Cãi lộn luôn là điểm yếucủa Nại Nại. Như đã từng nói lúc trước, khi cãi nhau, mỗi lần nói ra một câunào đó cô đều phải nghĩ xem liệu có làm tổn thương đến người khác không, liệucó chạm phải vết thương của họ không. Thế là mỗi lần người ta cãi một câu, côđều không cãi lại được, có cãi qua mà không có cãi lại, thế là chẳng thể cãiđược.
Nhưng đối mặt với đối thủ không chịu buông tha, cô thường kiềm chế không bộcphát, thỉnh thoảng cũng mắng lại một câu, nhưng ngay câu tiếp theo thì tịtluôn. Nếu bị dồn tới đường cùng, Nại Nại sẽ bỏ chạy, dùng tinh thần vĩ đại củaA Q tự an ủi bản thân: Không phải tôi sợ hãi, mà tôi khinh không thèm cãi nhauvới các người!
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ. Đó là lần cùng mẹ cô đi mua sắm, đối phương là mộttên to cao lực lưỡng, đã đụng phải mẹ Nại Nại lại còn càm ràm chửi bới mãikhông chịu thôi. Bản tính sư tử tiềm ẩn trong Nại Nại bỗng ni lên, cô xông ranhư con thú nhỏ, cãi tay đôi với hắn hai câu, nhưng trong lòng vẫn còn cái ấmức vì không cãi lại được, trong tình trạng không thể cãi lại đối phương đượcnữa, cô tiện tay cầm chai bia ném viu qua, tuy không đập trúng người tên đónhưng cũng khiến người ta kinh hãi phủi đ í t bỏ đi mất dạng.
Nại Nại sau chiến thắng đó đã rút ra kết luận: Thỏ gặp nguy khốn còn cắn người,huống hồ là sư tử?
***
Lôi Kình đột nhiên lấy lại được bình tĩnh. Không hiểu tại sao, cứ dính tớichuyện của Nại Nại là anh lại không thể ung dung bình thản như thườngThậm chícòn làm những chuyện sốc nổi mà thời hai mấy tuổi đã không còn làm nữa, hơn nữabản thân còn không hay biết!
Bị Nại Nại kéo tay lôi đi, sắc mặt anh vẫn còn sầm sịt. Anh cũng biết nếu tiếptục ở lại đó giằng co thì sẽ gây tổn thương thế nào cho Nại Nại, thế nên anh cốgắng hết sức kiềm chế bản thân.
Còn Nại Nại với thái độ dĩ hòa vi quý chỉ mong rời khỏi đây càng nhanh càngtốt, tránh xảy ra đại chiến thế giới.
Tiếc là lại có người không nhận ra hai người đều đang kiềm chế.
“Nại Nại.” Lữ Nghị tiếp tục réo tên Nại Nại. Anh không dám tin Nại Nại lại cóquan hệ với người đàn ông trông không có vẻ gì lương thiện này. Nại Nại trongấn tượng của anh rất mềm yếu, là con thỏ trắng chỉ cần bị người ta gầm mộttiếng sẽ run lẩy bẩy, là thứ thú cưng rất cần đến sự yêu thương và an ủi củangười khác.
Nhưng hôm nay, sự tự tin và quả cảm của cô khi trả lời những câu đó quả thựckhiến Lữ Nghị hoảng loạn. Một Nại Nại từ trên xuống dưới đều toát ra sức hấpdẫn trước giờ chưa từng có như thế này khiến anh bất giác muốn ngăn cô bỏ đicùng với người khác.
Tình yêu, tình cảm mười năm vợ chồng giữa họ, ai có thể rũ bỏ được? Anh khôngthể, nhất định cô cũng không thể.
Lôi Kình bị Nại Nại kéo tay bước đi, nhưng bước chân đã dừng hẳn lại. Nại Nạingước lên nhìn anh một cách khó hiểu, chỉ thấy mắt anh nheo lại, nắm đấm siếtthật chặt. Anh cười đầy thiện ý và nói thì thầm bên tai cô: “Không sao, tôi đinói chuyện với anh ta.”
Hơi nóng phả ra bên tai từ lời nói của anh khiến Nại Nại có chút tâm tư lơđãng, còn chưa kịp nghĩ xem Lôi Kình đang nói gì thì anh đã dễ dàng thoát khỏigọng kìm của cô.
Lúc đó, Nại Nại mới chợt nhận ra, nếu như Lôi Kình không muốn đi cùng cô thì dùcô dùng cách gì cũng không thể ngăn anh được.
