người sống lù lù ra đây, đúng là không đáng tiền.

Thế nhưng không thể làm cho ân công mất hứng, Nại Nại đành quay sang nói: “Ăn tôi hả? Đó là việc chỉ có bộ tộc ăn thịt người mới làm thôi, Lôi tiên sinh, bây giờ là xã hội luật pháp rồi, chính phủ không cho phép đâu!”