Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 121: Phiên ngoại: Tranh giá trang [4]




Mã xa trở lại cửa sau Cố phủ, Đào Mặc đang muốn mở cửa xe, chợt nghe Cố Tiểu Giáp ai oán kêu một tiếng: “Không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Đào Mặc cuống quít mở rộng cửa, thấy một sai dịch luống ca luống cuống đứng ở ngoài cửa, thấy hắn lộ diện, vội vàng một bước vượt núi đến báo: “Đại nhân, Dương Liễu thị cùng nữ nhi nữ tế bà ta đến náo loạn.”

“Nữ nhi nữ tế?” Đào Mặc kinh ngạc mở to hai mắt.

Cố Tiểu Giáp lắc lắc đầu, chấp nhận mà vung tay hướng sai dịch nói: “Lên xe, dẫn đường.”

Đây quả thật sóng này chưa yên sóng khác đã tới.

Đào Mặc ngồi xe ngựa còn chưa đến cửa nhà Lưu Bảo, chợt nghe Dương Liễu thị gào khóc đến tê tâm liệt phế: “Ta chết thành quỷ cũng không buông tha cho các ngươi! Các ngươi đừng hòng đem ta vứt sang một bên! Ta lại muốn xem xem… Xem xem, xem xem các ngươi có thể yên ổn đến khi nào!”

Xe ngựa càng tiến về phía trước, tiếng khóc càng vang dội.

Đào Mặc xuống xe, liền thấy một đám đông đang vây xem nơi này, nhìn thấy hắn đều tự động nhường đường.

Dương Liễu thị ở giữa đường, hai mắt khóc sưng như hai quả hạch đào, Thôi Quýnh dẫn đầu sai dịch đang vây quanh bà khuyên giải. Cửa nhà Lưu Bảo đóng chặt, dù bà kêu khóc thế nào cũng không nhúc nhích tí nào.

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Đào Mặc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, Dương Liễu thị lại giống như người mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, thình lình nhào tới phía hắn.

Đào Mặc bất ngờ không kịp đề phòng bị chạm trúng.

Dương Liễu thị khăng khăng nắm chặt tay hắn, hai đầu gối đột nhiên khuỵu xuống, thẳng đờ quỳ trước mặt hắn, nước mắt nước mũi đầy mặt khóc nói: “Đại nhân làm chủ, đại nhân làm chủ cho dân phụ.”

Đào Mặc không còn cách nào, chỉ đành ngồi chồm hổm nói: “Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, bà hãy nói lại rõ ràng.”

Dương Liễu thị hào hển thở ngừng một chút, lại nói: “Nói đến cũng là do ta mệnh khổ, chồng trước chết sớm, tái giá lại gả cho một tên lưu manh vô lại. Vất vả nuôi dưỡng nữ nhi trưởng thành, vốn tưởng rằng có thể khổ tận cam lai, ai ngờ… ai ngờ lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng. Tôi vất vả tính toán lo liệu cho nó, nó được lợi rồi lại muốn đem tôi một cước đá văng. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đại nhân, đại nhân, trừ ngài ra, tôi thật không biết trên đời này còn có ai có thể cho tôi công đạo nữa!”

Đào Mặc nhớ lo nghĩ lúc trước của Kim Sư gia, không ngờ nhanh như vậy đã ứng nghiệm.

“Bà cứ đứng lên trước rồi nói.” Hắn muốn nâng bà dậy, nhưng Dương Liễu thị sao cũng không chịu, còn muốn dập đầu, Đào Mặc bị hù đến giật mình, vội vàng nghiêng người tránh: “Công đường lễ bái là vì bà tôn ta là quan, bà bái cũng không phải là ta, mà là quan ấn. Nhưng ở đây không phải công đường, bà không cần đa lễ như vậy.”

Dương Liễu thị ngẩng đầu lên nói: “Đại nhân chủ trì công đạo cho dân phụ, tôi đương nhiên phải tạ ơn đại nhân.”

Đào Mặc hỏi Thôi Quýnh: “Phu phụ Lưu Bảo có ở nhà không?”

Thôi Quýnh nói: “Đại nhân chưa đến, không dám tự mình gõ cửa.”

Đào Mặc nói: “Gọi cửa, mời bọn họ ra đi.”

Thôi Quýnh lúc này mới gõ cửa.

Dương Liễu thị nói: “Sau khi bọn chúng đuổi dân phụ ra ngoài, chưa hề đi ra, tất nhiên là có nhà.”

Có lẽ Lưu Bảo và Châu Quỳnh vẫn ở trong phòng nghe động tĩnh, cho nên Thôi Quýnh vừa gõ cửa một lần, cửa liền mở ra.

Lưu Bảo và Châu Quỳnh song song tiến lên, thấy Đào Mặc liền cúi đầu bái.

Đào Mặc không tiện nâng bọn họ dậy, đang muốn gọi Thôi Quýnh hỗ trợ, lại thấy Dương Liễu thị đột nhiên bỏ quên hắn, trực tiếp tiến lên cho Châu Quỳnh một cái tát, sau đó bắt đầu chửi ầm lên.

