Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Chương 14: Sai lầm, sự kiện lớn




Edit: Hushus05

Đàn Lâm thấy nói thì dễ nhưng tới thực tế khi điều tra liền phát hiện được nó khó tới mức nào.

Trước nói tới chiều cao cùng dáng người, ở Học Viện CMFU, không ít nữ sinh cũng là cao thủ vận động, chiều cao cùng vóc dáng sẽ không quá kém, thậm chí có thể nói là tương đương tiêu chuẩn, bởi vậy Đàn Lâm hack cơ sở dữ liệu học sinh, nhanh chóng đem tư liệu phim in một bản, lại sàng lọc một đám, loại đi những người quá cao hoặc quá thấp, dư lại những 50% những người có thân cao này, mà dáng người lại không thể sàng lọc được, rốt cuộc tư liệu cá nhân học sinh chỉ có một tấc ảnh chụp với thân cao, cân nặng, cụ thể trông người thế nào nhìn không ra. Chẳng lẽ muốn hắn đi quấy rối một đám rồi nói "Bạn học, mượn cơ thể bạn nhìn một chút được không?" sao?

Sẽ chết người mà!

May mắn trong tư liệu còn chụp được tóc đen để so sánh, nhưng lúc chụp tư liệu đều là lúc mới nhập học, mà tóc lại là thứ sẽ biến hóa theo thời gian, một năm trước là tóc ngắn, một năm sau chưa chắc vẫn là tóc ngắn...

Còn có... Tốc độ mọc tóc của nữ sinh đều là khác nhau, người ít người nhiều a...



Chân chính thấy được thực tiễn, Đàn Lâm mới phát hiện, muốn thông qua tin tức này để tìm đối tượng tình nghi, gian nan như mò kim đáy bể.

"A a a! Ta thật là tự tìm phiền toái!". Phát ra tiếng kêu thống khổ, Đàn Lâm cả người thu lại trên ghế, hai chân gập lại, vùi đầu xuống, một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên mang theo nụ cười giả tạo, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng trêu đùa: "Tra được như vậy là tốt rồi, liền giao cho hai vị kia đi".

Nói xong hắn liền đem tư liệu trong máy tính in ra, đem những tư liệu sở hữu điều kiện phù hợp với đối tượng nghi ngờ, xếp thành một chồng thật dày, chuẩn bị hôm sau mang tới cho Trần Băng.

Đàn Lâm nghĩ thực hay, chính là hắn lại quên mất một việc rất quan trọng, hắn chỉ biết cao thủ kia ẩn mình trong các hệ khác, thêm nữa là lấy bản thân làm ví dụ, khiến hắn xem nhẹ Thượng Hương Văn Viện đầu tiên, chỉ định đem phạm vi chủ yếu là năm học viện võ hệ.

Phong Phiêu Phiêu bởi vậy mà tránh được một kiếp.

Xem được cuộc luận võ của Thái Cực hệ cùng Taekwondo hệ, lại biết hai người Trần, Dương vì cô mà tới, Phong Phiêu Phiêu liền thu thập hành lý, trước tiên trốn về nhà, thuận tiện đem những tâm đắc bản thân ngộ ra được thảo luận cùng Phong Song Hành.

Một già một trẻ sau khi thương lượng, quyết định là không thay đổi cái gì cả, càng không thể ngay lúc này bỗng nhiên chuyển trường, như thế ngược lại càng hấp dẫn nhiều sự chú ý, ngày thường Phong Phiêu Phiêu như nào bây giờ liền cũng như vậy.

Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, Phong Phiêu Phiêu liền quay trở lại trường học, lúc này là giữa tháng 7, vẫn còn đang nghỉ hè, nhưng vì tính chất của học viện CMFU, phần lớn học sinh đều không có đi, bởi vì trong khi nghỉ hè, bọn họ cũng không thể lơi là luyện tập.

Vận động chính là như vậy, nếu lơi lỏng một thời gian, cảm giác của thân thể sẽ bị thoái hóa, sẽ phải mất thêm thời gian để tìm lại cảm giác.



Người có thành tích cao luôn có nguyên do, không chỉ bởi vì thiên phú.

Phong Phiêu Phiêu cõng một cái ba lô trở lại trong ký túc xá, đem chăn che bàn ghế đều kéo xuống, toàn bộ căn phòng liền rực rỡ hẳn lên, cô đơn giản thu xếp lại một chút, kéo bức rèm cửa lại, tiếp theo từ dưới giường lôi ra hai tấm ván gỗ cao tầm hai mét, rộng một mét, nhưng có chút không giống nhau, chính là vị trí trung tâm của tấm ván gỗ nào cũng bị lõm xuống một ít, tựa như là lâu dần mà có.

