Thục Nữ Dụ Phu

Chương 38: Dụ phu kế thứ ba mươi mốt




Editor: Gà - LQĐ

Trở lại phòng ngủ, phát hiện Chu Lãng không ở trong phòng, trong lòng Tịnh Thục hơi hoảng, nhớ đến cảnh tượng ngày ngày phu thê ân ái, âm thầm tự nói với mình phải tin tưởng y.

"Tam gia không về sao?" Tịnh Thục hỏi.

Thải Mặc đáp: "Mới vừa rồi nhìn thấy Tam gia vào Lan Hinh uyển, nhưng không về phòng ngủ, đã đi đến thư phòng rồi ạ."

Tịnh Thục gật đầu, bảo Nhã Phượng ngồi xuống uống trà.

"Tam tẩu, nha hoàn này muội biết, là nha đầu trong viện của đại ca, cha nàng ta là lão Hạ đánh xe, mẹ nàng ta là người chăm sóc hoa cỏ trong hậu hoa viên. Năm ấy lúc Đại bá mẫu và đại ca gặp chuyện không may, chính do cha nàng ta đánh xe." Nhã Phượng nói.

Tịnh Thục sửng sốt, chợt nhớ đến điều gì, hỏi: "Nói vậy, cha nàng ta cũng đã qua đời trong sự cố lần đó?"

"Đúng ạ, sau khi cha nàng ta qua đời, mẹ nàng ta luôn gặp ác mộng, thân thể không tiện, sau đó trở về nhà mẹ ở phương xa. Vừa rồi Tam ca đột nhiên nhìn thấy nàng ta, nhất định lại nhớ đến Đại bá mẫu và đại ca, cho nên... Tâm trạng không tốt lắm." Nhã Phượng có lòng tốt giải thích.

Tịnh Thục gật đầu, kéo tay Nhã Phượng: "Tam muội, cảm ơn muội."

Chu Nhã Phượng mỉm cười: "Tam tẩu đừng khách sao, sau này nếu tẩu muốn biết điều gì, cứ đến hỏi muội, ở trong lòng tiểu muội đã xem tẩu là thân tẩu tẩu, nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. Muội về trước, tẩu đến thư phòng với Tam ca đi."

[1] tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, biết gì đều nói hết.

Tiễn Tam tiểu thư, Tịnh Thục chậm rãi đi đến thư phòng. Ở trong vương phủ lạnh lùng này, cuối cùng nàng cũng có một bằng hữu tốt, vui vẻ suy nghĩ cho nàng, cho dù chỉ là thứ nữ, cũng xem như là một khởi đầu rất tốt rồi.

"Tố Tiên, em xem thử Tiểu Hoàn có trong đó không? Đã sắp xếp cho nàng ta một chỗ ở tốt, cũng đừng nên chậm trễ ăn mặc của nàng, dù sao người nhà của nha đầu này đều đã qua đời, Tam gia cũng có vài phần kính trọng nàng, đương nhiên chúng ta không thể bạc đãi nàng ấy." Tịnh Thục nhẹ giọng dặn dò.

Cửa thư phòng khép, tia nắng tháng ba xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, hoàng hôn ấm áp. Nhưng Chu Lãng ngồi trên ghế, hai tay ôm vai, mày rậm khóa chặt, khiến người ta nhìn thấy cứ cảm thấy lạnh.

Tiếng cửa gỗ vang lên, tiểu nương tử rón rén đi vào. Chu Lãng không ngẩng mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được là nàng đến, đây là lần đầu tiên nàng đến thư phòng, lúc tâm trạng y khó chịu nhất.

"Đi ăn cơm đi, chàng có đói bụng không?" Tịnh Thục nhẹ nhàng hỏi.

Chu Lãng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, một tay khoác lên thư án, một tay khác buông lỏng xuống tay ghế. Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Đến đây."

Đây là muốn bảo nàng ngồi vào lòng y?

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tịnh Thục mở tròn, trong lòng hơi rối rắm. Tuy đã làm chuyện thân mật với y rồi, nhưng mỗi lần đều do y chủ động. Nàng chưa bao giờ chủ động ôm ấp, nơi đây là thư phòng, nơi trang trọng như vậy... Trong đầu đột nhiên thoáng nhớ đến đêm tuyết ở Từ đường hôm đó, y giang hai cánh tay bảo nàng ngồi vào lòng y. Hôm đó trời lạnh, còn có thể chấp nhận được, còn hôm nay?

Tịnh Thục do dự sững sờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn vâng lời, làm một tiểu nương tử ấm áp động lòng người. Nàng đi đến, ngồi lên đôi chân cường tráng có lực của y, tựa mặt vào trước ngực y, ôm lấy y.

Giờ phút nam nhân khổ sở trong lòng cần nhất là một cái ôm, rất hài lòng khi tiểu nương tử ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, thu hai tay ôm chặt nàng, cọ xuống đỉnh đầu nàng.

"Nương tử, Hạ Tiểu Hoàn đó..." Chu Lãng dừng một lát, do dự nên bắt đầu nói từ đâu.