Trước giờ chẳng qua là anh nhường cô mà thôi.
Lôi Kình ngạo mạn bước tới trước mặt Lữ Nghị, trước tiên đưa mắt liếc qua DuyNhã, chỉ là một cái liếc không ác ý, vậy mà đã khiến Duy Nhã sợ tới mức bấtgiác lùi lại phía sau một bước.
Không tệ, coi như còn biết thức thời.
Tiếp theo chính là chồng cũ của Nại Nại. Về căn bản phong độ của Lôi Kình trướcchồng cũ của Nại Nại không cần phải quá tốt, trước mặt tên đàn ông bỏ vợ theogái không cần thiết phải thể hiện bất cứ điều gì.
Đàn ông trong giới giang hồ trước hôn nhân đều quan hệ lăng nhăng, đó là vì khiđó họ đều còn độc thân. Hơn nữa trong thời gian dài luôn có nhu cầu giải tỏa áplực bản thân. Nhưng sau hôn nhân, họ chỉ chăm chút duy nhất cho một người phụnữ. Như lời nói của Hồng Cao Viễn thì: “Người ta đã chịu kết hôn với loại ngườinhư chúng ta là đã hy sinh quá nhiều rồi. Ra ngoài ngoại tình không chỉ có lỗivới người phụ nữ đó, mà lương tâm của người đàn ông đó cũng đã vứt cho chó gặmrồi.”
Lôi Kình cũng luôn tin tưởng như vậy.
Một người đàn ông có giáo dục sẽ không khoác tay nhân tình hiện thời rồi khôngchịu buông tay người vợ cũ, thế nên anh cần phải khiến cho tên đàn ông trướcmặt còn chưa hiểu r nhanh chóng nhìn rõ cái tình thế hiện giờ.
Anh túm lấy cánh tay của Lữ Nghị, nhẹ nhàng vặn ra sau, Lữ Nghị bỗng thấy đaunhói, chỉ là anh không chịu thể hiện ra ngoài, nén nỗi đau, anh định lật taylại túm lấy cánh tay của Lôi Kình. Đòn phản kích gãi ngứa khiến Lôi Kình bậtcười, gằn giọng nói: “Thân thể chả ra làm sao, như thế này mà còn định ôm mộtcô gọi một cô, anh ứng phó nổi sao?”
Nại Nại tưởng rằng Lôi Kình sẽ ra tay nên bước tới ngăn anh lại: “Thôi đượcrồi, chúng ta đi thôi.”
Duy Nhã liền kéo tay Nại Nại lại, giọng nói đáng ghét lại vang lên bên tai:“Chị khơi chuyện lên rồi lại muốn phủi đ í t bỏ đi? Làm gì có chuyện dễ dàngnhư vậy?”
Nại Nại nghiến răng, quay người lại trợn mắt lên với Duy Nhã, những lời muốnnói cứ chực chờ nơi cửa miệng mà không tài nào thốt lên được, cuối cùng chỉđành quát một câu: “Bỏ tay ra.”
“Tôi biết chị vẫn còn vương vấn Lữ Nghị! Nếu không sao mỗi lần gặp chúng tôichị lại chuồn nhanh như thế? Chị có thể quên được cả việc bị người ta ruồngrẫy, tôi không biết phải khen ngợi hay khinh bỉ trí nhớ của chị đây? Đúng làloại hàng thứ cấp không ai cần!”
Những lời lăng mạ của Duy Nhã xuyên thẳng vào đỉnh đầu Nại Nại, không nói lờinào, cô vung tay về phía Duy Nhã. Tiếc rằng kết quả của việc lâu ngày khôngđộng thủ là sự sai lệch quá lớn, chỉ một cái ngoảnh mặt Duy Nhã đã tránh được.
“Bốp!” Tiếng bạt tai dứt khoát vang lên khiến Nại Nại không khỏi bàng hoàng. Cônhìn tay mình rồi lại nhìn Duy Nhã đang ôm mặt. Cô nhớ hình như mình đánhtrượt, không lẽ cô lĩnh hội được thuật lục mạch thần kiếm[1]?
Lôi Kình một tay kìm chặt cánh tay muốn giằng ra của Lữ Nghị, tay còn lại rờikhỏi mặt Duy Nhã, trên mặt anh hiện lên nụ cười lạnh lùng mà Nại Nại không thểngờ tới. Anh chỉ thẳng vào mặt Duy Nhã: “Tôi cảnh cáo cô, trước giờ tôi khôngkiêng kị việc đánh đàn bà. Trừ người phụ nữ của mình ra, tất cả phụ nữ khác tốtnhất đừng có gây với tôi.”
