Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 91: Nhân duyên ngã định [1]




Đông đi xuân đến, băng tuyết tan ra, vạn vật khôi phục, chính là lúc tốt nhất để cầu nhân duyên.

Trước Quan Âm miếu nam nữ tấp nập.

Cố Xạ và Đào Mặc xuyên qua đám người, rất nhanh đã bị che mất bóng người.

“Huyền Chi?” Đào Mặc không cao lắm, không chú ý bị chen lên trước. Dưới chân là thềm đá, hắn vừa phải bước cẩn thận, vừa phải tìm người, bước đi khó khăn, vất vả mới đến được chỗ thông thoáng, quay đầu lại nhìn về phía dòng người đang đi lên, chỉ thấy đầu người nhốn nháo, không thấy bóng dáng Cố Xạ đâu?

Hắn có hơi sốt ruột, nhịn không được nhón chân lên nhìn nhìn.

“Đào đại nhân?”

Phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Đào Mặc không cam nguyện mà quay đầu, cười chào: “Lô công tử.”

Lô Trấn Học là người thế nào, vừa nhìn ta biết hắn không muốn đáp lời mình, tâm tình vốn đang tốt không biết vì sao lại trở nên tệ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đào đại nhân mới đến Đàm Dương huyện vài tháng ngắn ngủi, đã liên tiếp được hai vị mỹ nhân xem trọng. Còn cần đến Quan Âm miếu cầu nhân duyên sao?”

Đào Mặc nói: “Ta tới trừ xui xẻo.”

“Trừ xui xẻo?” Lô Trấn Học nghĩ là hắn chán ghét Hứa tiểu thư, hơi nhíu nhíu mày, “Đào đại nhân sao lại nặng lời thế?”

Đào Mặc gãi đầu nói: “Ta cũng thấy quá nặng lời rồi. Nhưng Hách Quả Tử nói gần đây vận xui liên miên, hay là đi trừ xui thì hơn.”

Lô Trấn Học chợt hiểu ra: “Hóa ra là xui xẻo này.”

Đào Mặc nói: “Lô công tử đến cầu nhân duyên?”

Sắc mặt Lô Trấn Học nghiêm lại, dửng dưng nói: “Ta đến cùng bằng hữu thôi.”

“À.” Đào Mặc đáp lời, mắt không khỏi tìm tòi xung quanh.

“Đào đại nhân lạc mất hạ nhân?” Lô Trấn Học giúp hắn tìm. Hách Quả Tử và Lão Đào hắn đều đã gặp mặt, còn nhớ rõ dáng vẻ.

Đào Mặc lắc đầu nói: “Không phải hạ nhân.”

Lô Trấn Học ngạc nhiên nói: “Lẽ nào là… Hứa tiểu thư?”

“A, đương nhiên không phải.” Đào Mặc nói.

Lô Trấn Học thấy hắn chỉ phủ nhận, không nói đáp án, cho là hắn không muốn nói, cũng không truy vấn nữa.” Trên núi lúc này người rất nhiều, hay là Đào đại nhân theo ta vào miếu ngồi một chút đi. Nói không chừng đối phương tìm không được đại nhân, đã vào thẳng miếu xem rồi.”

Đào Mặc do dự một chút, vẫn lắc lắc đầu nói: “Ta ở đây chờ y.”

Lô Trấn Học bật cười nói: “Lẽ nào hắn là một hài tử? Đại nhân mới không yên tâm như vậy?” Lời này của hắn có mấy phần thăm dò. Đào Mặc đến Đàm Dương huyện không lâu, những người thân thiết tới tới lui lui không ngoài những người kia. Hắn vẫn nghĩ không ra người nào có thể khiến Đào Mặc để tâm như vậy.

Đào Mặc nói: “Dù sao ở bên trong hay bên ngoài cũng phải chờ, ta chờ y ở chỗ này, có thể thấy ta rõ ràng hơn.”

Trong đầu Lô Trấn Học chợt lóe lên một cái tên, “Chẳng lẽ là Cố huynh?”

Đào Mặc gật đầu nói: “Đúng là Huyền Chi.”

“Huyền Chi?” Lô Trấn Học đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giật mình, hỏi tới, “Huyền nào Chi nào?”

Đào Mặc lúng túng nhìn hắn.

Lô Trấn Học lúc này mới nhớ tới hắn không biết chữ, cười khan nói: “Ta chỉ nghĩ đến một người, có hơi thất thố rồi.”

Đào Mặc đột nhiên yên lặng nhìn về một hướng, mắt như lấp lánh.

“Lô huynh nghĩ đến người nào mà lại thất thố như vậy?” Thanh âm Cố Xạ từ một hướng xa tắp vang lên.

Lô Trấn Học quay đầu, liền thấy Cố Xạ cầm một cây hồ lô đường từ trong đám người ưu nhã đi tới. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng người khác đi đến nơi nào cũng là chen chúc không chịu nổi, nhưng đến gần bên Cố Xạ, tất cả mọi người đều tự giác tránh ra một khoảng, sợ không cẩn thận đụng phải y.

Cố Xạ đi tới trước mặt Đào Mặc, đưa hồ lô đường cho hắn.

Đào Mặc giật mình mở to mắt, “Cho ta?”

Cố Xạ nói: “Cầm lấy.”

Hóa ra là để hắn cầm giúp. Đào Mặc ngoan ngoãn tiếp lấy.

Cố Xạ nói: “Ăn.”

Đào Mặc dùng hồ lô đường chỉ chỉ vào mũi mình.

Cố Xạ gật gật đầu.

Đào Mặc há miệng, vui vẻ cắn một miếng.

Lô Trấn Học đứng ở bên, đột nhiên cảm thấy mình dư thừa, như một người xông vào, tiến vào một gian phòng không thuộc về hắn.

“Lô huynh đến cầu duyên?” Cố Xạ hỏi.

Lô Trấn Học hoảng hốt hồi thần, nói: “A, là ý của gia mẫu.”

Đào Mặc ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói đến cùng bằng hữu sao.”

Lô Trấn Học dù sao cũng là môn sinh tâm đắc của Lâm Chính Dung, suy nghĩ vừa chuyển, liền tìm được lí do giải thích: “Gia mẫu phân phó ta đến cùng bằng hữu.”

Cố Xạ nói: “Đã như vậy, mời Lô huynh cứ tự nhiên.” Y nói xong, đưa tay kéo Đào Mặc, hướng vào trong miếu.

Đào Mặc bị y kéo đi, cả người cứng đờ cơ hồ đến cả đầu gối cũng khuỵu xuống không dậy nổi, lúc bước qua ngưỡng cửa chân nhấc hai lần mới qua được.

Vào đến đại điện rồi, liền đầy người đang quỳ trên đệm cói.

Tiếng lắc ống thẻ liên tục không ngừng.

Cố Xạ buông tay Đào Mặc ra, “Không phải nói đi trừ xui sao?”

Đào Mặc giật mình hỏi: “Đi thế nào?”

Cố Xạ nói: “Đến cầu nguyện trước Bồ Tát.” Y thuận tay tiếp lấy hồ lô đường trong tay hắn.

Đào Mặc ngơ ngác đi vào, quỳ lên đệm cói ở một góc cuối đoàn người.

Cố Xạ nhìn hắn cung kính lễ bái, không quay đầu mà nói: “Lô huynh còn có gì chỉ giáo?”

Lô Trấn Học cười híp mắt tiến lên nói: “Không ngờ cảm tình giữa Cố huynh và Đào đại nhân lại sâu sắc như vậy.”

Cố Xạ nói: “Trên đời này luôn có vài chuyện không ngờ tới.”

Lô Trấn Học nói: “Như vậy xem ra, lúc trước Cố huynh muốn mời tụng sư đến Lân huyện, cũng là vì Đào đại nhân?”

Cố Xạ nói: “Lô huynh có hứng thú?”

Lô Trấn Học nói: “Không. Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Cố Xạ nói: “Không phải Lô huynh cùng bằng hữu đến sao?”

Lô Trấn Học nói: “Chẳng lẽ Cố huynh đang đuổi ta?”

Cố Xạ quay đầu, nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ai nói không phải chứ?”

Lô Trấn Học nói: “Có một chuyện ta không biết có nên hỏi hay không.”

Cố Xạ không đáp. Y quay đầu tiếp tục nhìn bóng lưng Đào Mặc.

“Ta nghe Đào đại nhân gọi Cố huynh là… Huyền Chi.” Lô Trấn Học nói, “Cố huynh tự là Huyền Chi?”

Cố Xạ thoải mái thừa nhận.

“Cố Huyền Chi?” Mỗi từ Lô Trấn Học nói ra đều rất mạnh, tựa hồ đang xác định cái gì.

Cố Xạ đi thẳng đến bên Đào Mặc.

Vừa lúc Đào Mặc đứng lên. Cố Xạ hỏi: “Ngươi cầu nguyện cái gì rồi?”

Đào Mặc nói: “Bình an. Cầu cho ngươi, Lão Đào, Hách Quả Tử, Cố Tiểu Giáp, còn có tất cả mọi người ở Đàm Dương huyện bình bình an an.”

Cố Xạ nói: “Vậy ngươi thì sao?”

Đào Mặc ngây người.

Cố Xạ bật cười.

Đào Mặc liền quỳ xuống lại, bổ sung những gì vừa rồi không cầu.

Lại qua một lát, mới đứng lên.

Cố Xạ nói: “Ngươi cầu cho một người so với tất cả chúng ta lại lâu hơn.”

Đào Mặc nói: “Ta đã cầu nguyện lại một lần nữa. Ta nói nhiều lần, không chừng Bồ Tát có thể nhớ kỹ hơn một chút.”

Cố Xạ nói: “Nếu vậy, ta đi tìm trụ trì.” Y trả lại hồ lô đường cho hắn.

“Hả? Vì sao?” Đào Mặc đi theo phía sau y.

Cố Xạ nói: “Ông ta mỗi ngày đều ở đây, mỗi ngày đều có thể nhắc lại.”

Đào Mặc chú ý tới Lô Trấn Học cũng đi theo sau, nghi ngờ hỏi: “Lô huynh không đi tìm bằng hữu sao?”

Lô Trấn Học nói: “Ta lạc mất bọn họ, bọn họ chắc là đã về trước rồi.” Hắn dừng một chút, nhìn Cố Xạ và Đào Mặc, nói đầy thâm ý, “Cũng không phải tất cả bằng hữu đều sẽ đứng tại chỗ chờ đối phương quay lại.”

Đào Mặc cắn một miếng hồ lô đường, cảm thấy có chút ấm áp, giống như có một dòng suối nước nóng, xì xà bốc hơi.

Quan Âm miếu không lớn, sau đại điện có một khoảnh sân nhỏ, nơi đây bày một vài gian hàng coi bói, phía trước có không ít thiếu niên đang ngượng ngùng đứng đó.

Lô Trấn Học nói: “Cố huynh và Đào đại nhân không coi quẻ sao?”

Đào Mặc có chút động tâm, đáng tiếc hắn muốn coi, lại không thể lộ liễu giữa ban ngày ban mặt.

Cố Xạ nói: “Một người nếu ngay cả nhân duyên cũng không thể tự mình nắm chặt, vậy thì còn có thể nắm chắc cái gì?”

Lô Trấn Học khẩn trương. Kỳ thực lúc trước hắn nói cùng bằng hữu đến chỉ là mượn cớ, hắn thật sự đến cầu duyên, nhưng là không phải tự nguyện đến, mà là bị mẫu thân ba lần bốn lượt đẩy tới.

“Cố huynh quả là người khoát đạt. Lẽ nào phụ mẫu trong nhà chưa bao giờ hỏi tới?” Lô Trấn Học thử thăm dò.

Cố Xạ hỏi ngược lại: “Lệnh tôn lệnh đường đã hỏi tới?”

Lô Trấn Học mím môi cười nói: “Chung thân đại sự, là lệnh phụ mẫu, quan tâm cũng là lẽ đương nhiên.”

Ba người nói nói một hồi đã đi tới trước điện, vừa lúc có một tiểu sa di ôm thùng công đức nhìn đông nhìn tây, thấy đám người Cố Xạ thì mắt sáng lên, hô Phật hiệu, lại đi tới nói: “Thí chủ đến cầu duyên?”

Cố Xạ nói: “Không phải, là cầu bình an. Trụ trì quý tự có ở đây không?”

Tiểu sa di nói: “Trụ trì đang cùng Du Phương tăng nhân luận kinh.”

Cố Xạ nói: “Đã vậy, ta đành làm phiền ngươi rồi.”

Tiểu sa di nói: “Thí chủ mời nói.”

Cố Xạ nói: “Ta muốn mời người mỗi ngày đều niệm kinh cầu bình an cho một người.” Y lấy ra một tấm ngân phiếu, bỏ vào thùng công đức.

Đào Mặc và Lô Trấn Học đều ngẩn người.

Trong nháy mắt lúc tờ ngân phiếu được bỏ vào, tiểu sa di đã thấy được con số, giật mình cả kinh, lập tức nói: “Thí chủ mời nói.”

“Hắn gọi là Đào Mặc.”