"Ta đã căn dặn Tố Tiên sắp xếp chỗ cho nàng ấy rồi, một lát ta đi bẩm rõ với tổ mẫu, phu quân chàng yên tâm đi, ta sẽ không suy nghĩ nhiều." Tịnh Thục hào phóng đúng mực nói.

Chu Lãng khẽ cười, thở dài nói: "Chu Lãng ta có tài đức gì, mới có thể lấy được thê tử tốt như vậy. Chẳng qua, nàng thật sự nên suy nghĩ nhiều mới được."

Tịnh Thục không hiểu ngước mắt nhìn y: "Tại sao?"

Chu Lãng hôn lướt qua trán nàng, dịu dàng nói: "Từ ngày chúng ta thành thân đến nay, sau khi mẫu thân và đại ca qua đời, cuộc sống của ta nhờ nàng mới dần tốt hơn. Hạ Tiểu Hoàn vốn là nha hoàn của đại ca, khi đó là mối tình đầu của đại ca, nên rất thích nàng ấy, còn từng lén nói với ta, muốn cưới nàng ta làm thê. Lấy thân phận của nàng ta đương nhiên là không thể, nếu bây giờ không thành thì sẽ nạp nàng ta làm thiếp. Sau khi trở về phủ ta chưa từng gặp nàng ta, nghĩ nàng ta đã quên đại ca, thành gia thất, sau đó hỏi thăm mới biết là theo chân mẫu thân đến nhà cữu cữu. Nhưng nàng ta sớm không trở lại, muộn không trở lại, cứ nhằm ngày lúc phu thê chúng ta ân ái mà trở về. Nể mặt đại ca, ta đương nhiên phải chứa chấp nàng ta, nhưng sau đó nàng ta muốn làm gì thì khó nói lắm. Tịnh Thục, nàng có tin ta không?"

Tịnh Thục lập tức gật đầu không hề do dự, lại đạt được một nụ hôn phần thưởng. Y nhìn ánh mắt nàng, nghiêm túc nói: "Ta yêu nàng, từ trước đến giờ chỉ thích mình nàng. Bất luận người khác gây sóng gió thế nào, nàng vẫn phải tin tưởng ta, được không?"

Trong mắt Tịnh Thục rưng rưng lệ nóng, si ngốc nhìn y đầy quý trọng, kiên định gật đầu: "Được."

Chu Lãng siết hai tay, ôm chặt nàng. Hiện tại y không sợ trời không sợ đất, mà chỉ sợ mất nàng.

"Tam thiếu gia, ngài có ở thư phòng không? Tiểu Hoàn cầu kiến." Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hạ Tiểu Hoàn.

Chu Lãng nhìn phu nhân trong lòng, dùng mắt trao đổi, đỡ nàng đứng lên, hắng giọng nói vọng ra ngoài: "Vào đi."

Lúc Tiểu Hoàn bước vào cửa, dường như không nghĩ đến Tịnh Thục cũng ở đây, nhưng đã nhanh chóng khôi phục thái độ như thường, đi vài bước rồi quỳ xuống: "Tạ ân nghĩa tam thiếu gia, thiếu phu nhân đã thu nhận, Tiểu Hoàn nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp chủ tử."

Chu Lãng không mặn không nhạt đưa mắt nhìn nàng ta một lát, chợt nói: "Nhị biểu ca của ta đã đến Đăng Châu, trước kia ngươi cũng đã gặp, chịu oan khuất ở Đăng Châu, tại sao không đi tìm huynh ấy làm chủ?"

Tiểu Hoàn sửng sốt, liếm môi, nói: "Quả thật trước kia có Quách nhị công tử ra mặt, nhưng ta chỉ là một nô tỳ, ngài ấy là Thứ sử đại nhân cao cao tại thượng, làm sao ta dám đi quấy rầy ngài ấy."

"Ừ, điều này cũng đúng, ngươi... ngươi đã thành gia chưa?" Chu Lãng hỏi.

Tiểu Hoàn chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói: "Trong lòng nô tỳ vẫn còn một ánh trăng, vô tâm với chuyện những này."

Chu Lãng gật đầu: "Được, khó được ngươi có tình có nghĩa, không uổng công tấm lòng của đại ca năm đó, sau này ngươi cứ an tâm ở Lan Hinh uyển, ngày nào ta còn ở đây, cữu cữu ngươi sẽ không thể làm gì ngươi."

"Tạ tam thiếu gia." Tiểu Hoàn lại dập đầu, giọng nói mang theo nức nở.

Chu Lãng kéo tay Tịnh Thục dắt ra ngoài, dịu dàng nói: "Nương tử, chúng ta đi ăn cơm đi, Tiểu Hoàn ngươi cũng xuống ăn cơm đi."

Trưởng công chúa không phản đối việc giữ lại Tiểu Hoàn, chỉ nói tiền tiêu hàng tháng được trả theo nha hoàn nhị đẳng. Liên tục vài ngày qua, cũng bình an vô sự, Tịnh Thục yên lặng quan sát tiểu nha đầu này, không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, từ từ buông lỏng cảnh giác.