“Anh huênh hoang cái gì? Tôi sẽ báo cảnh sát.” Duy Nhã tay ôm mặt hét toánglên.
Lôi Kình bỏ Lữ Nghị ra, đẩy sang một bên khiến Lữ Nghị loạng choạng, cười vàomặt anh ta: “Tôi đang rất tò mò, lúc này loại đàn ông như anh sẽ giúp ai?”
Lữ Nghị nhìn một bên là nhân tình đang uất ức vạn phần, một bên là người vợ cũđang nổi giận lôi đình, lúc lâu sau mới quay sang nói với Nại Nại: “Em qua lạivới anh ta?”
Lôi Kình nhướn mày, khoanh tay trước ngực đợi câu trả lời của Nại Nại trongtiếng chửi bới của Duy Nhã.
Không biết tại sao nhưng Nại Nại biết chắc rằng, câu trả lời này sẽ ảnh hưởngđến quan hệ giữa cô và Lôi Kình, mà cái thái độ để mặc cô trả lời của anh cànggiống như đang dùng một sức mạnh vô hình ép cô phải đưa ra quyết định dứtkhoát. Nại Nại trả lời hết sức thiếu tự nhiên: “Chẳng liên quan gì tới anh.”
Câu trả lời của cô không sai, nhưng không phải là đáp án khiến Lôi Kình hàilòng. Anh hy vọng Nại Nại có thể tuyên bố vô cùng chi tiết về quan hệ của haingười. Ví dụ như, anh ấy là người đàn ông của tôi, hoặc là anh ấy là chồng sắpcủa tôi hoặc đại loại thế. Dù có quá đáng hơn nữa anh cũng không tức giận.
Câu trả lời mơ hồ này nhất định không thể khiến tên khốn kia hiểu được, thế làanh tốt bụng nhắc nhở kẻ xui xẻo: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Lời nói này vừa buông ra, Nại Nại và Lữ Nghị nhất loạt thở dốc, hai loại phản*ng hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong đầu họ.
[1] Một loại võ thuật, xuất xứ từ bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ
Mặt Nại Nại đỏ ửng lên,từ mặt kéo đến tận trước ngực đều trở nên đỏ rực. “Đàn ông”, điều đó cho thấyhai người đã ngủ với nhau, hơn nữa là mối quan hệ có tương lai. Trời ơi! TênLôi Công đáng chết này đúng là quá thẳng thắn!
Còn mặt Lữ Nghị lại trắng bệch. Không thể nào! Nại Nại bảo thủ như thế, ngay cảsau sáu bảy năm chung sống cô cũng không chịu làm chuyện ấy ngoài phạm vigiường ngủ, không thể nào nhanh như vậy đã lên giường cùng người đàn ông khác.Tuyệt đối không thể!
Hai đứa trẻ ngây thơ đã bị một câu nói của Lôi Kình làm cho hiểu lầm như thế.
Thế là thái độ của Lữ Nghị vô cùng dị thường: “Nại Nại, anh thật không thểngờ!”
Câu trả lời của Nại Nại mới gọi là hiểm: “Chuyện anh không thể ngờ còn nhiềulắm! Không phải anh bấm tay là có thể tính được đâu.”
“Thế nhưng anh ta không xứng với em.” Tuy rằng từ cách ăn mặc sang trọng, Lữnghị hoàn toàn biết được khả năng tài chính hùng hậu của Lôi Kình, nhưng anh cứmuốn hạ thấp địa vị của Lôi Kình trong lòng Nại Nại.
Lôi Kình lạnh lùng lườm Lữ Nghị một cái, rồi quay qua nhìn động viên Nại Nạinói tiếp. Anh mong nghe thấy đáp án mà Nại Nại muốn nói nhất.
“Anh càng không xứng.” Bỗng nhiên Nại Nại nói ra câu mà cô đã nén trong lòngrất lâu, cảm giác đúng thật là thoải mái. Cô nhanh chóng tiến đến sát bên cạnhLôi Kình, khôi phục lại thần thái bình thường vốn có.
Mục đích của Lôi Kình đã đạt được. Thực ra từ lâu anh nhận ra rằng trước mặttên khốn kiếp này, Nại Nại thường căng thẳng một cách mất tự chủ. Cô vốn làngười bị phụ bạc, vậy mà lại sợ cả cái tên đàn ông đã phụ bạc cô, đây là mộttâm lý phòng bị rất kỳ lạ, vì thế mà anh chẳng thèm dùng vũ lực giải quyết tênkhốn đó, mà động viên Nại Nại nói ra những điều trong lòng muốn nói. Như vậy sẽkhiến người phụ nữ ngốc nghếch này dễ dàng điều chỉnh lại tâm trạng sau khi bịtổn thương.
