Dưới bóng đèn vàng mờ tối, Thương Tử Tuyền đứng ở trong màn đêm, dừng chân híp lại mắt đẹp nhìn thấy 1 bóng dáng cách nàng mấy bước chờ i ở trước của nhà nhà trọ của nàng, bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Không biết có phải hay không là nàng xuất hiện ảo giác, bởi vì nàng bén nhạy đánh hơi được trên thân nam nhân kia phảng phất hơi thở thất bại mất tinh thần, rồi khi thấy nàng trong nháy mắt kia hơi thở của hắn giống như là chợt sống lại, thức tỉnh.
Chỉ là nàng có ảo giác cũng là bình thường, mấy ngày liên tiếp đem mình giống như người máy, nhận vô số vụ án để cho mình không có thời gian suy nghĩ, cho nên hiện tại nàng mệt chết đi… cần nghỉ ngơi.
Vì vậy, bước đi trên đôi giày cao gót, bước chân ưu nhã tự hướng nhà trọ của mình đi tới, dù sao còn lại tất cả đều cùng nàng không liên quan.
Ngay lúc đi qua nam nhân kia thì nàng chợt bị cánh tay nam nhân từ phía sau ôm chặt thân thể mình, lần này thân thể lạnh lẽo của nàng cũng không có bởi vì lồng ngực của hắn ấm áp mà nóng lên, nàng nghe được tiếng hắn thật sâu thở dài, rồi ngữ điệu gần như vô lại mê người:
"Tiểu Tuyền, anh nhớ em."
Một khắc kia, nàng muốn vì mình ủng hộ, bởi vì nàng sẽ không lần nữa bị lời như vậy của hắn ảnh hưởng đến đau lòng, đau nhiều, cũng là sẽ chết lặng, nàng lạnh nhạt mở miệng:
"Buông ra."
"Anh không buông." Cố chấp đáp lại.
Sau đó một giây kế tiếp hắn không thể không buông tay vì Thương Tử Tuyền dùng kỹ xảo võ tự vệ đưa khuỷu tay về sau huých, nghe được nam nhân phía sau rên lên một tiếng, lại đem cổ tay của hắn đẩy hắn ra, xoay người lạnh lùng nhìn hắn.
Diệp Tường Hạo khóa chân mày, tròng mắt đen trung tựa hồ có chút ngạc nhiên.
"Anh cũng không biết em sẽ biết Karatedo."
"Chuyện anh không biết còn rất nhiều." Thương Tử Tuyền nhếch môi, có chút tự giễu.
Năm đó tách ra một năm rưỡi kia vì trở thành luật sư thần bí nàng đã huấn luyện mình như thế nào, cố gắng thế nào, trừ nàng cũng chỉ có đồng đảng biết bởi vì Boss nói qua,trên cái thế giới này không có may mắn, không có bỏ ra thì cũng không có thu hoạch đạo lý rất đơn giản nhưng nàng cùng Vân Khê, Độc Kỳ cùng Tín Dã, đều quán triệt hoàn toàn đạo lí này tất cả mọi người đều biết bọn họ là kim bài luật sư thiên hạ vô địch lại quên sau lưng bọn họ phải hi sinh như thế nào.
"Em để cho anh tìm thật khổ cực." Diệp Tường Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nàng có biết hay không, hắn tìm nàng toàn bộ cả một tuần lễ, từ lúc đầu tức giận đến cuối cùng thất bại cho đến khi thấy nàng nháy mắt kia mới phát giác được mình rốt cuộc có cảm giác còn thở.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Dù sao hắn sẽ dùng các loại biện pháp tìm được nàng, dù sao hắn cũng không phải là một người bình thường, nhưng bây giờ đã không có bất kỳ ý nghĩa gì với nàng rồi.
"Tôi cho là mình đã nói xong rất rõ ràng."
"Thương Tử Tuyền!" Diệp Tường Hạo bỗng dưng một hồi gầm nhẹ, thái độ của nàng làm cho hắn bị thương, cũng tiết lộ mình mấy ngày liên tiếp điên cuồng.
"Em cho rằng 5 chữ đơn giản ‘ chúng ta kết thúc đi’ là có thể phủi đi tất cả hay sao? Tại sao phải như vậy? Tối thiểu cũng phải nói cho anh biết mình sai ở chỗ nào chứ?"
Vấn đề ở chỗ nào? Chính hắn cũng không biết, nàng phải như thế nào để giải thích chuyện phức tạp này đây?
Thương Tử Tuyền muốn cười rồi lại cảm thấy không tốt vì vậy rất đứng đắn hỏi:
"Tôi thích nhất màu gì, tôi thích nhất ăn cái gì, tôi thích nhất y phục kieur gì, giầy gì......"
