Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 51: Cư tâm phả trắc [6]




Bị Lô Trấn Học ngắt lời như vậy, mạch suy nghĩ của Đào Mặc bị loạn, cúi đầu sắp xếp lại lần nữa, mới nói: “Tang Tiểu Thổ, ngươi có biết sai chưa?”

Tang Tiểu Thổ lại dập đầu ba cái bang bang bang, “Tiểu nhân biết sai, biết sai rồi.”

Đào Mặc nhìn về phía Cố Tiểu Giáp nói: “Chẳng biết Cố… Cố công tử thấy thế nào?” Hắn nghĩ không ra phải xưng hô như thế nào, dứt khoát dùng luôn Cố công tử để gọi Cố Tiểu Giáp.

Nhưng tiếng xưng hô này rơi vào tai Cố Tiểu Giáp lại làm cho hắn muốn biết thái độ của Cố Xạ sẽ thế nào, liền nói: “Công tử đã đem án này giao cho Đào đại nhân, nên Đào đại nhân cứ toàn quyền xử trí.” Hắn dừng một chút, nghĩ đến vừa rồi Đào Mặc nghe chuyện mà rơi lệ, trong lòng lại sợ hắn cứ như vậy mà thả Tang Tiểu Thổ, khiến án xe ngựa Cố phủ bị trộm lại thành ra trò khôi hài, mới bổ sung, “Ta tin tưởng với sự anh minh của đại nhân nhất định không đến nỗi dung túng kẻ gian, cũng sẽ không đến nỗi để cho người khác có lời nói ra nói vào.”

Vấn đề hắn nói ra đúng là khó cả đôi đường.

Người hiển nhiên không thể nói thả là thả. Nhưng không thể thì làm thế nào? Phạt gậy? Chỉ sợ hôm nay Đào Mặc phạt Tang Tiểu Thổ, ngày mai cũng sẽ bị bêu danh bất hiếu.

Đào Mặc liếc nhìn Kim sư gia.

Kim sư gia đứng lên, lặng lẽ tiến tới gần.

Sư gia vì quan huyện bày mưu tính kế là chuyện thường, bách tính nhìn mãi quen mắt, không cho là kỳ lạ.

Đào Mặc thấp giọng nói: “Sư gia thấy án này phán thế nào?”

Kim sư gia nói: “Trăm việc thiện hiếu là đầu tiên. Đương kim hoàng thượng cũng tôn sùng nhất là hiếu đạo, Tang Tiểu Thổ trộm xe tất nhiên là sai, nhưng nói cho cùng cũng là xuất phát từ lòng hiếu thảo, cảm tình này đông gia không thể không nghĩ tới a.”

Đào Mặc liên tục nói phải.

“Nhưng trộm cướp vẫn là vi phạm luật pháp triều ta, cho dù về tình thì đáng thương, nhưng phạt thì cũng không thể miễn.”

Đào Mặc lại liên tục gật đầu.

“Bởi vậy, ” Kim sư gia hít một hơi thật sâu, hướng về phía Đào Mặc đang tròn mắt nhìn mình nói, “không bằng đại nhân tự xử lý đi?”

Đào Mặc: “…” (đúng là phải ba chấm thật =]])

Kim sư gia thản nhiên lui về chỗ cũ.

Những người khác đều tò mò nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc khẩn trương sờ kinh đường mộc.

Lô Trấn Học lúc này không khỏi có chút hả hê. Nếu vừa rồi Đào Mặc chấp nhận cho hắn biện bạch vì Tang Tiểu Thổ, như vậy tự có hắn ra mưu kế, Đào Mặc cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử lúc này.

Cố Tiểu Giáp nhịn không được nhìn ra ngoài cửa nha môn. Trong lòng hắn nghĩ công tử đối với Đào Mặc rất quan tâm, có lẽ sẽ ra tay tương trợ cũng không chừng.

Đào Mặc cũng nhìn ra cửa nha môn. Bất quá hắn chỉ là nhìn hư không, trong lòng thì lại đang suy nghĩ nên xử phạt thế nào.

Hắn lần lữa không lên tiếng, làm cho dân chúng đang vây xem cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, tiếng bàn luận xôn xao nổi lên bốn phía.

Kim sư gia gọi: “Đại nhân.”

Đào Mặc tinh thần chấn động, cho là lão có đề nghị gì.

“Gõ kinh đường mộc.” Kim sư gia nói.

Đào Mặc không chút do dự cầm lấy kinh đường mộc vỗ xuống.

