Thục Nữ Dễ Cầu

Chương 29: Mật cao (hạ)




Dùng xong bữa tối, Tiểu Kiều đi mua thêm gạo, mì và gia vị, Ninh Nhi hưng phấn tràn đầy, loay hoay trong bếp.

Thiệu Chẩn không nhìn nổi, có chút không vui nói: "Mệt nhọc thế này làm gì, ta đi nói một chút, muốn mua ngày mai sẽ mang tới, sao lại để người ta bận rộn đến tối muộn .

Thấy hắn thật xoay người đi, Ninh Nhi chặn hắn lại.

"Phong Hương Lâu buổi tối còn bán hàng, bà chủ nói đến tối sẽ bày ra để thực khách biết, nếu bán được, sau này mỗi ngày đều đặt hàng. Hôm nay là ngày đầu tiên, mệt nhọc một chút là đương nhiên, sau này làm quen rồi, sẽ không bận rộn như này nữa.”

Thiệu Chẩn mặc dù không muốn, nhưng nghe nàng nói vậy, lại thấy nàng bày ra một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, thất bại thở dài một hơi.

Ninh Nhi thấy hắn không phản đối nữa, cười cười với hắn, lại tiếp tục làm.

***

"Tiểu Kiều, dầu vừng phải khuấy quấy thật nhuyễn.” Ninh Nhi phân phó, rửa tay xong chuẩn bị nhào bột gạo, hai tay nàng nhào bột qua lại.

"Ngươi chỉ có chút hơi sức, nhào bột như thế không tốt.’’ Thiệu Chẩn vừa xắn tay áo lên vừa nói, xong đi rửa tay nhào bột.

Nhào một lúc, hắn lúc chợt phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Ninh Nhi đang nhìn hắn, mặt đầy vẻ cảm động: "Chẩn lang. . . . . .’’

Thiệu Chẩn cười cười, bất chợt đưa tay ra quẹt lên mặt nàng một ít bột gạo, sau đó nhìn bộ dáng nàng, cười lớn: "Mặt mèo, ha ha ha ha. . . . . .’’

Ninh Nhi ngẩn người, dở khóc dở cười, vội vàng lau đi, cũng thuận tay quẹt lại một chút.

Thiệu Chẩn linh hoạt quay đi, Ninh Nhi không chịu bỏ qua, níu hắn lại, bôi bột gạo lên mặt hắn: "Ngươi mới là mặt mèo.”

Hai người cười đùa ngươi tranh ta tránh, náo thành một đoàn. Lúc Tiểu Kiều xách một thùng nước đi vào, Thiệu Chẩn mặt dính bột gạo, đang khóa cánh tay Ninh Nhi, Ninh Nhi lại đang khanh khách cười không ngừng.

"Ách. . . . . . ’ Tiểu Kiều cười trộm đi vào.

Hai người lúc này mới ý thức được chơi đùa quá rồi, vội vàng buông nhau ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn mặt Thiệu Chẩn, vẫn cảm thấy thật đẹp, dùng tay áo lau cho hắn.

Thiệu Chẩn cũng lau sạch sẽ bột gạo trên mặt nàng, nói: "Mau làm đi, đưa hàng muộn người ta sẽ mất hứng.’’

Ninh Nhi đáp một tiếng, rửa tay một lần nữa, ngồi ở bên cạnh cầm chén lên trộn dầu vừng.

***

Mật cao đúng hẹn đưa đến Phong Hương Lâu, khi bà chủ thử một chút liền khen không dứt miệng: "Tiểu nương tử nhà Lang quân thật đúng là người khéo léo, phong vị như vậy, trong toàn kinh thành cũng chỉ có nàng mới có thể làm được.’’

Thiệu Chẩn cười cười, cảm thấy Ninh Nhi được khen, chính hắn cũng cao hứng.

Hàn huyên một hồi, Thiệu Chẩn cầm tiền trở về, đưa cho Ninh Nhi: "500 văn tiền, cất đi.’’

Ninh Nhi nhận lấy, trong lòng vui vẻ, không khỏi mỉm cười. Cảm giác mình kiếm được tiền, thì ra hài lòng như vậy.

Thiệu Chẩn thấy bàn tay nàng hồng hồng, nhíu mày kéo qua xem, có chút đau lòng.

"Làm nhiều sẽ nổi chai mất,” hắn nói, "Về sau xay gạo, nhào bột, những việc tốn sức, đều để ta về làm.’’

Ninh Nhi không quan tâm nói: "Cũng không có gì, hôm nay làm nhiều một chút, ngày mai không nhiều việc như thế.’’

Thiệu Chẩn nhìn nàng đầy mặt vui mừng, cười khổ: "Cậu ngươi nếu là biết ta để ngươi làm mật cao đi bán, nhất định sẽ không chịu gả ngươi cho ta.”

Ninh Nhi nhìn hắn, nói: "Cậu ta là người hiểu rõ lý lẽ, hắn trước kia từng nói, không thể xem thường những người dựa vào hai bàn tay kiếm sống.’’

“Nhưng hắn chắc chắn xem thường trộm cướp.” Thiệu Chẩn thầm nhủ trong lòng, cười cười không nói.

Ánh đèn dìu dịu, Ninh Nhi nhìn hắn đem tiền để vào một cái túi, lại đi lòng vòng quanh phòng, cuối cùng trên vách tường, phía sau tủ gỗ nhỏ phát hiện hai viên gạch bị long ra. Thiệu Chẩn kéo viên gạch ra, đem nhét túi tiền vào, lại để viên gạch lại, sau đó vỗ vỗ tay phủi bụi.

Quay đầu lại, hắn phát hiện ánh mắt Ninh Nhi dõi theo mình, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống.

"Ninh Nhi.” Thiệu Chẩn gọi.

"Gì?”

"Ta muốn ôm ngươi một cái.”

Ninh Nhi sững sờ, nhất thời sắc mặt ửng hồng. Nàng vội nhìn ra bên ngoài, không có ai, Tiểu Kiều mệt mỏi một ngày, đã đi ngủ.

Suy nghĩ một chút, Ninh Nhi thẹn thùng gật đầu: "Ôm đi.”

Ôm.

Thiệu Chẩn thấy nàng nhận lời, chợt cảm thấy có chút kỳ cục, hắn che giấu ho nhẹ hai tiếng, ngồi gần lại một chút, một lúc sau, lại ngồi gần lại một chút nữa, dán vào nàng.

Hắn vòng tay qua hông nàng, eo nàng rất mềm mại, hơi dùng sức, Ninh Nhi tựa vào trong ngực Thiệu Chẩn. Hai người dựa sát vào nhai, gò má Thiệu Chẩn dán vào tóc nàng, hơi thở tràn đầy hương thơm của nàng.

Ninh Nhi nhìn cái bóng dưới đất, nhàn nhạt, hình thù kỳ quái, đó là bóng của hai người hợp lại.

"Chẩn lang.”

"Ừ”

Ninh Nhi nhẹ giọng nói, "Ta có lúc cảm thấy có tìm được cậu hay không, cũng không còn thiết yếu nữa.’’

Thiệu Chẩn kinh ngạc, hỏi: "Sao lại thế?’’

"Ta sợ tìm được cậu, sẽ không được gặp ngươi.”

Tâm chợt giống như được ăn mật cao, ngọt ngào, say đắm, Thiệu Chẩn không khỏi ôm nàng chặt hơn một chút, xoa xoa tóc nàng: "Sao lại không được gặp, ta còn muốn cưới ngươi, coi như ép cũng phải ép cậu ngươi đồng ý gả ngươi cho ta.”

Ninh Nhi quay đầu lại gặp ánh mắt của hắn nửa đùa nửa thật, hai tai nóng lên.

