Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Chương 37: Xung đột, bài chỉ đạo




Edit: Hushus05

Sau lần đầu đi tới đạo quán của võ thuật truyền thống Trung Quốc, Phong Phiêu Phiêu cùng Vệ Sở liền trở thành khách quen của nơi này, mỗi ngày đều đúng giờ tới đây, nghiễm nhiên trở thành thành viên ngoài biên chế của Thái Cực hệ.

Chẳng qua khác biệt chính là Vệ Sở là lão sư ngoài biên chế mà Phong Phiêu Phiêu chỉ chịu trách nhiệm đứng một bên quan sát.

Ngày ấy sau khi Vệ Sở nói chuyện cũng Bạch Hải Dương xong, Bạch Hải Dương liền tuyên bố mời Vệ Sở tới hỗ trợ dạy học cho học sinh của Thái Cực hệ. Kỳ thật nói thẳng ra là nơi này có quá nhiều học sinh cần chịu chỉ đạo mà lại có một mình Bạch Hải Dương làm lão sư, hắn lo không hết nhiều việc như vậy.

Ban đầu Thái Cực hệ tổng cộng có ba lão sư, một người nhìn Trần Băng động thủ xong liền xấu hổ, tức giận từ chức, một người khác kiên trì tới khi Bạch Hải Dương tiến tới cũng đồng dạng xấu hộ và giận dữ từ chức, còn cái vị thứ ba lại từ tức giận và xấu hổ từ chức xong sau lại sống chết muốn trở thành học sinh Thái Cực hệ, thậm chí có ý đồ đem tuổi 40 của mình sửa thành 20 cho hợp với tuổi nhập học.

Bạch Hải Dương mời Vệ Sở tới hỗ trợ có ba mục đích, thứ nhất đương nhiên là để Vệ Sở có thể tiếp xúc với Thái Cực thêm một lần nữa, thứ hai là tuy rằng võ công của Vệ Sở đã bị phế nhưng anh có cảnh giới lĩnh ngộ cùng lý giải võ học cực cao, mặc dù hiện tại anh cũng đã xa không thể với nhưng ít nhiều học sinh sẽ có thu hoạch của chính bản thân mình, thứ ba chính là để giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Nhưng mà phương thức dạy học của Vệ Sở cùng Bạch Hải Dương không hề giống nhau, tính tình Bạch Hải Dương ôn hòa, đối đãi với học sinh đều trấn an cùng cổ vũ là chính, giống như sự ấm áp của mùa xuân, có hắn ở đó, bọn học sinh đều như đắm mình trong gió mùa xuân nhưng cảnh tượng bên Vệ Sở lại hoàn toàn tương phản, hễ có bất cứ học sinh nào phạm một chút sai lầm, anh đều sẽ không lưu tình hay khách khí mà chỉ ra, có đôi khi còn tiện thể châm chọc một hai câu, thật y như gió thu cuốn hết lá vàng, lãnh khốc vô tình như vậy.

Bạch Hải Dương đem hơn hai mươi học sinh ở Thái Cực hệ phân làm hai tổ, một tổ do hắn quản, còn lại đưa cho Vệ Sở phụ trách, Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết vốn muốn cùng đi theo Vệ Sở nhưng lại bị một câu “Nhiều bạn học khác cũng cần có cơ hội được nhận chỉ đạo” của Bạch Hải Dương kéo lại.



Hai đội hai người chiếm cứ không tới nửa sân, tách ra luyện tập cùng dạy học.

Vệ Sở ngồi ổn định tại chỗ vì anh chuẩn bị thoải mái ở trên sô pha, lanh nhạt mà xem kỹ một chuyến quyền pháp của học sinh nọ, thẳng đến khi học sinh kia toàn thân phát lạnh anh mới bắt đầu hỏi: “Cậu hôm nay chưa ăn sáng sao?”

……

“Mềm như bông, xương cốt của cậu đi đâu rồi?”

“Bạn học, nơi này là Thái Cực hệ, hệ xiếc ảo thuật hãy ra cửa quẹo phải, quẹo phải rồi lại quẹo phải”.

“Thực xin lỗi, xin hỏi cậu đang làm gì? Đánh muỗi sao?”

…. Qua hai tiếng dạy học, học sinh trong tổ Vệ Sở đều tức giận nhưng không dám nói, chỉ nghe thấy thanh âm châm chọc của Vệ Sở quanh quẩn trong đạo quán võ thuật truyền thống Trung Quốc:

“Tệ”.

“Tệ”.

“Tệ”.

So với tổ đang tắm mình trong gió xuân của Bạch Hải Dương, cùng dưới một mái hiên mà đãi ngộ của hai tổ thực khác một trời một vực.

Thỉnh thoảng có người liên tiếp gửi đi ánh mắt cầu cứu tới Bạch Hải Dương, hy vọng hắn sẽ chú ý tới thảm trạng của bọn họ, tới giải cứu họ nhưng Bạch Hải Dương cho rằng Vệ Sở làm vậy đều có đạo lý của anh, liền làm bộ nhìn không thấy nghe không thông, chỉ chuyên tâm chỉ đạo một tổ này của mình.

Nơi nào có áp bách, nơi đó có phản kháng.




Ngay lúc ngôn ngữ ngược đãi của Vệ Sở đang hạ xuống, rốt cuộc có người không nhịn được nữa, nhảy ra chỉ vào Vệ Sở kêu lên: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi không cần người này chỉ đạo!”.

Hắn là tới học tập Thái Cực, không phải tới để chịu đựng sự châm chọc ngoan độc như vậy!

Người nhảy ra này là Lê Hoa - đã từng là phóng viên bát quái, hắn thập phần khó chịu nhìn Vệ Sở, cái công tử Thượng Hương Văn Viện này ngồi tới thoải mái mà dạy dỗ bọn họ, chỉ huy bọn họ phải làm này kia, một khí không cao hứng liền châm chọc hai câu, bên người còn có Thượng Hương thục nữ ngoan ngoãn làm bạn, dựa vào cái gì mà hắn thoải mái như vậy?

Hắn chịu phục Bạch Hải Dương là vì từng thấy qua công phu của Bạch Hải Dương, là cảnh giới mà hắn còn xa lắm mới bằng được nhưng Vệ Sở thì có bản lĩnh gì chứ? Hắn dựa vào cái gì mà ngồi ở đó khoa chân múa tay tùy ý quở trách bọn họ?

Vệ Sở bình tĩnh chờ hắn phát tiết xong mới chậm rãi mở miệng: “Như vậy cậu tính làm gì? Rời khỏi sao?”.

“Được thôi”. Bọn họ bên này xung đột, liền dẫn tới sự chú ý của tổ khác, Bạch Hải Dương làm cái thủ thế tỏ vẻ tạm dừng huấn luyện, liền chuyên tâm để ý tới trận xung đột này, lời Vệ Sở còn chưa dứt, Trần Băng liền thuận miệng tiếp lời: “Được, Lê Hoa có thể trao đổi với tôi, tôi rất nguyện ý được tiếp thu chỉ đạo của Vệ sư huynh”.

Phát hiện người thuận tay hủy đài của hắn là Trần Băng, khí thế của Lê Hoa lại yếu đi một ít: “Tôi cũng không có nói muốn lui tổ nhưng cậu nói xem, nếu là người chỉ đạo chúng tôi thì ít nhất cũng nên lộ hai tay cho chúng tôi nhìn xem đi chứ? Nếu anh ta thật có bản lĩnh như vậy, tôi cũng nguyện ý chịu phục, kế tiếp tùy tiện anh đánh mắng thế nào cũng được”.

Lời hắn vừa nói xong, lập tức cảm giác được một đạo ánh mắt sắc hơn đao quét qua người hắn hệt như muốn đem hắn cắt ra làm trăm mảnh nhưng khi hắn tìm kiếm chủ nhân ánh mắt lại tìm không thấy.

Phong Phiêu Phiêu ngồi xem bên cạnh Vệ Sở, cúi đầu đọc một quyển sách, nghe Lê Hoa muốn Vệ Sở bày ra thực lực, cô hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt sau thấu kính chớp động hàn quang, chỉ trong nháy mắt lại cúi đầu nhưng bàn tay đang bên người lại dần nắm chặt. . Đam Mỹ Hay

Không chờ Vệ Sở trả lời, đầu vai Lê Hoa liền bị một bàn tay đập vào, hắn quay đầu nhìn lại là Dương Ngưng Tuyết, hoa hồng nữ vương mà không ai dám chọc, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Hoa: “Muốn lộ hai tay phải không? Không bằng ta thay Vệ sư huynh tới đi”. Nói xong ánh mắt liền tuần tra trên người Lê Hoa như đang suy xét xem dỡ xương cốt ở đoạn nào tương đối dễ dàng.

Bạch Hải Dương cũng đã đi tới, nét mỉm cười ấm áp vừa nãy cũng không cánh mà bay, thay vào đó là nghiêm khắc thanh lãnh: “Bạn học Lê Hoa, tôi hy vọng cậu có thể chú ý lời nói của chính mình”.

Trần Băng tuy không nói chuyện nhưng biểu tình của hắn lập tức lạnh xuống, hai mắt bình tĩnh nhìn Lê hoa, tựa như thời khắc nào cũng có thể ra tay.




Không nghĩ tới một câu giận dỗi của chính mình sẽ gây ra phản ứng lớn như vậy của ba cao thủ hệ Thái Cực, Lê Hoa có chút ủy khuất: “Các người cần gì như vậy? Tôi chỉ muốn chứng kiến công phu của Vệ Sở một chút cũng không được sao? Các người đều coi trọng hắn như vậy chứng tỏ hắn cũng có ít tài năng đi? Cùng hắn đánh ta chỉ có phần thua thôi được không?”.

Người đáng thương nhất rõ ràng là hắn nha.

Bạch Hải Dương, Trần Băng, Dương Ngưng Tuyết liếc nhau, nhìn thấy ý chua xót trong mắt đối phương.

Vệ Sở đâu chỉ là có một chút tài năng, anh quả thực là có năm sáu bảy tám thứ, ở phương diện võ học, kiến thức ba người bọn họ cộng lại đều không bằng, chính là….. Chính là hiện tại, ngay cả một người như Lê Hoa khiêu chiến cũng khiến bọn họ lo sợ có hay không xúc phạm tới Vệ Sở.

Người như vậy, ở quá khứ, chính là Vệ Sở cũng đánh qua một ngàn cái cũng không nói chơi nhưng mà đó là quá khứ.

Từ tầng mây cao ngã xuống đầm lầy lội, đây là kiểu thảm thống gì chứ?

Phong Phiêu Phiêu trên tay hơi dùng sức, sách vở đã bị cô nắm tới biến dạng.

Phải ứng phó tình hình trước mắt như nào? Chẳng lẽ muốn nói ra sự thật, đem vết thương trong quá khứ của Vệ Sở lại nứt ra một lần nữa sao?