Lữ Nghị vẫn còn muốn nói tiếp, Duy Nhã cũng áp sát vào: “Ông xã, mình báo cảnhsát đi! Bọn họ động thủ đã đủ để bị giam rồi!”
Lúc này người đứng lại vì tò mò ngày càng nhiều, có xu thế đến nước còn khôngthoát ra được.
Ánh mắt người qua kẻ lại khi nghe thấy câu trả lời của Nại Nại khiến Lữ Nghịmất mặt toàn tập, những lời xúi giục của Duy lại càng khiến anh phiền não. Nếulà Nại Nại, cô sẽ kéo anh ra khỏi tình cảnh khó coi này, sẽ gánh làm một nấcthang cho anh hạ đài. Tiếc rằng người bên cạnh anh lúc này không còn là cô nữa,thế nên anh phải đứng đây chịu sự chỉ trỏ của mọi người.
“Các người ỷ thế hiếp người quá đáng, lần này tôi không kiện tới cùng tôi khôngmang họ Đặng.” Duy Nhã rút điện thoại từ túi xách ra, cao ngạo ấn nút chuẩn bịgọi cho cảnh sát.
Lữ Nghị quay lại lườm Duy Nhã, bỗng cảm thấy chán ghét khuôn mặt cao ngạo khinhđời của cô. Đây chính là sự khác biệt giữa người tình và người vợ. Người vợ sẽnghĩ ra trăm phương ngàn kế để giữ thể diện cho chồng, thậm chí có thể làm mọiviệc để nén giận. Còn người tình vĩnh viễn chỉ biết bòn rút, dù chỉ thiệt thòimột chút cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nại Nại thấy Duy Nhã định báo cảnh sát, liền lay tay áo Lôi Kình: “Hay là chúngta đi thôi. Làm ầm lên không tốt cho anh.”
Ánh mắt yêu thương của Lôi Kình không hề rời khỏi cô nãy giờ, góc độ cong lêncủa khóe miệng anh khiến trái tim nhỏ bé của Nại Nại lại đập rộn: “Em lo lắngcho tôi?”
Nại Nại cứng đầu không chịu thừa nhận nói: “Còn lâu! Em ngại đến lúc mọi ngườira sở cảnh sát chẳng ai giữ được thể diện thôi.”
Mặt cô lại đỏ ửng như quả cà chua, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái. LôiKình nghĩ thế nào thì làm thế ấy. Anh hôn lên má Nại Nại, cười nói: “Ngốc quá,thừa nhận một lần thì đâu có chết ai.”
Thái độ nũng nịu của Nại Nại càng kích động người đối diện là Lữ Nghị, Duy Nhãbên cạnh vẫn đang báo cảnh sát, tường thuật lại quá trình mình đã bị đánh mấthồn mất vía như thế nào, đã phải đối diện với sự hiếp sống chết thế nào.
Lữ Nghị như bừng tỉnh sau cơn mộng dài, cất bước trốn khỏi tình cảnh vô cùngmất mặt này.
Không cả dám quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ bị người đàn ông khác gọi là ngốc nghếch đó thực ra không hề ngốc.Cô biết cách nắm lấy trái tim của đàn ông. Những câu nói hờn giận tình tứ đó rõràng là cố ý nói cho anh nghe. Cô đang trả thù anh, trả thù anh năm đó đã dễdàng rời khỏi cô, dễ dàng đến mức muốn quay lại cũng không còn một chút đườnglui.
Nại Nại nhìn theo bóng dáng rời đi của Lữ Nghị cảm thấy có chút đau lòng. Đâykhông phải là buồn khổ, chỉ là cô cảm thấy anh của hôm nay khác xa mười nămtrước. Lúc đó anh chắc chắn sẽ không bỏ đi trong tức giận, mà chờ cô tìm ra lído thỏa đáng, sẽ mượn danh nghĩa cô làm một vài việc bực bội mà không cần giảithích. Người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ hiển nhiên không hề có tinh thần hy sinhđó, vì vậy bóng dáng bỏ đi của anh càng đáng thương nghìn phần, khiến ngườikhác cảm thấy chút tiếc nuối không cất thành lời.
Nhân vật nam chính đã đi, người xem trò hay cũng giải tán dần.