"Cũng không biết những thương lữ kia khi nào sẽ đưa tin tới.” Nàng nói.

Thiệu Chẩn nói: "Không phải đã nói rồi sao, chúng ta ở lại Trường An hai tháng, nếu vẫn chưa có tin, sẽ đi Tây Vực tìm.’’

Ninh Nhi gật đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi: " Chẩn lang, ngươi đến Tây Vực bao giờ chưa?”

“Chưa, nhưng ta vẫn muốn đi.”

"Ngươi muốn đi làm gì?”

Thiệu Chẩn nói: "Đến xem một chút những nơi phụ thân ta từng qua.”

Ninh Nhi ngẩn ra. Nàng biết phụ thân của hắn là chết trận khi chinh phạt Đột Quyết, trầm mặc chốc lát, nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn: "Ta đi cùng với ngươi.”

Thiệu Chẩn sâu sắc nhìn nàng, trong lòng ấm áp, hôn lên má nàng.

***

Tiết Đình ở trong cung trực cả đêm, lúc đi ra, mặt trời đang lên, cung điện nguy nga in lên mặt đất một cái bóng khổng lồ.

Chuông buổi sáng đã vang lên từ lâu, cung nữ, thái giám, quan lại tới làm việc nối liền không dứt.

"Nguyên Quân! Phía sau truyền đến tiếng gọi của Bùi Vinh, Tiết Đình nhìn lại, thấy hắn đuổi theo, cũng là vẻ mỏi mệt. Bùi Vinh mới vào Nam Nha gần đây cùng lúc với Tiết Đình, đêm qua cũng trực trong cung cả đêm.

"Về à?” Bùi Vinh hỏi.

Tiết Đình gật đầu.

"Buổi chiều đi đánh mã cầu nhé? Ta đã hẹn bọn Tề bá, còn thiếu một người.

"Thiếu một người gọi ta cho đủ số?” Tiết Đình lạnh lùng liếc hắn, "Sao không rủ từ đầu?”

Bùi Vinh cười: "Ngươi gần đây không phải rất bận rộn sao. . . . . . Nghe nói ngươi đem tất cả ghi chép Điệp Văn của các phường đều lật qua, hôm qua ta gặp Chủ sự Hộ bộ, hắn nói có một số Lý Chính còn đến hỏi hắn, tưởng ngươi là người Ngự sử phái đi tra án.”

Tiết Đình nghe được ý vị khuyến cáo trong lời này, cười cười nói: "Là vì chút chuyện riêng, cũng đến xem mấy phường.’’

"Chuyện riêng?” Bùi Vinh nói: "Là chuyện của biểu muội ngươi?”

Tiết Đình cười như không cười: "Ngươi mới là người Ngự sử sai tới tra án.”

"Là ta quan tâm ngươi. . . . . .”

Hai người đang nói chuyện, một người quen biết Kim Ngô Vệ đi tới, chào hỏi: "Nguyên Quân, Văn Kính, đi về à?’’

"Về thôi.’’ Tiết Đình mỉm cười.

Bùi Vinh nhìn đến bao lá sen trên tay hắn, ánh mắt sáng lên, "Ngươi mang theo đồ ăn à?’’

Người nọ cười khổ: "Ừ, còn chưa ăn sáng, vốn là muốn đi sớm, ai ngờ bị muộn.’’

Đang khi nói chuyện, hai vị quan Ngự Sử đi qua, hắn vội đem bao lá sen dấu ra phía sau.

Chờ hai vị kia đi xa một chút, Kim Ngô Vệ than thở: "Không kịp ăn rồi, cho hai ngươi.’’

Bùi Vinh cầu còn không được, cười hì hì nhận lấy.

Hàn huyên đôi câu, người nọ liền vội vã đi. Bùi Vinh mở bao lá sen, một hồi mùi thơm xông vào mũi.

"Mật cao’’ Bùi Vinh lầm bầm, cầm lên một khối cho vào trong miệng, ánh mắt sáng lên, "Ưmh, ăn ngon! Nguyên Quân, ăn đi!’’

Tiết Đình cũng có chút đói bụng, nhìn quanh một chút, lấy một khối thả vào trong miệng.

"Mùi vị thật ngon, không biết là mua ở đâu, lần sau. . . . . .’’ Bùi Vinh đang nói chợt phát hiện bước chân Tiết Đình chậm lại, vẻ mặt nghi hoặc.

"Ta còn có việc, ngươi về trước đi.’’ Tiết Đình nói với hắn xong, xoay người liền đuổi theo bóng lưng Kim Ngô Vệ chạy đi.

"Ai, Nguyên Quân. . . . . .’’ Bùi Vinh còn chưa kịp nói gì, Tiết Đình đã như gió đi xa.

***

Mặt trời đã lên cao lơ lửng trong không trung.

Tiết Đình cưỡi ngựa, tránh dòng người chật chội trên đường lớn, chạy về phía Nghĩa phường.

Mệt mỏi đêm qua đã bị khối mật cao kia đánh bay không còn tăm hơi.

". . . . . . Mật cao mua ở Phong Hương Lâu ở Nghĩa phường, mấy ngày nay rất nhiều người mua. Ta hôm qua sang bên đó làm việc Vũ Hầu mua cho ta. . . . . .’’ những lời mới vừa hỏi được vẫn ở bên tai.

Mật cao do cô làm, khi hắn còn nhỏ thích ăn nhất, mùi vị độc nhất vô nhị, nữ nhân có thể làm được, trừ Ninh Nhi, hắn nghĩ không có người khác.

Ninh Nhi. . . . . . Tiết Đình nghĩ tới cô gái ngày đó gặp trên đường, tất cả suy đoán lúc trước đều trở nên hợp lý.

Cuối cùng đã tới Nghĩa phường, mới vào cửa phường, liền thấy được Phong Hương Lâu.

Nơi này Tiết Đình đã tới mấy lần, quen thuộc đi vào, hướng người làm hỏi thăm.

"Nương tử làm mật cao?’’ người làm thấy quan phục trên người hắn, không dám giấu giếm, nói: "Nàng mới tới, vừa về xong.’’

Tiết Đình nhìn ra ngoài, vội hỏi: "Nàng đi đằng nào?’’

Người làm chỉ phương hướng, nói: "Đi về hướng tây, mang khăn che mặt, còn có một hầu gái đi theo. . . . . .’’

Tiết Đình lập tức đuổi theo.

Trên đường, người đến người đi, Tiết Đình chen về phía trước, vừa đi vừa nhìn quanh. Khăn che mặt, hầu gái. . . . . . Một lúc sau, hắn thấy một nữ tử mang khăn che mặt, bên người có một hầu gái nhỏ.

Tiết Đình vội vàng chạy đến, lại thấy đó là một phụ nhân trung niên, thấy hắn xuất hiện trước mặt, phụ nhân cùng hầu gái đều tỏ vẻ sợ hãi. Tiết Đình thẹn thùng, vội nói xin lỗi, tránh đi.

"Nương tử! Nhìn cây quạt này, thật đẹp mắt. . . . . .’’ một âm thanh truyền vào trong tai, Tiết Đình liếc về phía đó, ánh mắt dừng lại.

Trước một quầy bán quạt có hai nữ tử, một người mặt tròn trịa, nhìn bộ dáng là người hầu; một người khác, mang khăn che mặt, mặc dù nhìn không rõ mặt, cũng biết là người duyên dáng yêu kiều.

Hai người xem quạt, Tiết Đình đi tới sát hai người thì lên tiếng gọi: "Ninh Nhi.’’

Vừa gọi xong, nữ tử mang khăn che mặt liền sững người lại.

Nàng quay đầu nhìn hắn, qua lớp lụa mỏng mơ hồ lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Hết chương 29