Đem hai tấm gỗ đặt song song dưới đất, Phong Phiêu Phiêu nhẹ nhàng nhảy lên, dưới chân vô thanh vô tức đứng lên hai tấm gỗ, động tác như mây trôi nước chảy, giống như đã lặp lại ngàn vạn lần.

Trên thực tế, đúng là đã lặp lại ngàn lần vạn lần.

Quyền không rời tay, động tác liền mạch, tuy rằng Phong Song Hành cho rằng Phong Phiêu Phiêu có thiên phú kinh người, nhưng tuổi còn nhỏ liền luyện được tới trình độ như vậy, cũng là nhờ mỗi ngày luyện tập không ngừng, lại không muốn bị người khác nhìn thấy, cô liền tránh đi luyện ở trong phòng, vì sợ sức của bàn chân phá nát sàn nhà, cô lại bí mật mang thêm hai tấm ván gỗ giấu dưới giường.

Trong phạm vi hai mét, cô đánh một bộ quyền pháp, cuối cùng thời điểm thu thế, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột khiến Phong Phiêu Phiêu giật mình, dưới chân liền dùng sức, lúc đạp lên chỗ đã bị mài mòn của tấm gỗ liền răng rắc một tiếng, thế mà bị dẫm gãy rồi.

Phong Phiêu Phiêu chưa kịp ảo não cái gì, cô chỉ nhanh chóng để miếng gỗ trở về vị trí cũ, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, vuốt lại tóc mới đi tới mở cửa: Lúc này, là ai tới tìm cô? .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Làm Phong Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thở ra, ngoài của là một vị học tỷ năm tư của Quốc Họa hệ, tên là Cận Nhu, không giống như phần lớn học viên của năm viện còn lại, học sinh Văn Viện về nhà khá nhiều, cũng không phải là học sinh Văn Viện lười biếng, chỉ là người Văn Viện có rất nhiều sở trường đặc biệt, ở bất kì đâu cũng có thể tập luyện, ngược lại, võ hệ yêu cầu phải có sân tập cùng thiết bị.

Cận Nhu kì nghỉ vừa rồi không có rời đi, nhìn thấy cô mang hành lý trở về, liền tới đây tìm cô.




Phong Phiêu Phiêu mời Cận Nhu vào nhà ngồi, khóe mắt lướt qua một tấm gỗ bị cô dẫm gãy vẫn còn nhô ra ở một góc giường, cô bất động thanh sắc đi lấy một chén nước, khi đi qua liền nhanh chân đá tấm gỗ kia vào dưới giường.

Cận Nhu xua xua tay cự tuyệt, mỉm cười nhìn học muội văn tĩnh này: "Không có việc gì không đăng tam bảo điện*, Phiêu Phiêu, hôm nay chị tới tìm em, là có chuyện muốn nhờ".

*nghĩa là có chuyện muốn nhờ

Phong Phiêu Phiêu trong lòng có chút thấp thỏm, không biết Cận Nhu muốn nói cái gì, chỉ trầm mặc gật đầu, cô bình thường cùng vị học tỷ này cũng không quen biết gì nhiều, chỉ là đã từng gặp qua vài lần, coi như có biết nhau, lúc này học tỷ tìm tới cô, làm Phong Phiêu Phiêu khó có thể đoán được tâm tư của vị học tỷ này.

Cận Nhu khẽ cười: "Không cần khiêm tốn như vậy, nếu em vẽ không tốt, chúng ta cũng sẽ không tới đâu?". Chuyện vừa chuyển, cô tiến vào chủ đề chính, "Chị hôm này tới tìm em là vì hoạt động kỳ sau của Văn Viện, nghỉ hè này bên Giấu Mối Học Viện kia liền nháo đến thực lớn, Văn Viện chúng ta vốn đã ở thế yếu, nếu còn không làm ra việc gì đó, sẽ hoàn toàn bị áp đảo".

Phong Phiêu Phiêu không chú ý tới hoạt động Cận Nhu nói, tâm tư của cô bỗng bị bốn chữ Giấu Mối Học Viện hấp dẫn đi, cô nhẫn nại một chút, nhưng vẫn không ngăn được sự hiếu kỳ: "Giấu Mối Học Viện làm sao a?"