Trong nháy mắt thấy Diệp Tường Hạo trong tròng mắt đen lóe lên mờ mịt, nàng không nhịn được chê cười lên tiếng, nàng không có hỏi nữa chỉ là chậm rãi cố ý nói chọc cho hắn bị thương:
"Diệp Tường Hạo nói cho tôi biết đáp án."
Hồi lâu, hắn không có nói chuyện chỉ là thật sâu nhìn nàng.
Vì vậy nàng đi bước chân nhỏ mà chậm rãi bước đến gần hắn, nàng ngẩng đầu đi một bước, nói một câu:
"Anh thích nhất là màu xanh ngọc, anh thích ăn nhất là thịt bò, anh thích nhất y phục hiệu là Kỷ Phạm Hi, anh uống cà phê thích thêm một nửa thìa đường không thêm sữa tươi, anh ghét dùng kem đánh răng có vị Bạc Hà, anh....."
Toàn thân cơ hồ mau áp vào trên người của hắn, nàng mới đưa tay nắm cổ áo của hắn, nét đau thương hiện lên trong khóe mắt, giống như chưa bao giờ xuất hiện, nàng lạnh lùng nói từng chữ:
"Đây chính là lý do."
"Tiểu Tuyền......"
Một khắc kia, cảm giác đau đớn từ trong đáy lòng phát ra truyền vào tứ chi của hắn, đang nhắc nhở hắn 1 sự thật, làm cho hắn mềm yếu không dám thừa nhận khi hắn còn không kịp đưa tay ôm nàng thời điểm, nàng đã lui ra ngoài mấy bước, nàng trào phúng cười.
"Không nên gọi tôi như vậy, nó sẽ châm chọc khiến tôi nhớ lại mình đã từng ngu ngốc đến thế này."
Hắn á khẩu không trả lời được, không cách nào phản bác, cuối cùng hắn gần như thỉnh cầu nói:
"Anh sẽ đổi, anh đồng ý với em."
"Đã muộn." Nhẹ nhàng 2 chữ từ khóe miệng nàng bật ra, đến giờ phút này mới rốt cuộc nguyện ý nhiều thêm mấy chữ:
"Tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng nhưng vẫn là đã muộn, tôi quyết định để chính mình có một con đường sống, Diệp Tường Hạo.... Buông tay đi!"
"Không, anh sẽ không buông tay!" Diệp Tường Hạo gào thét tiếng hét ở đêm khuya yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, hai mắt đầy máu lại kiên định.
"Thân thể em là của anh, anh sẽ không buông tay!"
"A..." Thương Tử Tuyền khóe miệng cười đến không thể kiềm chế run rẩy, thu lại.
"Anh muốn tôi.....tôi biết rõ và vẫn luôn cho rằng cái anh muốn là thân thể của Thương Tử Tuyền mà không phải là trái tim của Thương Tử Tuyền."
Thương Tử Tuyền khẽ nhắm mắt, lần nữa mở ra nhìn thẳng.
"Diệp Tường Hạo, anh có yêu em không?"
"Anh...." Cứng họng thế nhưng hắn lại không cách nào thốt ra từ "anh yêu em", hắn yêu nàng sao? Hắn phiền não vò loạn tóc chính mình, hắn chưa bao giờ nghĩ qua cái vấn đề này, đúng vậy hắn muốn nàng đây chính là nhận thức của hắn cho tới nay nhưng hắn yêu nàng sao? Đầu đau như nứt, hắn không biết… thật không biết.
"Không cần khổ não." Tiếng quen thuộc mà đau lòng giống như một dao găm phanh ra tim của mình, nàng tự nói với mình một lần cuối cùng, một lần cuối cùng phóng túng, nàng thở ra một hơi.
"Diệp Tường Hạo, em yêu anh....."
Hắn chợt toàn thân cứng ngắc rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe lại cảm thấy ba chữ này,sẽ là lần cuối cùng hắn nghe được.
"Em đã từng cho là đời này em sẽ không yêu bất cứ người nào, nhưng anh thật sự rất bá đạo, cứ như vậy để cho em muốn cự tuyệt lại không thể cự tuyệt cứ luân hãm, em cũng không phủ nhận mình yêu anh, biết rất rõ ràng anh đối với em không phải là yêu nhưng lại một lần rồi một lần phóng túng cho trái tim của mình."
Nàng lần nữa đi về phía hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ.