Cô cúi đầu kéo kéo Lôi Kình: “Chúng ta cũng đi thôi, người xem cũng bớt đirồi.”
Lôi Kình ôm eo cô nói: “Em không thoải mái?”
“Không, chỉ là hơi mệt. Em muốn về nhà.” Cô lí nhí trả lời, chẳng có chút sứclực nào.
“Bất cứ lúc nào thấy khó chịu phải bảo tôi không được giấu giếm.” Lôi Kìnhnghiêm khắc dặn Nại Nại, cô mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Vậy là Lôi Kình nghe lời Nại Nại cầm tay cô, đẩy xe đồ vui vẻ rời đi.
Duy nhất chỉ còn lại người phụ nữ đang tập trung tinh thần báo cảnh sát.
Duy Nhã liếc ngang thấy hai người rời đi, liền vừa hét vừa đuổi theo. Lôi Kìnhchỉ vừa quay đầu, cô liền rụt lại. Cô vẫn còn nhớ cảm giác ù tai sau cái tátvừa rồi, càng nhớ người đàn ông cao lớn kia nói không kiêng kị đánh phụ nữ, vìvậy mặt mày xanh lét, nhanh chóng quay đi đi tìm Lữ Nghị. Lúc đấy cô phát hiệnanh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Đồ vô dụng! Thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà không dám đánh trả.
Vẫn còn lác đác vài người tò mò chưa chịu đi, Duy Nhã đang bực tức, không cònkiêng kị gì: “Đi đi mau lên, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai báo cảnh sát baogiờ sao?”
Tiếc thay những người đàn ông đàn bà trước mặt chẳng ai thèm quan tâm đến thểdiện của cô nữa, thế nên người đối diện ném lại một câu: “Chẳng qua chỉ là bồnhí, huênh hoang cái khỉ gì?”
Câu nói này lại chọc đúng vào chỗ yếu nhất của cô. Tức giận đến mức không thểduy trì được thái độ đoan trang mọi ngày nữa, cô chửi bới ầm ĩ: “Anh nói ai làbồ nhí? Ai là bồ nhí? Bọn đàn ông các người đúng là đồ khốn kiếp! Có bản lĩnhthì anh cũng đi tìm bồ nhí đi, muốn tìm các người cũng chả tìm ra đâu.”
Đúng thế. Có tiền mới là mấu chốt của việc đàn ông ngoại tình. Cô lúc nào cũngquan niệm vậy.
Cho nên cô tin rằng không bao lâu nữa, niềm vui mới của người phụ nữ ngu xuẩnkia cũng thế thôi. Người đàn bà ngu xuẩn đó định chen vào giữa cô và Lữ Nghịthì còn non tay lắm, sớm muộn rồi cũng lại dẫm vào vết xe đổ bị người ta ruồngbỏ.
Nhất định sẽ như thế!
Cô nguyền rủa một hồi lâu, những người gần đó không thèm quay lại, cô phẫn nộbỏ đi trong tiếng cười nhạo của mọi người. Khi đến chỗ thang máy mới nhớ rachìa khóa xe vẫn còn ở chỗ Lữ Nghị.
Cô phẫn nộ đạp mạnh vào thang máy, khốn kiếp! Không tính chuyện vô duyên vô cớbị đánh, bây giờ còn phải bắt taxi về nhà. Tất cả đều là do người đàn bà nguxuẩn đó, chết tiệt!
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.
Sau lưng vang lên tiếng nói ấu trĩ càng khiến cô ngượng ngập không biết giấumình vào đâu: “Mẹ ơi sao dì đó lại khóc?”
“Vì cô ta đã làm chuyện xấu.” Tuy khoảng cách xa nhưng cô vẫn nghe thấy đượctrong giọng nói là thái độ khinh miệt.
“Vậy dì đó đã nhận lỗi chưa ạ?” Sự tò mò của đứa trẻ khiến Duy Nhã chỉ muốnquay lại mắng một trận.
“Có đánh cũng không nhận lỗi, loại người như cô ta chính là như vậy.” Lời nóicủa người mẹ đó như đâm thủng trái tim của Duy Nhã. Cô nhắm mắt thề rằng: TầnNại Nại, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ trả lại chị sự ô nhục ngày hôm nay, tôithề.
Bất giác, cô nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Nại Nại: “Còn nữa, trông chừngngười đàn ông của mình, đừng để người đàn bà khác chen vào giữa.”
Cuối cùng, giữa cô và Lữ Nghị đã có người khác chen vào.
Mà người đàn bà đó lại chính là vợ cũ!