Châu Quỳnh òa lên khóc, cả người run lẩy bẩy nép ở trong lòng Lưu Bảo.

Lưu Bảo trừng mắt nhìn Dương Liễu thị, ngại vì Đào Mặc đang ở đây, cũng giận mà không dám nói gì.

Đào Mặc vẫy tay với Thôi Quýnh.

Thôi Quýnh thức thời đem nhân mã tách hai bên ra.

Đào Mặc bị bọn họ một khóc một mắng làm cho đau đầu, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút đang thúc thủ vô sách, lại thấy Cố Tiểu Giáp lặng lẽ đi tới, thấp giọng nói: “Công tử nói, công đường để trống cũng uổng, chi bằng bảo mọi người cùng đến ngồi một chút. Dù sao nơi đó có kinh đường mộc, nếu thấy ai quá ồn ào, gõ một cái là được.”

Đào Mặc hơi sửng sốt, sau đó liền nói: “Đây là lời của ngươi hay là lời của Huyền Chi?”

Cố Tiểu Giáp cười ha ha nói: “Cũng như nhau cả.”

Đào Mặc nghe có lý, cũng không tính toán trong lời nói hắn thêm thắt bao nhiêu, liền gọi Thôi Quýnh đưa bọn họ đến công đường. Sau khi phân phó xong, hắn thấy người dân vây xung quanh vẫn chưa đi, suy nghĩ một chút, lại nói: “Chư vị có chứng kiến chuyện gì vừa phát sinh không?”

Mọi người nhất tề gật đầu nói có.

Đào Mặc nói: “Có ai nguyện ý theo ta đến công đường làm nhân chứng không?”

Đổi lại là hắn, bách tính đến công đường e là sợ còn không kịp, chỉ có Đàm Dương huyện là ngoại lệ. Nghe nói phải đến công đường làm chứng, không ít người rối rít đáp ứng.

Đào Mặc liền để Thôi Quýnh đưa bọn họ cùng đi, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến công đường.

Hắn ngồi xe ngựa Cố Xạ, đương nhiên đến nha môn trước bọn họ. Vội vàng thay quan bào xong, Đào Mặc liền tìm Kim Sư gia nói rõ việc này. Kim Sư gia nghe xong đang muốn nói gì đó, lại nghe bên ngoài bẩm báo Dương Liễu thị đã đến ngoài cửa, đang chờ thăng đường.

Không còn cách nào, Đào Mặc đành vội vàng lên công đường.

Kỳ thực trên đường tiễn hắn đi, Cố Xạ đã nói với hắn một câu ý vị thâm trường, “Thanh quan khó quản việc nhà.” Đào Mặc suy xét ý tứ trong lời y nói hẳn là bảo hắn chớ nhúng tay vào việc này. Hắn nửa không hiểu, nửa không dám gật bừa, sau đó thì đem lời này quăng ra sau đầu.

Đến công đường, Dương Liễu thị và Châu Quỳnh trên đầu trên thân đều khác trước.

Thôi Quýnh nói nhỏ hai câu với Kim Sư gia. Kim Sư gia nói lại với Đào Mặc: “Bọn họ ở trên đường lại cãi nhau một trận, Châu Quỳnh nói Dương Liễu thị lòng tham không đáy.”

Đào Mặc ngẩn người.

Thế thì thật kì lạ. Theo hắn thấy, trong bốn người Dương Thiên Viễn, Dương Liễu thị, Châu Quỳnh và Lưu Bảo, Dương Liễu thị là người có hoàn cảnh thê thảm nhất. Trượng phu chiếm đoạt của hồi môn của người chồng trước để lại cho nữ nhi, mà nữ nhi nữ tế hiển nhiên lại sinh hiềm khích với bà, kiện tụng một tràng bị đẩy đến tình cảnh ngước mắt không tìm được người thân thích không nhà để về, thế nào chỉ trong chớp mắt, nữ nhi bà lại lý lẽ hùng hồn nói bà lòng tham không đáy?

Kim Sư gia nói: “Chỉ sợ trong chuyện, còn có điều uẩn khúc.”

Đào Mặc gật gật đầu, dùng sức gõ kinh đường mộc nói: “Dương Liễu thị, vì sao ngươi lại đến khóc nháo trước cửa nhà Lưu Bảo? Mau mau nói ra.”

Dương Liễu thị nhiều lần gặp biến cố, lại thấy nguy không loạn, lời nói ra rất rõ ràng mạch lạc, “Bẩm đại nhân, hôm nay đại nhân phán Dương Thiên Viễn trả lại của hồi môn của nữ nhi dân phụ, dân phụ cảm kích không thôi, thế nhưng dân phụ thiên tính vạn tính cũng không ngờ được nữ nhi nữ tế sau khi nghe phán quyết của đại nhân, mừng rỡ như điên, lập tức ruồng bỏ dân phụ. Lại đuổi dân phụ ra khỏi nhà, nói dân phụ đi cầu Dương Thiên Viễn thu lưu! Không dối gạt đại nhân, lúc trước dân phụ ở trên công đường, đã có giác ngộ, duyên phận phu thê với Dương Thiên Viễn kia đã hết, tuyệt đối không thể trở lại như trước. Đáng cười là dân phụ toàn tâm toàn ý mưu tính cho nữ nhi nữ tế, cuối cùng lại rơi vào kết cục trong ngoài không nhận!” Bà nói xong, oán hận chằm chằm nhìn Châu Quỳnh, cơ hồ muốn trừng cho đến khi tim nàng nhảy ra ngoài.