"Anh biết bốn năm trôi qua mỗi ngày em đều ơt trong phòng chờ anh, nghĩ tới em anh có cảm xúc gì không? Anh biết thân là 1 luật sư địa diện cho anh, một lần lại một lần tỉnh táo im lặng xử lý những tin đồn khi đó em có tâm tình gì không? Không…anh không hề biết, vì tại trong nhận thức của anh Thương Tử Tuyền chắc là sẽ không hèn yếu, là 1 cô gái thông minh, có thể phân biệt trái phải, có thể điều hòa tâm tình của mình."
Một con mắt trong suốt đầy lệ, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống khiến Diệp Tường Hạo chấn kinh đến sắc mặt trắng bệch. Nàng dùng ngón tay dài dùng sức chỉ vào trái tim của hắn, cười lên.
"Anh biết không? Vì anh chẳng hề để ý, không vẻ cần giải thích giống như một thanh đao vô hình nửa đêm đem lòng của em đâm tan ra từng mãnh vụn, em rất nỗ lực tự nói với mình, lừa gạt mình những thứ tin đồn kia đều là giả, là gặp dịp thì chơi nhưng em đã không được, em lại cũng không nhịn được cứ núp ở góc tối, nhìn bên cạnh anh đổi lần lượt các nữ nhân chuyện trò vui vẻ; biết rất rõ chúng ta không có tương lai, anh lại không cấp được cho em 1 danh phận nhưng coi như chỉ cần anh ở đây với em, yêu em, đó là 1 mong ước xa vời. Diệp Tường Hạo, anh tại sao đối với em như vậy? Tại sao đem Thương Tử Tuyền biến thành ngu ngốc như thế?"
"Anh chưa bao giờ biết.. em lại phải chịu hành hạ nư vậy." Một hồi lâu Diệp Tường Hạo bỗng dưng nhắm mắt lại, tựa hồ cũng không chịu nổi loại lên án này, tâm như là bị đào đi hơn phân nửa, trừ bị thương, còn là đau đớn.
"Anh sẽ không biết bởi vì anh một chút cũng không muốn biết, em phải che dấu, ngây ngốc cho là có một ngày anh sẽ biết."
Thương Tử Tuyền lui ra, cặp mắt đẹp ở dưới ánh đèn mờ mịt
"Bởi vì em yêu anh, anh mới có thể đối với em như vậy, anh chỉ là ỷ vào em yêu anh mà thôi, anh chỉ cần có như vậy mà thôi!"
"Em cho anh biết Diệp Tường Hạo khi Thương Tử Tuyền em yêu một người dù là cho hắn chết, em đều cam tâm tình nguyện; nhưng lúc tem đã không thương coi như hắn có chết ở trước mặt em, em ngay cả mắt cũng sẽ không nháy mắt.... Diệp Tường Hạo, bắt đầu từ bây giờ em sẽ không thương anh nữa, sẽ không yêu nữa."
Không biết đã trải qua bao lâu, Diệp Tường Hạo mới phát hiện trong màn đêm chỉ còn lại có một mình hắn, cô độc, lạnh lẽo không có nhiệt độ của nàng nữa.
Hắn bóng dáng cao lớn muốn di động, rồi lại không được giống như là bị chú ngữ nào đó định thân lại, không cách nào nhúc nhích nàng nói, nàng không thương hắn nữa bắt đầu từ bây giờ không thương.
Đúng vậy, hắn đột nhiên phát hiện mình thật sự là một kẻ ghê tởm khốn kiếp.
Mỗi khi nàng nói thương hắn thời điểm câu trả lời của hắn đều là "Anh biết rõ", khi đó hắn không có nghĩ tới; nàng yêu làm hư hắn để cho hắn ngày từng ngày tự mãn kiêu ngạo hắn luôn ở trên người nàng đòi lấy những gì mình phải cần, lại quên hỏi nàng nàng muốn cái gì, bởi vì hắn cho là vô luận như thế nào nữ nhân này cũng vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Quả nhiên là trừ nàng thương hắn, hắn gì cũng không có cho nàng.
Không biết đứng bao lâu, hàm răng cắn môi làm đau, Diệp Tường Hạo mới giống như là nghĩ thông suốt cái gì, chợt buông lỏng toàn thân. Không, hắn sẽ không buông tay, cho dù nàng đã không thương hắn, cho dù nàng coi thường hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay.
Hắn chỉ biết, hắn muốn nàng, cả đời này.
Từ đầu đến giờ hắn đều chỉ muốn một người là nàng.
Đi ra khỏi cửa Thương Tử Tuyền rất dễ dàng liền thấy ven đường tựa một chiếc Lamborghini, bên cạnh 1 thân ảnh lười biếng.
Sáng sớm bởi vì nơi này mặc dù không tính là ngoại ô thành phố nhưng nguyên nhân cách trung tâm nội thành cũng tương đối xa, cho nên không khí vô cùng mới mẻ, ngưởi đi bên đường cũng không nhiều chỉ có một vài người cao tuổi dậy sớm tập thể dục cho nên cho dù hắn có xuất hiện làm người chú ý cũng sẽ không có người nào nhận ra hắn là Thiên vương Louie.
Nàng giống như là không nhìn thấy hắn tự mình đi về phía bên ngoài đường nhỏ, chuẩn bị đi ra chỗ để xe cách đó không xa
Nhưng rõ ràng tốc độ của hắn so với nàng nhanh hơn một cánh tay ngăn trước mặt nàng, cản đường đi của nàng cợt nhã chào hỏi:
"Buổi sáng tốt lành, tiểu Tuyền."
Dừng lại bước chân Thương Tử Tuyền chậm rãi giơ tay chạm lên búi tóc được chính mình chải cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng nhìn hắn, lý tính phân tích người đàn ông này không phải là thần kinh chứ, mà cứ như vậy lựa chọn mất trí nhớ nếu như nàng nhớ không lầm, tối hôm qua nàng đã đem tất cả nói xong rồi
Nhưng hắn bây giờ một bộ nhẹ nhõm, lại nhìn nàng vẻ mặt quen thân, này là thế nào?
Lúc này Diệp Tường Hạo hoàn toàn không phục tối hôm qua tinh thần, một thân nhẹ nhàng khoan khoái cười đến rực rỡ, hắn giơ lên túi lớn túi nhỏ trong tay.
"Anh mua đồ ăn sáng này! Cái gì cũng có, cháo trứng muối thịt nạc, bánh tiêu, bánh bao, mì thịt bò.."
Nhẹ nhàng chậm chạp thở phào một cái, nàng mới nhàn nhạt mở miệng:
"Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn điểm tâm."
"Như vậy sao? Nhưng là không ăn sáng không được đâu! Đối với dạ dày không tốt ăn một chút có được không?" Hắn tiếp tục dịu dàng cười khuyên.
"Diệp Tường Hạo."
"Ơi!"
"Cần tôi giới thiệu cho anh 1 bác sĩ tâm lý không?"
Biết rất rõ ràng nàng là có ý gì, Diệp Tường Hạo cư nhiên vẫn như cũ cười được, cố ý xuyên tạc ý của nàng.
"Bác sĩ tâm lý sao? Không cần anh rất khỏe mạnh, tuyệt đối không cógì không tốt."
Nếu như hắn không có gì không tốt vậy bây giờ là đang làm gì? Mộng du sao?
"Vậy thì cách tôi xa một chút." Cất bước Thương Tử Tuyền xẹt qua hắn, tự mình đi về phía trước.
Rất nhanh, Diệp Tường Hạo xông vào bên trong xe, chậm chạp bắt đầu đi ô-tô theo nàng, nụ cười mê người chồng chất tại gương mặt tuấn tú.
"Tiểu Tuyền,để anh đưa em đi làm!"
"Tôi có xe."
Trong lúc nhất thời, chân mày nàng thu hẹp, bọn họ đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi nàng làm gì còn phải cùng hắn tranh cãi? Vì vậy nàng ngậm miệng lại mặc kệ hắn vô lại thế nào cũng không mở miệng nữa.
Cho đến khi nhìn thương tử tuyền đi ô-tô rời đi, thần sắc mất mát mới xuất hiện dưới đáy mắt Diệp Tường Hạo, nụ cười sáng lạn lúc nãy cũng chầm chậm rút đi, cô đơn mà bi thương.
Đúng vậy, hắn là đang giả bộ điên khùng, bởi vì hắn nói được làm được, không buông tay chính là không buông.
Biết căn nguyên vấn đề như vậy thì giải quyết nó, nàng nói hắn không hiểu nàng thfi đó? Tốt, bắt đầu từ bây giờ hắn liền cố hết khả năng của mình để hiểu nàng! Nàng nói hắn luôn để cho nàng chờ. Vậy thì tốt thôi từ giờ hắn sẽ đợi nàng!
Cho đến tối hôm qua hắn mới hiểu rõ gì là tiếng cười khen ngợi, rồi là người ái mộ thì sao? Thiên vương có alf gì…..cũng không bằng nàng, hắn nguyện ý dùng tất cả tất cả… đổi 1 mình nàng, không có nàng, hắn sống sẽ không còn lí tưởng gì nữa?
Lý tưởng của hắn bây giờ là nàng