Dưới công đường vắng lặng vô thanh, ánh mắt đều chăm chú đặt trên người Đào Mặc.

Đào Mặc tiếp tục nhìn Kim sư gia.

Kim sư gia nói: “Đại nhân có thể phán rồi.”



Đào Mặc hít sâu, sau đó nói: “Trăm việc thiện hiếu là đầu tiên. Đương kim hoàng thượng cũng tôn sùng nhất là hiếu đạo, Tang Tiểu Thổ trộm xe đương nhiên là có sai, nhưng nói cho cùng thì cũng xuất phát từ lòng hiếu thảo, cảm tình này không thể không nghĩ…” Hắn nói lại hai câu của Kim sư gia cơ hồ không sai chữ nào.

Cố Tiểu Giáp nghe được âm thầm gật đầu.

“Bởi vậy bản quan quyết định, phán Tang Tiểu Thổ…” Đào Mặc dừng một chút, trên công đường yên lặng đến cực điểm.” Đến Cố phủ làm đầy tớ, lấy công chuộc tội, cho đến khi Cố công tử hài lòng mới thôi.”

Tang Tiểu Thổ thở phào nhẹ nhõm, liên tục dập đầu nói: “Đa tạ Đại nhân, đa tạ thanh thiên đại lão gia.”

Ai cũng biết Cố phủ là đại hộ trong thành, có thể vào Cố phủ làm đầy tớ nói là trừng phạt, không bằng nói là tưởng thưởng.

Lô Trấn Học tiến ra nói: “Đại nhân, như vậy sợ là không công bình đối với Cố công tử thì phải.”

Cố Tiểu Giáp không động, nói: “Lòng hiếu thảo của Tang Tiểu Thổ hiếm thấy, khó có được một người như vậy. Ta tin tưởng hắn sau này đối với công tử nhà ta tất nhiên cũng sẽ trung thành và tận tâm, bỗng dưng có thêm một kẻ tôi tớ như vậy, công tử nhà ta nhất định sẽ vô cùng hài lòng. Không nhọc Lô công tử bận tâm.”

Lô Trấn Học lơ đễnh nói: “Đã như vậy, ta đã nhiều lời rồi.”

Cố Tiểu Giáp giả vờ kinh ngạc nói: “A? Lô công tử cũng phát hiện ra rồi, ta còn tưởng rằng Lô công tử cả đời này cũng không ý thức được chứ.”

Lô Trấn Học sắc mặt khẽ biến, hướng Đào Mặc hành lễ, phất tay áo rời khỏi công đường.

Đào Mặc nói: “Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến khác, vậy thì án này phán như vậy!” Hắn đập kinh đường mộc, học theo khí thế của thanh thiên đại lão gia trong tiểu thuyết, cao giọng nói: “Bãi đường.”

***

Từ trên công đường xuống, Đào Mặc thay quần áo khác đi ngay tới Cố phủ.

Tuy nói án này đã phán xong, người cũng đã bị Cố Tiểu Giáp dẫn đi rồi, nhưng Đào Mặc chưa gặp Cố Xạ, chưa nghe chính miệng Cố Xạ ra nhận định về phán quyết của án này, trong lòng lại không yên.

Đến Cố phủ, bầu không khí cũng không khác những ngày qua, khiến hắn hơi yên lòng một chút. Bất quá sau khi hỏi được Cố Xạ đang ở trong thư phòng chờ hắn, lòng hắn lại nổi lên không yên.

Do do dự dự đến ngoài cửa thư phòng, cửa đang nửa mở. Từ khe cửa nhìn vào trong, chỉ có thể thấy một góc bàn đọc sách.

“Vào đây đi.” Cố Xạ đột nhiên nói.

Đào Mặc bị dọa nhảy dựng, lúc này mới chú ý bóng dáng mình từ lâu đã tiết lộ hành tung của mình, đành gãi gãi đầu, cất bước vào cửa.

Cố Xạ đang ở viết chữ.

Đào Mặc thấy y vung bút như thần, không dám cắt ngang, liền lặng lẽ đứng ở bên cạnh.

Lát sau, Cố Xạ gác bút, “Cầm lấy đi.”

Đào Mặc ngơ ngẩn, tiến lên xem, đó là một bảng chữ mẫu.

Cố Xạ nói: “Những chữ này cũng không khó, ngươi học trước. Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi ta.”

Đào Mặc nhìn từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Chỉ nhận ra được ba chữ.”

Trong mắt Cố Xạ có chút tiếu ý, “Vậy ba chữ nào?”