Châu Quỳnh bị ánh mắt của bà làm kinh hãi, không tự chủ rụt người về phía Lưu Bảo.

Lưu Bảo len lén liếc nhìn Dương Liễu thị, trầm mặc không nói.

Đào Mặc hỏi: “Lưu Bảo, Châu Quỳnh, lời của Dương Liễu thị có phải là sự thật hay không?”

Châu Quỳnh giật giật môi, không dám trả lời.

Lưu Bảo nói: “Đại nhân. Nhạc phụ nhạc mẫu là phu thê, phu thê vốn nên đoàn đoàn viên viên hòa hòa thuận thuận, tiểu nhân khuyên nhạc mẫu hồi gia đoàn viên cùng nhạc phụ có chỗ nào không ổn.”

Đào Mặc nói: “Nhưng bà vì các ngươi mà đã gây xích mích với Dương Thiên Viễn, nếu trở về, Dương Thiên Viễn sao có thể vui vẻ hòa nhã với bà?”

Lưu Bảo nói: “Đại nhân. Nhạc phụ nhạc mẫu là phu thê mấy mươi năm, sao sẽ vì một chuyện nhỏ thế này mà trở mặt vô tình? Có câu, thà hủy một tòa miếu, không hủy cửa người thân. Nếu tiểu nhân ép nhạc mẫu ở lại trong nhà, lại chính là tội nhân rồi.”

“Giảo biện! Lưu Bảo, ngươi thật lớn mật, đến trước mặt đại nhân rồi còn dám giảo biện!” Dương Liễu thị tức đến run người.

Đào Mặc nhíu nhíu mày. Lời Lưu Bảo nói nghe thì như có lý, thực ra là rũ bỏ trách nhiệm của mình và Châu Quỳnh đối với Dương Liễu thị, quả thực vô cùng xảo quyệt.

Đào Mặc nháy nháy mắt với Kim Sư gia.

Kim Sư gia đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Đông gia, ta thấy việc này vẫn là từ số của hồi môn mà ra.”

Đào Mặc nghi hoặc nhìn lão.

Kim Sư gia chỉ điểm cho hắn như vậy như vậy thế này thế kia một lần.

Đào Mặc liên tiếp gật đầu, tiếp đó nói với ba người dưới công đường: “Thôi được. Nếu các ngươi thật không thể sống cùng nhau, bản quan cũng không thể miễn cưỡng.”

“Đại nhân!” Dương Liễu thị kinh sợ kêu lên.

Đào Mặc khoát tay ngăn lời bà, tiếp tục nói: “Nhưng Dương Liễu thị một mình một người không chỗ nương tựa, lại vì chuyện của hồi môn mà xích mích với Dương Thiên Viễn, thật đáng thương. Bản quan cảm thông cho cảnh ngộ của bà, lại cảm động bởi một mảnh hiếu tâm của phu phụ Lưu Bảo và Châu Quỳnh, quyết định đem của hồi môn phân thành hai, một nửa giao cho Châu Quỳnh làm của hồi môn, nửa kia cho Dương Liễu thị dùng dưỡng lão, cũng xem như thay Châu Quỳnh tận hiếu.”

“Tuyệt đối không thể!” Châu Quỳnh kêu lên.

“Đó chính là mong muốn của bà ấy! Đại nhân!” Lưu Bảo buột miệng nói.

Đào Mặc cau mày nói: “Sao lại là mong muốn của bà ấy?”

Lưu Bảo tự biết nói lỡ, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Kim Sư gia hướng Đào Mặc ra dấu gõ kinh đường mộc.

Đào Mặc thuận tay cầm lấy gõ mạnh, “Lưu Bảo, nếu ngươi không nói thật, vậy bản quan vạn bất đắc dĩ chỉ có thể…”

Kim Sư gia thấy hắn ngừng lại, vội dùng khẩu hình nói dụng hình.

Đào Mặc nhìn lão một cái, lại lắc đầu nói: “Bản quan chỉ có thể thu hồi phán quyết bảo Dương Thiên Viễn giao ra của hồi môn lúc trước, không quản chuyện nhà của các ngươi nữa.”

Lời vừa nói ra, Dương Liễu thị, Lưu Bảo và Châu Quỳnh đều đại kinh thất sắc, trăm miệng một lời nói: “Tuyệt đối không thể!”

Đào Mặc nói: “Ta là quan phụ mẫu của Đàm Dương huyện, không phải con rối trong tay các ngươi. Nếu các ngươi có lý, ta tự nhiên sẽ giúp các ngươi. Nếu các ngươi có điều giấu diếm, muốn mượn tay ta mưu cầu tư lợi, ta tuyệt đối không để các ngươi được như ý. Rốt cuộc như thế nào, các ngươi tự ngẫm lại cho rõ.”