Ngày hôm đó khí trời vẫn tốt, Tịnh Thục dẫn theo Tố Tiên đến hậu hoa viên tản bộ, thuận tiện hái hoa tươi để cắm trong phòng ngủ. "Phu nhân người xem, những ngày qua lan Trúc Quân Tử thật đẹp, chỉ một bụi hoa đã đủ cắm đầy một bình hoa rồi." Tố Tiên đưa tay hái bụi hoa màu đỏ.

"Ừ, đúng là xinh đẹp." Tịnh Thục nhận lấy, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm ngát dễ chịu.

"Ai to gan như vậy, dám hái đồ vật yêu thích của Quận vương phi?" Một giọng nói bén nhọn truyền đến.

Hai chủ tớ đồng thời nhìn sang, là nữ nhi Tiểu Hỉ của Bàng ma ma, ỷ vào mẫu thân được sủng ái trước mặt Quận vương phi, trong phủ nàng ta luôn rất phách lối. Làm nha đầu trong phủ, đương nhiên nàng ta hiểu rõ Quận vương phi không muốn nhìn thấy Chu Lãng, trước đó vài ngày biểu tỷ trong phòng bếp của mình bị đánh ở Lan Hinh uyển, đuổi ra khỏi phủ, cơn tức này đang không có chỗ phát, vừa lúc hôm nay chộp được nhược điểm của Tịnh Thục.

"Ta nói mà, nô tỳ nào có lá gan lớn vậy, hóa ra là của Tam phu nhân. Tam phu nhân là chủ tử, đương nhiên khác với nô tỳ, thế nhưng hoa là thứ Quận vương phi yêu thích, cố ý lệnh cho nô tỳ mỗi ngày đến xem có nở đẹp chưa, hôm nay bị Tam phu nhân bẻ gãy, nô tỳ thật không biết nên ăn nói với Vương phi thế nào." Tiểu Hỉ âm dương quái khí nói.

Tố Tiên luôn trung thực, miệng cũng khờ, nhìn ngó khắp nơi, mong đợi Thải Mặc mau đến, nhắm mắt nói: "Hoa này có rất nhiều, Tam phu nhân chỉ cần một đóa, Quận vương phi đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không trách tội. Hơn nữa, hoa do ta hái, muốn đánh muốn phạt cứ nhằm vào ta."

Tiểu Hỉ nói: "Đồ trưởng bối thích, vãn bối cũng muốn giành, không nói chỉ có một, cũng có thể nhìn ra có lòng hiếu kính hay không."

Tịnh Thục trầm giọng nói: "Hoa đã hái, nhiều lời vô ích, ta sẽ đến trước mặt mẫu thân xin tội vậy."

"Tiểu Hỉ, ngươi khinh người quá đáng, chẳng qua chỉ là một đóa hoa mà thôi, các chủ tử sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này, rõ ràng ngươi cố ý xem đây là cớ để bất kính với Tam phu nhân, ngươi có ý gì?" Tiểu Hoàn xách giỏ trúc đi đến.

Hai nha hoàn đều là nô tài trong phủ, trước kia đã nhìn không vừa mắt nhau, hôm nay lửa càng thêm to. Tịnh Thục cau mày nhìn bọn họ gây gổ như đám đàn bà chanh chua, cuối cùng không thể nhịn được nữa giơ tay lên ngăn lại: "Thôi thôi, các ngươi đừng gây nữa, ta tự đến chỗ mẫu thân bẩm rõ chuyện này, không cần Tiểu Hỉ ngươi gánh vác."

Trở về Lan Hinh uyển, Tịnh Thục ngồi buồn bực, bị một đứa nha hoàn vênh mặt hất hàm sai khiến dạy dỗ, cuối cùng trong lòng nàng vẫn rất không vui. Chỉ thấy Thải Mặc nghe Tố Tiên thuật lại, còn nói không thể bỏ qua cho Tiểu Hỉ.

"Phu nhân, quả thật không thể dung túng hạ nhân nói chuyện càn rỡ với ngài như thế, có một, sau này sẽ có người thứ hai, thứ ba. Nô tài chính là nô tài, nên một mực cung kính với chủ tử." Thải Mặc tức giận.

"Đúng vậy, chúng ta phải có biện pháp tốt trừng trị nàng ta." Tiểu Hoàn cùng nói vào.

Tịnh Thục lặng lẽ lướt qua nàng ta, hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp tốt gì nào?"

Tiểu Hoàn lập tức cười hì hì nói: "Phu nhân yên tâm, cuối tháng chính là lễ mừng thọ của Trưởng công chúa, khi đó có thể khiến nàng ta ngã nhào."

Cuối cùng hồ ly đã muốn lộ đuôi rồi sao? Nàng ta muốn tranh thủ được tín nhiệm xem trọng hay muốn khích bác ly gián?

Tịnh Thục vẫn yên lặng sống qua ngày, chỉ chờ nhìn xem đến tột cùng nàng ta có thủ đoạn gì, nhưng tuyệt đối không ngờ đến sẽ là kết cục như vậy.