Đào Mặc chỉ vào chữ đầu tiên, “Chi.” Lại chỉ vào một chữ ở giữa, “Huyền, đây là Cố.”

Cố Xạ nói: “Vậy trước tiên học ba chữ này đi.”

Đào Mặc giương khóe miệng nụ cười như sóng gợn lăn tăn trong hồ nhỏ, “Ừ.”

“Vụ án hôm nay phán như thế nào?” Cố Xạ thờ ơ hỏi.

Hai tay đang muốn lấy bảng chữ mẫu của Đào Mặc chợt run rẩy, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Ngươi vẫn chưa biết?”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Ta phải biết cái gì sao?”

“Ta phán Tang Tiểu Thổ làm hạ nhân cho ngươi.” Đào Mặc thấp giọng nói.

Cố Xạ nói: “Ngươi ở Cố phủ thiếu hạ nhân sai bảo sao?”

Đào Mặc bị hỏi mà tim đập loạn, vội xua tay nói: “Đương nhiên không phải, ta chẳng qua là thương hại hắn có lòng hiếu thảo. Hơn nữa, hắn hiếu thuận với phụ thân hắn như vậy, sau này đối với ngươi nhất định cũng sẽ… trung thành và tận tâm.” Hắn học được liền đem ra dùng, đem những từ trong lời giải thích của Cố Tiểu Giáp nhắc lại.

Cố Xạ nói: “Vậy nếu phủ đệ của ta không thiếu người thì sao?”

Đào Mặc ngây người. Hắn không nghĩ tới điểm này. Nếu Cố phủ không thiếu người, hắn đưa Tang Tiểu Thổ đưa tới chẳng những không mang đến bất kì lợi ích nào cho Cố phủ, mà còn khiến Cố phủ mỗi ngày phải nuôi hắn vô ích, hiển nhiên là vô cùng không ổn.

Hắn nghĩ nghĩ một chút nói: “Nếu là như vậy, ta chuộc hắn.” Như vậy cũng có thể bù vào tổn thất của Cố phủ.

Cố Xạ nói: “Ngươi chuộc hắn có ích lợi gì?”

Đào Mặc nói: “Làm một tiểu tư cũng tốt.”

“Đã như vậy, giữ lại đi.” Cố Xạ nói.

Đào Mặc có chút không nắm chắc ý tứ của y. Đã vô dụng, sao còn muốn giữ lại? Hắn thử thăm dò: “Ta phán không thỏa?”

Cố Xạ nói: “Ngươi cảm thấy ngươi phán không thỏa?”

Đào Mặc cúi đầu trầm tư chốc lát mới nói: “Dù lúc này có để ta nghĩ, ta cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.”

Cố Xạ nói: “Biện pháp?”

“Lưỡng toàn… biện pháp tốt đẹp vẹn toàn đôi bên.”

Cố Xạ chăm chú nhìn hắn.

Đào Mặc bị nhìn mà hoảng hốt một trận. Ánh mắt kia mang theo nhiệt độ nóng rực, như là tùy thời có thể làm phỏng người khác.

Nhiệt độ trong mắt Cố Xạ rất nhanh đã giảm bớt, khôi phục vẻ thanh lãnh như trước, “Nếu ở huyện này, có người vì muốn cứu người mà giết người, nên xử thế nào?”

Đào Mặc kinh hãi, vội hỏi: “Ai?”

“Ta chỉ là giả dụ như vậy.”

Đào Mặc nói: “Cứu người thế nào? Cứu người nào? Giết người nào? Sao phải giết người?”

“Cứu một thiếu nữ, giết một kẻ cường áp thiếu nữ. Giết người, là lỡ tay.” Cố Xạ trầm giọng trả lời.

Đào Mặc trầm ngâm nói: “Giết người là không đúng.”

Cố Xạ yên lặng nhìn hắn.

“Nhưng mà, ” Đào Mặc đổi giọng, “Hắn là ra tay làm việc nghĩa, là chuyện tốt, lỡ tay… chỉ sợ cũng là thiên ý rồi. Người nọ tuyệt đối không thể tha, nhưng cũng không thể xử nặng.” Hắn cúi đầu trầm tư hồi lâu, nghĩ đến mức mặt nhăn cả lại, rồi đột nhiên nói, “Không bằng sung quân đi? Sung quân thì có thể… lập, lập công chuộc tội?”

Cố Xạ khẽ cười. Nếu trước đây để cữu cữu y sung quân đến biên cảnh bảo vệ quốc gia, e cũng là ý nguyện to lớn của ông? Tương môn hổ tử mà.

Mẫu thân có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn.